Tập 2: Ngược

Yêu nhau 3 năm, vào một ngày mưa, anh nói anh đã dành tình cảm cho một người phụ nữ khác. Anh muốn chia tay. Cô có hơi bất ngờ một chút, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, cô gật đầu đồng ý. Những năm tháng tươi đẹp thời đại học, nhờ có anh mà cuộc sống thêm sắc màu. Anh tốt với cô như thế, nỡ lòng nào cô lại kìm hãm bước chân anh. Anh như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, anh cần đến bên nữ chính của anh, còn cô chỉ là người qua đường không đáng nhắc đến. Một lần đi xem phim, tự thưởng cho mình một ngày chủ nhật nhàn nhã. Cô lại gặp anh . Anh nhìn cô hơi lúng túng với hai chiếc vé trên ta. Cô cười. Vì đã hiểu nên cô cười. Cô cũng thật tò mò người yêu mới của anh , cô ấy như thế nào mà khiến anh rung động? Cô gái đó đi mua đồ uống ở bên kia đường, đúng lúc cô quay ra thì nhìn thấy. Anh vẫy tay về phía người con gái ấy, trên gương mặt anh đầy vẻ yêu chiều. Người con gái ấy rất đẹp, lại cũng rất đáng yêu. Cô ấy đúng là một nữ chính lý tưởng. Bỗng, một chiếc xe lao qua chỗ cô ấy, khoảnh khắc ấy, anh lao ra định đẩy cô và cô ấy cũng không kịp suy nghĩ, cũng lao ra. Đến lúc xác định cả hai người đều bình an, cô chợt mới thấy một luồng khó thở. Hoá ra làm anh hùng chẳng hề dễ. Xem đi, cô đã ngu ngốc tới mức nào.

Anh chạy đến nắm lấy tay cô. Anh khóc vì cô. Cô nhìn anh nước mắt trào ra, miệng mấp máy : Em biết em không thể làm nữ chính. Nhưng, đừng quên em, xin đừng quên em được không ? Anh có thể nào nhớ tới một chấm nhỏ như em không ? Anh liên tục gật đầ nói sẽ nhớ . Cô mỉm cười hạnh phúc, cũng chúc phúc cho anh. Trong mơ màng, cô trở về những năm tháng xưa cũ ấy, ngày đầu tiên gặp anh, anh hỏi : - Cô gái nhỏ sao em làm gì cũng lóng ngóng hết vậy ? Em như vậy sau này ai dám rước em ? Chi bằng anh hảo tâm, đem em về nhà nuôi, được không ? Kí ức xa vời, dần chìm vào quên lãng. Cô gái nhỏ ấy, vĩnh viễn ra đi trong cuộc đời anh.

-Hết-