Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sâu Răng

Chương 16:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến khi hai người chơi đùa xong, đã gần chín giờ, không ăn được lẩu nữa, Cố Hành rửa sạch cho Đường Chân, đặt anh lên sofa, còn mình vội vàng gọi đồ ăn ngoài.

Vận động mạnh cả buổi chiều, cả hai đói lả, đồ ăn đến cũng không kịp nói chuyện, cứ thế ăn ngấu nghiến cho no bụng. Đồ ăn hơi nóng, Cố Hành vừa ăn vừa xuýt xoa thổi, Đường Chân thấy buồn cười, bảo: “Cậu ăn từ từ thôi, còn nhiều mà.”

“Không phải, miệng tôi bị rách.” Nói xong nuốt miếng thức ăn, chìa môi dưới cho Đường Chân xem.

Nhìn kỹ, quả thật môi dưới cậu có mấy vết răng sâu, vài chỗ chảy máu.

“Sao thế? Tôi đâu có cắn cậu…” Đường Chân vội buông đũa, định đi lấy thuốc bôi cho cậu, nhưng Cố Hành kéo lại: “Không sao, tôi tự cắn, không vấn đề gì.”

Thấy Đường Chân nhìn mình như thể “cậu có bị ngốc không mà cắn mạnh thế”, Cố Hành ngượng ngùng nói: “Chỉ là… sắp không kìm được, cắn một cái để nhịn…”

“…” Đường Chân không nói nên lời, lườm cậu một cái, càu nhàu: “Lần sau đừng tự cắn, muốn cắn thì cắn tôi cũng được.”

Ý tốt của anh bị Cố Hành hiểu nhầm, cậu tỏ vẻ hào hứng: “Được, lần sau cắn cậu, nhất định cắn.”

Hai người không nói thêm gì, tập trung ăn. Đến khi chuẩn bị đi ngủ, Đường Chân mới hiểu ý của Cố Hành khi nói “cắn cậu”, nhưng lúc đó anh cũng bị cậu “cắn” đến mức không nói được lời nào.

Cả hai còn trẻ, mới bắt đầu chuyện giường chiếu, không khỏi mê đắm. Cả hai ngày cuối tuần không ra khỏi nhà, đói thì gọi đồ ăn ngoài, còn lại hoặc ở trên giường, hoặc nghỉ ngơi chuẩn bị lên giường.

Sau vài ngày hòa hợp, việc chăn gối càng thêm ăn ý, ban đầu Đường Chân ngại ngùng, cho rằng kêu ra tiếng rất xấu hổ. Nhưng bị Cố Hành bắt nạt mấy lần, anh không còn quan tâm nữa, làm sao thấy thoải mái thì làm, “anh yêu”, “chồng ơi” cũng bị bắt gọi không biết bao nhiêu lần.

Đến tối Chủ nhật, Đường Chân mệt đến mức không xuống giường nổi, đùi trong mềm nhũn, chỗ phía sau bị dùng quá mức cũng đau nhức, Cố Hành như con chó lớn cứ bám lấy anh không rời, bị anh đá xuống giường. Cố Hành không giận, đi lấy đồ đã chuẩn bị sẵn, tìm thuốc bôi để xoa cho Đường Chân.

Dù đã thân mật, nhìn nhau không thiếu chỗ nào, nhưng việc bôi thuốc vẫn khiến Đường Chân ngại, không muốn để Cố Hành giúp.

Nhưng lúc này anh mềm yếu, phản kháng không có tác dụng, rất nhanh bị Cố Hành lột quần, đặt nằm ngang trên đùi.

Tư thế này thực sự quá xấu hổ, máu như dồn hết lên mặt, Đường Chân vùng vẫy, từ chối: “Tôi tự làm được, cậu đừng… đừng thế…”

Động đậy không yên, thuốc cũng khó bôi, Cố Hành “chát” một cái vào mông anh, âm thanh giòn tan. Đường Chân lập tức nằm im, để mặc Cố Hành tách mông, lộ ra chỗ đã sưng đỏ, ngón tay bôi thuốc nhẹ nhàng thoa vào. Thuốc mát lạnh, nhanh chóng làm dịu cảm giác nóng rát phía sau.

“Xong rồi.” Cố Hành đỡ Đường Chân ngồi dậy, để anh dựa vào gối, còn mình dọn dẹp đồ, nhìn thấy Đường Chân ngẩn ngơ không nói, tò mò hỏi: “Sao vậy? Còn khó chịu à?”

Đường Chân như tỉnh lại, trừng mắt nhìn Cố Hành: “Cậu vừa đánh tôi.”

“Cậu không nghe lời, cứ động đậy.”

“Tôi không phải trẻ con…”

“Dù là trẻ con hay không, không nghe lời đều phải đánh.”

“…” Đường Chân tức tối nhìn Cố Hành, cậu lại thản nhiên thu dọn xong, đi rửa tay, rồi quay lại nằm cạnh anh.

“Còn giận à? Hử?” Cố Hành nắm tay Đường Chân, chơi đùa.

Không có câu trả lời, quay sang nhìn, thấy người bên cạnh đã ngủ từ bao giờ, lông mày hơi nhíu lại, mặt vẫn còn nét mệt mỏi, Cố Hành khẽ cười, hôn nhẹ lên tay anh, thì thầm: “Ngủ ngon.”
« Chương TrướcChương Tiếp »