Chương 13

Edit: Tịnh Hảo

* Những chuyện Lâm Lạc Thi không biết:

- Lục Tề Minh: Những chuyện chưa nói ra, không còn có cơ hội nói ra.

Tôi và Lạc Thi quen nhau bốn năm.

Ngày chia tay đó, tôi vừa mới hạ sốt xuất viện, Lạc Thi nói cô ấy đi du lịch.

Nhưng mà, ở bên đường cổng bệnh viện, tôi lại nhìn thấy người con gái tôi yêu, đi vào khách sạn gần đấy cùng với người đàn ông khác.

Tình cảnh như vậy không thua gì ném một trái bomb ở trên đất, tôi ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thời tiết ngày đó hơi lạnh, tôi đứng dưới tàng cây ngoài khách sạn, đếm khách sạn có bao nhiêu tầng lầu, mấy cửa sổ.

Từng cửa sổ đều sáng, cô ấy ở căn phòng nào?

Nhưng mà, đến cuối cùng từng cửa sổ đều đã tắt, cả tầng lầu chìm đắm trong màn đêm, tôi không đoán được cô ấy ở căn phòng nào.

Tôi ở dưới lầu đứng cả đêm, Nara đứng bên cạnh tôi cả đêm.

Cô ấy hỏi tôi, “Anh Tề Minh, cô gái kia là người yêu anh sao?”

Tôi khẽ gật đầu.

Sáng ngày hôm sau, sáu giờ, tôi té xỉu dưới tàng cây.

Vừa mới hạ sốt lại như thủy triều mãnh liệt cuộn trào bao trùm, cuối cùng, là Nara đưa tôi đến bệnh viện.

Nara nói, khi tôi hôn mê, vẫn luôn kêu tên Lạc Thi. Tôi nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, tái mặt mỉm cười với cô ấy.

Cô ấy nói, “Anh Tề Minh, chờ anh hết bệnh, lại đi tìm cô ấy nữa, hoặc là giữa hai người có hiểu lầm.” Tôi khẽ gật đầu.

Tôi nghĩ, có lúc, chúng tôi phải cho nhau một lối thoát.

Sau khi khỏi bệnh, tôi đi tìm Lạc Thi.

Tôi vươn tay, khi muốn ôm cô ấy, cô ấy vẫn đứng bất động tại chỗ, chỉ mỉm cười hỏi tôi, “Lục Tề Minh, những lời cậu nói có còn tính không? Nếu như có một ngày, tớ gặp được người tớ yêu nhiều hơn cậu, nhất định phải nói cho cậu biết.”

Chắc chắn cô ấy không biết, biểu cảm của cô ấy vô cùng tàn nhẫn, tôi hận không thể đột nhiên trở nên lạnh lùng với cô gái này.

Nhưng mà cuối cùng, tôi không làm gì cả, chỉ khẽ gật đầu.

Chúng tôi yêu nhau bốn năm. Tôi biết, yêu một người, cũng không nhất định phải cho cô ấy hạnh phúc, có đôi lúc, chỉ cần chúc cho cô ấy hạnh phúc là được rồi.

Lạc Thi từng nói, tôi là một người hỉ nộ không hiện ra mặt. Cô ấy nói, “Đàn ông chòm sao Ma Kết đều như thế, chôn mọi chuyện vào trong lòng, khó hiểu.”

Cô ấy nói, “Tề Minh, cậu là người khó hiểu hơn ai hết, chỉ riêng không đối với tớ như vậy, bởi vì tớ sợ có những chuyện không nói ra được, sẽ không có cơ hội nói ra nữa.”

Như vậy có phải tôi đã rất cố sức rồi không, cho nên tôi không cần phải buồn nữa?

Nara nói, “Anh Tề Minh, anh còn nhớ nơi hồi còn nhỏ chúng ta ở không?”

Tôi gật đầu. Cô ấy hỏi, “Anh còn nhớ bình cầu nguyện dưới tàng cây của chúng ta không?”

Chúng tôi quyết định trở về nơi ở khi bé, đào bình cầu nguyện dưới tàng cây lên, nhìn nguyện vọng lúc trước của mình là cái gì.

Cây già này vẫn còn đứng sừng sững, khi tôi và Nara đào lên, bình thủy tinh vẫn trong suốt, chỉ là do đổ mưa, mà dính một chút bùn đất.

Tôi lấy tờ giấy trong bình thủy tinh ra, giọt mưa trên lá cây rơi vào cổ tôi, lành lạnh.

Khi đó, tôi đã đi xã giao trong ngành nghề được một năm, tôi cho rằng mình đã đủ trưởng thành, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy khi còn bé đã viết, lại cảm thấy ngày tháng ngây thơ kia lại ùa vào mặt trở về.

Trên tờ giấy viết, kỵ sĩ hứa với công chúa, phải bảo vệ cô ấy cả đời.

Đối mặt với những hàng chữ này, tôi dở khóc dở cười, tôi không biết đây là mình viết dưới tình huống gì, sau trẻ con như thế.

Nhưng mà khoảnh khắc này, tôi lại đột nhiên đau lòng.

Tôi từng hứa với cô ấy, bảo vệ cô ấy cả đời.

Tôi nhìn tờ giấy của Nara, cô ấy cũng dở khóc dở cười, lại sống chết không cho tôi xem.

Tôi nói, “Nhóc con, đi tìm người yêu mới đi.”

Cô ấy lại quay đầu hỏi tôi, “Anh Tề Minh, anh nói xem, nếu như anh đính hôn, cô ấy có buồn không?”

Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy, không biết cô ấy có ý gì. Cô ấy lại cười nói, “Anh có dám đánh cược không?”

Ma xui quỷ khiến, tôi nhẹ dạ tin vào lời nói của Nara.

Vào buổi tiệc sinh nhật của Mễ Sở, tôi tuyên bố tin đính hôn với Nara.

Tôi nghĩ, chỉ cần Lạc Thi có một chút đau lòng, vậy thì chứng tỏ, cô ấy vẫn còn thích tôi. Sau đó, tôi sẽ lập tức không tiếc thứ gì mà dẫn cô ấy trở về bên cạnh mình.

Nhưng mà, khi tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt cô ấy chỉ nhàn nhạt nhìn về nơi khác.

Khoảnh khắc đó, ngực tôi đau đớn không thôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy cách này thật ngu xuẩn, tôi vậy mà vẫn hy vọng cô ấy có một chút khó chịu, lại còn hy vọng vào một tháng sau, có thể đính hôn cùng cô ấy.

Từ buổi tiệc sinh nhật của Mễ Sở trở về, tôi uống say.

Đó là lần đầu tiên tôi không khống chế được, cũng là chuyện, khiến tôi hối hận đến tột cùng.

Bởi vì ngày hôm sau tôi tỉnh lại, nhìn thấy Nara bên cạnh tôi, cô ấy che mền, vẻ mặt ửng hồng nhìn tôi.

Tôi mặc từng chiếc quần áo, lại nghe thấy âm thanh mình trống rỗng rơi xuống ầm ầm.

Nara nói, “Anh Tề Minh, anh không cần phụ trách cho em.”

Tôi nói, “Ở cùng nhau thử xem.”

Tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc mình không đủ trách nhiệm, như một người nhu nhược trốn tránh.

Nhưng mà lời đã nói ra, chính là nước tạt ra ngoài.

Khi đó, tôi luôn cố chấp cho rằng, thứ tôi mất đi chỉ là một tình cảm, càng về sau tôi mới phát hiện, thứ tôi mất đi, là cả cuộc đời.

Sau khi Nara quen tôi, thì bị Mễ Sở truy đánh.

Tôi phẫn nộ gọi điện thoại cho Lạc Thi, tôi không biết tại sao cô ấy nhìn Nara không vừa mắt.

Khoảnh khắc để điện thoại xuống, tôi bỏ vị khách đang nói chuyện làm ăn, chạy qua đón Nara. Tôi biết tôi là một tên khốn kiếp, bởi vì khi chạy qua đón Nara, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt của Lạc Thi, là đau lòng, hay khó chịu.

Nhưng mà cô ấy không đến. Chỉ có Mễ Sở chỉ vào tôi nào, “Lục Tề Minh, đừng cảm thấy cậu có một Jang Nara là tài giỏi lắm, mang đi khắp nơi khoe khoang. Lạc Thi đã sớm tốt lên, chẳng qua cậu ấy khinh thường không so bì với cậu thôi.”

Lòng của tôi đã sớm trống rỗng, cho nên, tôi không buồn.

Chúng tôi giống như một bài hát tuyệt vời nhất, lại trở thành một bộ phim bi thương.

Cuộc sống mãi mãi vào lúc bạn đang yên bình, lại làm bạn trở tay không kịp.

Tôi lại gặp người đàn ông cùng vào khách sạn với Lạc Thi, mà Lạc Thi gọi anh ấy là anh trai.

Trong nháy mắt đó, vạn vật tan thành mây khói, vạn Phật cúi đầu xưng thần, thế giới của tôi sụp đổ trong câu nói này.

Khi tôi biết mọi chân tướng từ miệng Lạc Thi, khi biết nguyên nhân cô ấy chia tay, tôi không còn sức lực để đối mặt với chuyện này.

Chúng tôi chỉ vì hiểu lầm mà chia tay.

Những lờ nói bị ngăn lại ở ngực, cuối cùng không có nói ra được. Lúc trước tại sao tôi phải chất vấn cô ấy, có phải mình còn chưa cho cô ấy đủ?

Tôi xin lỗi, áy náy, tôi không dám mở miệng nói, cho tôi thêm một cơ hội.

Nhưng ngay sau đó, tin Lạc Thi bị tai nạn xe lại làm tôi hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô ấy.

Khi Hồ Lô gọi điện thoại cho tôi thì tôi đang lái xe, nghe thấy tin tức này, suýt chút nữa tôi đυ.ng vào lan can.

Không cần lời nói nào, người yên bốn năm, chúng tôi vẫn ăn ý như cũ.

Khi tôi đến thăm cô ấy, khi cô ấy dựa vào lòng tôi, mũi tôi đột nhiên chua xót, cô ấy là minh châu mà tôi đã giành lại được sau khi làm mất.

Vì cô ấy, tôi có thể bội ước, phải bội trởi đất. Tôi mạnh mẽ chí khí nhớ đến.

Đêm đó, tôi không nỡ nhắm mắt lại, tôi sợ khi tỉnh lại sẽ phát hiện là một giấc mơ của mình.

Nhưng mà, đêm đó tôi cũng không thể nào nhắm mắt lại, bởi vì tin nhắn của Nara, cô ấy nói, cô ấy ở dưới lầu.

Cô ấy còn nói, “Anh Tề Minh, em có thai rồi.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếu sáng Lạc Thi trên giường bệnh làm cô ấy có vẻ gầy. Trong khoảng thời gian này, chắc cô ấy đã chịu không ít khổ cực.

Lòng tôi đau đớn nhìn cô ấy, nhưng không thể nào trả lời tin nhắn của Nara, bởi vì tôi không muốn mất đi cô ấy.

Nara nói, “Anh Tề Minh, em chờ anh đến sáng mai, anh không cần để ý đến em, em chỉ muốn chờ anh, giống như lúc trước chờ anh cõng em về nhà.”

Tôi cứng rắn tắt điện thoại. Thà là tôi làm một người xấu, tôi thật sự không muốn mất đi Lạc Thi.

Tôi từng nói, phải bảo vệ cô ấy cả đời.

Sáng ngày hôm sau, tôi khởi động máy, đi mua đồ ăn sáng cho Lạc Thi.

Trong di động có một tin nhắn yên tĩnh nằm trong hộp thư, “Anh Tề Minh, vĩnh biệt.”

Tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân, tôi nhìn thời gian, là gửi mười phút trước, vì thế tôi lập tức gọi điện thoại cho Nara.

Bên kia không có ai nhận. Tôi chạy nhanh ra ngoài bệnh viện gọi xe, đến nơi ở của Nara.

Cô ấy cắt cổ tay tự tử.

Trên cổ tay cô ấy còn có mấy vết sẹo cũ, nổi bật làm mắt người khác đau nhói.

Cô ấy nhìn thoáng qua, mỉm cười nói đứt quãng với tôi, “Anh Tề Minh, trước kia mỗi lần em muốn chết, nghĩ tới anh, sẽ kỳ lạ mà sống sót. Bây giờ, em đã nhìn thấy anh, cũng từng yêu anh, em sẽ không nhớ đến anh nữa, anh Tề Minh, tạm biệt.”

Trong hốc mắt của tôi tuôn đầy nước mắt, tôi từng khóc vì Lạc Thi, cũng không biết tại sao sẽ khóc vì Nara, hoặc có thể nói, tôi khóc vì bản thân mình.

Tôi nói, “Nara, em nhất định phải nhớ đến anh, nhất định phải sống.”

Những lời này, giống như dùng hết tất cả sức lực của cuộc đời tôi.

Nara sinh non. May mắn là, cô ấy còn sống.

Khi cô ấy mở to mắt, tôi nhìn tia nắng ban mai ngoài cửa sổ nghĩ ngợi, Lạc Thi, cuối cùng tớ phải xa cậu rồi.

Bởi vì, trên lưng tôi còn phải gánh trách nhiệm đã thiếu nợ. Tôi tình nguyện thiếu nợ cậu, sống với người khác cả đời, cũng không muốn thiếu nợ người khác, sống bất an với cậu cả đời.

Bởi vì cậu là người tớ yêu nhất, thiếu nợ cậu, giống như thiếu lời hứa hẹn với cậu.

Khi tôi đến phòng bệnh của Lạc Thi, nhìn thấy người đàn ông tên là Tưởng Ngôn dìu cô ấy đi qua đi lại.

Tôi từng nhìn thấy anh ấy, anh ấy nói là cấp trên của Lạc Thi. Khoảnh khắc đó, nhìn thấy vẻ mặt Lạc Thi cười nói với anh ấy, lòng tôi vậy mà lại yên tâm.

Bởi vì, tôi đột nhiên hiểu được, người con gái tôi yêu, cho dù cô ấy có ở cùng với người khác, cũng sẽ vui vẻ.

Cùng với sự vui vẻ, tôi lại khó chịu, người này, không phải là tôi. Tôi của bây giờ, e rằng chỉ biết mang đau lòng đến cho cô ấy.

Hồ Lô là bạn thân mười năm của tôi, sau khi Lạc Thi rời khỏi tôi, cậu ấy cũng lần lượt rời khỏi.

Tôi từng xin cha cứu vãn, nhưng cha nói với tôi, cha của Hồ Lô nuốt quá nhiều, lúc này ai đi cứu, người đó sẽ rơi vào đó.

Chỉ có, người khôn tự giữ mình thôi.

Sau khi tôi chia tay với Lạc Thi, cũng đã lạnh nhạt với Hồ Lô không ít.

Nhưng khi ở trong ngục giam nhìn thấy Hồ Lô, cậu ấy cười với tôi rất nhiều, tôi liền khó chịu. Một nụ cười xóa hết hận thù.

Cậu ấy nói, “Đồ khốn này, còn biết đến thăm tớ hả.”

Tôi nói, “Anh em mười năm là vô ích sao?”

Hồ Lô nói rất nhiều chuyện về Lạc Thi, cậu ấy nói, “Tề Minh, thật ra lúc đầu tớ vừa mới gặp Lạc Thi, có ấn tượng không tốt về cậu ấy, nhưng mà, bên nhau bốn năm, tớ lại càng ngày cảm thấy rằng, mắt nhìn của cậu lúc trước thật sự rất độc đáo.”

Cậu ấy nói, “Tớ cảm thấy Lạc Thi là một cô gái tốt, cậu lỡ mất thì sẽ hối hận.”

Cuối cùng, cậu ấy lại vỗ vai tôi nói, “Anh em, nếu không phải bây giờ tớ ngồi trong đây, thứ cậu không đạt được, tớ sẽ bổ sung, tớ tình nguyện làm vỏ ruột xe dự bị của cậu.”

Cậu ấy nói xong thì cười ha hả, tuy rằng tôi biết cậu ấy đang nói đùa, nhưng khoảnh khắc đó không tránh được nỗi xót xa.

Tôi nói với cha, tôi không trông cậy ông ấy đưa cha Hồ Lô ra ngoài, tôi chỉ hy vọng, ông ấy có thể bảo vệ anh em tốt của tôi ra ngoài.

Cha tôi nói, “Thương nhân không thể làm chính trị.” Nhưng mà tôi biết ông ấy có thăm hỏi khắp nơi trong bí mật.

Sau khi cha tôi bệnh nặng, cơ thể vẫn luôn yếu, cho nên cuối cùng tôi cũng không mở miệng nữa.

Tôi nhớ có một lần trong Thời Quang, Mễ Sở đưa ra chứng cứ.

Tôi bắt đầu điều động người đi xem thử, còn đặc biệt bảo người khác điều tra xuất xứ của chứng cứ đó. Cuối cùng, tôi nắm được địa chỉ của chứng cứ, không còn lời nào để nói.

Phía sau địa chỉ hộp thư, là con số ngày sinh nhật của Nara.

Tôi đặt địa chỉ này trước mặt Nara, sắc mặt Nara thay đổi.

Tôi không ngờ tới, cô em gái hồn nhiên trong sáng, lại có lòng dạ độc ác như vậy.

Đúng vậy, tôi có thể chịu được cuộc sống riêng tư thối nát của cô ấy vì kiếm sống, nhưng mà, sao cô ấy có thể làm người khác sợ hãi vậy?

Tôi hỏi cô ấy, “Tại sao cô phải đối xử với Hồ Lô như vậy?”

Cô ấy nói, “Em chỉ làm chuyện mà công dân nên làm. Có lẽ, ở trong thế giới của các anh, gần cái chết không được xem là gì cả, nhưng trong thế giới người nghèo lại không giống.”

Cô ấy nói, “Anh Tề Minh, năm trước cha em cũng vô tội chết. Nếu như công trường thi công có chút bồi thường, em cũng sẽ không đi lên con đường này.”

Mặc kệ tôi nở mày nở mặt trong ngành nghề nào, nhưng về mặt tình cảm, tôi mãi mãi là người yếu đuối.

Lời nói của Nara, vậy mà tất cả phẫn nộ của tôi không có chỗ phát tiết. Có lẽ, tình cảm tôi đã kìm nén đã lâu, cho nên tôi không biết dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy.

Sau này cô ấy nói, “Anh Tề Minh, em không bỏ lỡ hạnh phúc của anh, em biết em có lỗi với anh, chúng ta chia tay đi.”

Trước kia tôi luôn muốn đi tìm Lạc Thi, nhưng mà sau khi chia tay Nara, vậy mà nguyện vọng đi tìm cô ấy không có mãnh liệt.

Không, không phải là vì tôi không yêu cô ấy, mà là tôi cảm thấy mình có lỗi với cô ấy, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của cô ấy, tôi sẽ không thể nào đối mặt với cô ấy.

Tết Nguyên Đán đó, tôi ở nhà ăn cơm, cha nói, “Không phải con có cô bạn gái nhỏ sao, không phải nói muốn dẫn về nhà sao?”

Tôi đi trên đường, các cặp tình nhân trên phố tay nắm tay khí thế ngất trời, khi đi đến một tiệm hoa, tôi xúc động chạy vào mua một bó hoa bách hợp.

Sau đó, tôi lại đặt tiệc ở nhà hàng Prague gần đấy.

Tôi không biết tại sao mình làm những việc này, làm những điều này có lợi gì.

Tôi đang cầm hoa định đi tới cửa gọi điện thoại cho cô ấy, thì chạm mặt với cô ấy và Tưởng Ngôn.

Bọn họ tay nắm tay, động tác vô cùng thân thiết.

Trước mắt tôi nổi lên sương mù, trong tích tắc nhìn thấy bọn họ.

Ngày đó, một mình tôi đi thật lâu trên đường. Cuối cùng, tôi vậy mà đi bộ một tiếng đến dưới lầu nhà Lạc Thi.

Chỗ này vừa xa lạ vừa quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn lầu 7, không có đèn sáng, chắc bây giờ cô ấy chưa về.

Tôi ngồi trên bậc thềm đối diện khu phố, giống như một kẻ lang thang. Ôi, tôi tự giễu cười bản thân mình.

Không biết ngồi bao lâu, khi tôi nghe thấy tiếng xe, ngẩng đầu lên.

Lạc Thi bước xuống xe, hình như muốn lên lầu, nhưng trong nháy mắt, cô ấy xoay người, người trong xe bước ra, bọn họ ôm nhau.

Tôi đứng trong nơi tối đối diện con phố, tay cầm hoa bách hợp, khóc như một đứa con nít.

- Mễ Sở: Trong lòng tôi, Lạc Thi quan trọng hơn bất kỳ đứa con trai này, cô ấy là bạn bè tốt nhất trong cuộc đời này của tôi.

Cho tới bây giờ tôi không sợ trời không sợ đất, bởi vì lúc nhỏ, tôi biết mình có một cái mạng, sau khi lớn lên, tôi biết mình có người cha giàu có vung tiền như rác.

Cho nên, tôi gây chuyện phiền toái, huênh hoang khắp nơi.

Lạc Thi đập đầu Jang Nara, đây cũng là chuyện tôi đã sớm muốn làm. Cho nên trong nháy mắt cô ấy cầm chai rượu buông xuống, tôi nhào lên ung dung cầm chai rượu trong tay cô ấy.

Như vậy, khi cảnh sát đến, tôi có thể nói là tôi đập. Đúng, tôi thay chị em tốt - Lâm Lạc Thi gánh tội, không có gì đáng ngại cả. Hơn nữa tôi biết, cha tôi sẽ vớt tôi ra ngoài.

Tôi bảo Đường Lâm Lâm – nhân chứng trực tiếp nhất nhìn thấy tận mắt, khi thẩm vấn nói với cảnh sát, là tôi đập người.

Tôi thường mua quần áo giống Lạc Thi, cho nên hôm nay hai chúng tôi đều mặc áo lông màu sáng, trừ Đường Lâm Lâm và Jang Nara ra, ai mà biết là ai đập.

Nhưng ngày đó, sau khi thẩm vấn xong, Đường Lâm Lâm vậy mà đến tìm tôi, cùng tôi trao đổi điều kiện.

Điều này làm tôi bất ngờ.

Cô ấy cho tôi xem đoạn ghi hình trong điện thoại, là cô ấy ghi lại, là động tác Lạc Thi cầm bình rượu ném tới đầu Jang Nara.

Cô ấy cười nói, “Các cậu thật sự là chị em tốt.”

Tôi cũng cười nói với cô ấy, “Lâm Lâm, cậu thật sự cảm thấy cậu có thể hù dọa tớ sao? Cậu tin không, không tới một ngày, tớ sẽ khiến cậu ngay cả chết như thế nào cũng không biết!”

Đường Lâm Lâm nghiêm mặt nói với tôi, “Mễ Sở, tôi nghĩ cậu chắc phải hiểu bốn chữ, xưa đâu bằng nay. Cậu đừng tưởng rằng cha cậu có tiền, nhà Lý Nam cũng có tiền. Cha cậu có, Lý Nam cũng có, thứ cha cậu không có, nhà anh ta có. Tôi không còn sợ cậu nữa.”

Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn cô ấy, cuối cùng trầm xuống hỏi cô ấy, “Rốt cuộc cậu có ý gì?”

Cô ấy nói, “Tôi không có ý gì, chỉ muốn cậu ngồi tù, không, các cậu ai ngồi đều được. Nhưng mà, các cậu đã yêu thương lẫn nhau như vậy, vậy thì cậu ngồi đi. Tốt nhất là cậu đừng kêu cha cậu tìm bất kỳ mối quan hệ nào, toàn án phán cậu bao lâu, thì cậu cứ ngồi bấy lâu, nếu không…”

Tôi hít một hơi, “Tụi tớ có thù hằn gì với cậu?”

“Ha ha, không biết có phải thù gϊếŧ cha không.” Đường Lâm Lâm cười lạnh nói.

“Cha của cậu qua đời tụi tớ cũng rất buồn, nhưng mà không liên quan đến tụi tớ.”

“Không liên quan?” Đường Lâm Lâm chợt thét chói tai, “Nếu như không phải năm lớp 1, các cậu kéo theo bạn học cô lập tôi, hơn nữa ở trước mặt giáo viên không kiêng nể kể lại chuyện riêng của tôi, làm sao giáo viên có thể không nhận tôi chứ?”

Đầu tôi đau đè ở trên trán, tôi nói, “Đường Lâm Lân, cậu bình tĩnh chút, đây là chuyện trước kia. Hơn nữa, giáo viên đã sớm biết những chuyện của cậu, bọn họ không muốn cậu, tại sao cậu không suy xét do bản thân mình chứ?”

“Do bản thân mình? Do bản thân mình chính là Lân Lạc Thi đoạt mất Lục Tề Minh, các cậu cô lập tôi, lớp 11 năm ấy không có chủ nhiệm lớp nào bằng lòng nhận tôi, ha ha… Đến trường quỳ xuống, đều vô dụng cả.” Đường Lâm Lâm nghiến răng nói, “Cậu biết không? Sau khi cha tôi trở về thì mắc bệnh tim. Các cậu cho rằng chỉ là ép một người không thích, lại không biết hủy đi cả nhà của tôi!”

Tôi khϊếp sợ đứng tại chỗ, cho dù tôi ngang ngược, nhưng tin này của Đường Lâm Lâm vẫn làm tôi không nói nên lời nào.

Huống chi, tôi của ba năm sau, đã sớm không còn quyết liệt đe dọa như thời thiếu niên.

Cuối cùng, tôi cúi đầu nói, “Xin lỗi, Đường Lâm Lâm.”

Đường Lâm Lâm đắc ý cười rộ lên, cô ấy nói, “Không ngờ các cậu cũng có ngày này, tôi thật sự nghĩ nhóm các cậu không hề có điểm yếu, tôi muốn hãm hại Lâm Lạc Thi ở công ty nhưng cô ấy đều tránh được. Dựa vào cái gì mà các cậu đều có người bao che…”

Cuối cùng, cô ấy nói, “Cậu cứ thần thật ở trong tù đi, hoặc là tôi đem đoạn ghi hình này lên mạng, cậu cũng biết kết cục của Hồ Lô rồi đấy. Tôi không tin bây giờ tôi không vặn ngã được các cậu!”

Khi Trịnh Ngọc Tỉ đến thăm tôi, tôi thỉnh cầu ông ấy đừng cứu tôi ra ngoài.

Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt như bệnh thần kinh, tôi liền quỳ gối xuống.

Giống như năm mười bảy tuổi, tôi cầu xin ông ấy cho tiền, để tôi đi cho người con trai mình yêu làm phẫu thuật.

Tôi nói, “Cha, cha có biết năm ấy con làm ra bao nhiêu chuyện, lần này con cầu xin cha giúp con lần nữa. Ở trong lòng con, Lạc Thi quan trọng hơn bất kỳ người con trai nào, cậu ấy là bạn bè tốt nhất đời này của con, nếu cậu ấy ngồi tù, con đây thà chết.”

Cuối cùng, tôi nói dối, “Cha không biết, cậu ấy từng cứu mạng con, nếu như không phải là cậu ấy, cha không thể nhìn thấy con đến bây giờ.”

Trịnh Ngọc Tỉ mắc nợ tôi, đặc biệt ở tuổi 17, ông ấy thiếu tôi một đoạn tình cảm.

Cuối cùng, ông ấy thở dài nói, “Sở Sở, cha già rồi, sau này không thể chu đáo che chở cho con mọi việc, lần này, cha nghe lời con. Con có biết, có đôi khi tiền không quan trọng như thế, ở trong lòng cha, con gái là quan trọng nhất.”

Lúc Trịnh Ngọc Tỉ đi, tôi nhìn thấy trong tóc ông ấy thậm chí có rất nhiều tóc bạc.

Nước mắt tôi rơi xuống.

Ông ấy già rồi, mà tôi, hận ông ấy nhiều năm như vậy, cũng đột nhiên phát giác mình không còn hận nữa.

Khi tôi được nộp tiền bảo lãnh, thì gọi điện thoại cho Tưởng Ngôn.

Tưởng Ngôn đi Singapore theo đuổi bạn gái, hình như định ở lại nơi đó.

Tôi kể rõ chân tướng cho anh ấy nghe, cuối cùng tôi nói, “Tưởng Ngôn, nể mặt Tô Liệt, xin anh tạm thời mượn cớ đi công tác nước ngoài, đưa Lạc Thi ra nước ngoài tránh một chút. Anh có biết, cậu ấy thích hơn người như vậy, tôi không để để cô ấy biết rõ chân tướng sự việc, nếu không kết quả sẽ là hai bên tổn hại.”

Tưởng Ngôn không nói nhiều lời dư thừa, anh ấy chỉ nói, “Mễ Sở, chăm sóc mình cho tốt.”

Tòa án thẩm phán xong, tôi bị đưa lên xe đến nhà giam, Lạc Thi vẫn luôn gào khóc đuổi theo sau xe.

Tôi vẫy tay với cô ấy, dùng khẩu hình nói, “Cô gái thân mến, sống cho tốt nhé.”

Cô ấy lại không ngừng đuổi theo xe, tóc mái dày làm cô ấy nổi bật lên như búp bê Barbie, những người khác nhất định không biết, trán của Lâm Lạc Thi trơn bóng, cô ấy không thích hợp để tóc mái.

Nguyên nhân cô ấy để tóc mái là bởi vì mi tâm của cô ấy có một vết sẹo bảy mũi kim, là 17 tuổi năm ấy để lại.

Năm ấy, tôi từng tâm huyết nghĩa khí kết bạn thiện, gặp được cô gái tên Quân Quân, lúc đầu, tôi cho rằng cô ấy là một trong những bạn bình thường của tôi, càng về sau mới biết được, thật ra, cô ấy là cô gái chỉ thích yêu người cùng giới tính.

Tôi từng đi tìm Lâm Lạc Thi báo thù cho cô ấy, khi chúng tôi trở thành bạn bè, tôi liền xem nhẹ cô ấy.

Trong thời gian đó tôi nghe rất nhiều lời đồn đãi, đều nói Quân Quân thích tôi, vì thế tôi càng xa lánh cô ấy.

Nhưng mà cô ấy lại tới tìm tôi, hỏi tôi có phải thích Lâm Lạc Thi không. Tôi sửng sốt, phản ứng kịp với lối suy nghĩ của cô ấy, vì để cô ấy hết hy vọng, tôi liền cười giỡn nói, “Đúng vậy, tôi và Lâm Lạc Thi là tốt nhất.”

Cuối cùng, tôi không ngờ tới lực sát thương của những lời này.

Quân Quân đi tìm Lạc Thi, hơn nữa dẫn người đả thương cô ấy.

Nào có cô gái đang trong tuổi đẹp nhất muốn bị hủy dung? Vết sẹo ở mi tâm của Lạc Thi trở thành cơn ác mộng mãi mãi của tôi. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy rửa mặt vén tóc mái dày lên, tôi không ngừng khó chịu, tự trách, áy náy.

Tôi là một người nhát gan, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người Quân Quân, tôi không dám nói với Lâm Lạc Thi, tôi từng thấy thẹn với cô ấy.

Cho tới bây giờ, nhìn thấy cô ấy đuổi theo, cuối cùng tôi đã dám can đảm nói nội tâm mình trong sạch, chờ tớ ra ngoài nhé…

Cô ấy chạy theo sau xe rất nhanh, dáng vẻ chạy băng băng như một con đà điểu hốt hoảng, thậm chí ngã trên mặt đất cũng không buông tay, đứng lên chạy tiếp, vươn tay kêu thảm thiết, “Mễ Sở, Mễ Sở…”

Tôi chỉ muốn nói, “Lâm Lạc Thi, mẹ nó, cậu đừng chạy nữa, chậm một chút đi.” Nhưng mà tôi vừa mở miệng, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

* Bức thư gửi cho Lâm Lạc Thi.

Lạc Thi:

Lá thư này, cậu sẽ mãi mãi không nhìn thấy được, bởi vì tớ sẽ mãi mãi không gửi cho cậu.

Viết nó, đơn giản là vì cậu đi rồi, rất lâu sau đó tớ không thể nào đối mặt được với lòng của mình, không thể nào gánh vác được những áp lực ngày đêm và áy náy đối với cậu và Mễ Sở.

Khoảng thời gian trước, tớ đi tảo mộ cho Hồ Lô, trên đường về dụng mặt Nara. Cô ấy và một người đàn ông vẻ mặt đáng khinh bỉ đi cùng nhau, tớ nghi ngờ nhìn cô ấy, lúc này cô ấy phải ở bệnh viện mới đúng, dẫu sao thần chí của cô ấy mơ hồ mà.

Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy tớ có một chút hoảng sợ, sau đó, cô ấy bình tĩnh kéo cánh tay người đàn ông đến trước mặt tớ và chào hỏi, “Anh Tề Minh.”

Dáng vẻ cô ấy bình thường, không hề có một chút thần chí mơ hồ như bác sĩ đã nói, cũng không có chút dáng vẻ bị điên như lúc đầu tớ đến thăm cô ấy ở bệnh viện.

Tớ chỉ cô ấy, lại chỉ người đàn ông bên cạnh, có chút không thể tin. Chẳng lẽ là cô ấy giả bộ?

Cô ấy cười duyên với tớ, “Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Không sai, em giả bộ.”

Tớ sững sờ tại chỗ, ngược lại phẫn nộ nắm cánh tay của cô ấy, rất tức giận, tớ nói, “Nara, sao cô có thể làm như vậy? cô có biết Mễ Sở vì cô mà ngồi trong tù không? Cô đã hại chết Hồ Lô, sao cô lại hãm hại Mễ Sở nữa?”

Nara quay đầu sang, đẩy người đàn ông bên cạnh lên trước, cười nhạo nói, “Đúng vậy, em không những hại bọn họ, còn lừa anh nữa. Thật ra, lần trước em sinh non, không phải là con của anh, mà con của anh ấy.”



Lạc Thi, cho dù bây giờ nhớ lại cảnh tượng kia, tim của tớ sẽ ngừng trong chốc lát.

Tớ vừa đau lòng lại vừa vui vẻ, đau lòng là do tớ đã vì quỷ kế đa đoan của người này mà đánh mất đi cậu, vui vẻ là do tớ chưa hề phản bội cậu, chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu.

Ngày đó, tớ canh cánh trong lòng níu chặt Nara, muốn cô ấy đến đồn cảnh sát làm nhân chứng, hy vọng Mễ Sở có thể đi ra.

Tớ cho rằng, tất cả đều sẽ có hy vọng. Nếu như Mễ Sở đi ra, cậu sẽ về bên cạnh tớ.

Nhưng mà, cô ấy lại vùng khỏi cánh tay của tớ, cười ha ha nói, “Người tố cáo Mễ Sở, là Đường Lâm Lâm, không phải em. Hơn nữa, Mễ Sở cũng biết chuyện này, cô ấy cam tâm tình nguyện đi ngồi tù.”

Cô ấy còn nói, “Không tin anh có thể nhà gia, hỏi Mễ Sở.”

Thứ lỗi cho sự yếu đuối của tớ, tớ không có đến hỏi Mễ Sở, mà là hỏi Đường Lâm Lâm, mà tớ, trong nháy mắt biết được chân tướng, nhưng không định sẽ nói cho cậu biết.

Đường Lâm Lâm nói, Mễ Sở cầu xin cô ấy đừng tổn thương cậu, cô ấy tình nguyện ngồi tù.

Nghĩ tới vẻ mặt quật cường của cô gái Mễ Sở khi nói những lời này, tớ rất khó chịu.

Tớ thường nghĩ, nếu như lúc đầu không có hiểu lầm cậu, chúng ta sẽ không chia tay. Chúng ta không chia tay, thì sẽ không vì uống rượu mà ở cùng với Nara. Nếu như không ở cùng với Nara, cô ấy sẽ không biết chuyện cha của Hồ Lô tìm người thế thân cho hồ lô, sẽ không tố cáo Hồ Lô. Như vậy, Hồ Lô sẽ không chết. Hồ Lô vẫn còn sống tốt, cậu sẽ không động tay đánh nhau, để Đường Lâm lâm có cơ hội lợi dụng.

Nếu như không có tớ, tất cả mọi người đều sẽ tốt.

Chúng ta còn có thể đi khắp nơi, nâng ly nói cười. Hồ Lô còn có thể vỗ vai tớ nói, “Tề Minh, có chuyện gì thì nói với anh em…”

Viết những dòng này, tớ hơi nhớ nhung mà rơi nước mắt.

Lạc Thi, xin lỗi.

Trên đời này, người tớ thiếu nợ nhất, chính là cậu.

Ngày đó tờ từng hỏi Nara, tại sao phải gạt tớ như vậy.

Cô ấy lại nở nụ cười, cười đến rơi nước mắt, cô ấy nói bởi vì người cô ấy hận nhất chính là tớ, cô ấy nhớ tớ hơn mười năm, đến cuối cùng gặp lại, tớ lại nói với cô ấy, tớ chỉ yêu cậu, quên sạch cô ấy, cho nên, cô ấy sẽ không để tớ dễ chịu.

Lạc Thi, khi nghe những lời này của cô ấy, tớ không oán giận.

Bởi vì tớ nhớ đến cậu, đúng vậy, cậu là người yêu duy nhất của tớ.

Tớ có thể thẳng thắn nói với Nara, cũng có thể tuyên bố rõ ràng với toàn bộ thế giới.

Tôi – Lục Tề Minh, người con gái tôi yêu nhất, đó là cậu, Lâm Lạc Thi.

Nhưng mà tớ biết, sau khi cậu nghe câu nói này sẽ cười tớ, là tớ làm hại cuộc sống của cậu, mất đi dáng vẻ lúc ban đầu, tớ nào có tư cách gì mà nói những lời này?

Ngày cậu đi, tớ đi ra tiễn, nhưng không có can đảm đứng bên cạnh cậu.

Trong nháy mắt bóng dáng cậu biến mất ở cửa an ninh, tớ biết, lần này, tớ thật sự mất cậu rồi.

Tôi không giữ lại, không ngăn cản, để mặc cậu đi. Nhưng mà, chẳng phải bởi vì tớ không thích cậu nữa.

Cậu có nhớ một câu chuyện mà chúng ta từng xem qua không? Có hai người mẹ tranh một đứa bé, cuối cùng đi lên quan huyện, quan huyện lại bảo các bà ấy tiếp tục tranh nữa, ai tranh được thì chính là người đó. Vì thế, các bà ấy bắt đầu lôi kéo đứa nhỏ, đứa nhỏ bị đau khóc lên, lúc này, mẹ ruột buông tay.

Bởi vì bà ấy đau lòng cho đứa con của mình, bà ấy sợ đứa bé đau.

Lạc Thi, tớ để cậu đi, tớ sợ tớ cưỡng cầu cậu, lại bảo vệ không tốt cho cậu, mang đến đau xót cho cậu, tớ sẽ tớ giữ cậu lại, thành phố này sẽ làm cậu khó chịu, tớ sợ cậu nhìn thấy tớ, nhớ đến những chuyện đã qua, sẽ không vui vẻ.

Cho nên, Lạc Thi, yêu thương cuối cùng dành cho cậu, chính là tớ buông tay.

Lạc Thi, tạm biệt.

Trước kia cậu luôn ép tớ nói những câu sáo rỗng, tớ chẳng thèm nói, cảm thấy yêu thật sự là dùng hành động bày tỏ, đối xử tốt với cậu, tất cả như vậy đã đủ rồi.

Bây giờ, là lời nói đầu tiên mà tớ nói với cậu, chỉ sợ sẽ là lần cuối cùng, Lạc Thi, tớ yêu cậu.

Tớ yêu cậu.

Tề Minh.