Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Chương 7-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tịnh Hảo

3, Nghe nói chuyện trên QQ, tôi tiết kiệm được 10 cuốn sách

Cả buổi sáng, tôi vì cuộc điện thoại mà không có tinh thần. Tôi ngồi trong phòng làm việc như cái xác không hồn, mở một đống website ra, lại không biết xem cái nào.

Đây là lúc công ty mở cuộc họp, tuần trước Tưởng Ngôn đã tiến hành phê bình bằng miệng với lỗi lầm của tôi, tổng biên tập xinh đẹp nói với tôi, “Lần này xem như em may mắn, không có bị trừng phạt về vật chất, hy vọng lần sau em chú ý một chút.”

Tôi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu. Khi Tưởng Ngôn và tôi lướt qua, không biết tôi có cảm giác sai không, tôi vậy mà có cảm giác trong ánh mắt của anh có một chút tìm tòi sâu xa.

Nhưng mà trải qua chuyện sáng nay, hình ảnh trầm ổn của Tưởng Ngôn đã sụp đổ trong lòng tôi, tôi cảm thấy anh là người vô cùng phúc hắc.

Tôi ngồi trước máy tính, nhàm chán hỏi Tô Liệt, “Cậu nói xem Tưởng Ngôn là người như thế nào?”

“Ô, cậu có hứng thú với anh ta rồi hả?” Tô Liệt hỏi.

“Nói bậy gì đó, tớ muốn hiểu vẻ bên trong của ông chủ, nhằm sau này đặt không đúng chỗ.”

“Tưởng Ngôn á hả, bây giờ dù sao cũng đừng nói chuyện yêu đương với anh ấy, anh ấy phòng bị rồi.” Tô Liệt nhanh chóng trả lời, “Bạn gái trước của anh ấy xuất ngoại không lâu, trước khi xuất ngoại đã chia tay với anh ấy, khiến anh ấy bị tổn thương rất lớn.”

A? Chuyện bát quái này làm tôi mở rộng tầm mắt, tôi kinh ngạc nói, “Không nhìn ra Tưởng Ngôn có gì sa sút và đau lòng chứ.”

“Đau buồn càng lớn thì càng không nói gì cậu biết không? Tưởng Ngôn và bạn gái của anh ấy đã quen nhau 2 năm rồi đấy, con đường này còn dài hơn cả cậu và Tề Minh đi. Hơn nữa, mỗi ngày anh ấy đều giống như hồ ly thâm tàng bất lộ, cậu ngốc nghếch như thế sao có thể nhìn ra hả.”

“Ồ… Nghe nói chuyện trên QQ, tớ tiết kiệm được 10 cuốn sách.” Tôi tỏ vẻ thấu hiểu trả lời Tô Liệt.

“Ha ha, thôi bỏ đi.” Tô Liệt cười nói, “Đúng rồi, sáng nay nhắc tới chuyện của Lục Tề Minh với cậu, sao cậu đột nhiên biến mất vậy?”

“Đừng nói nữa, tớ đã gọi điện thoại cho cậu ấy.”

“Ồ? Kết quả thế nào?”

“Cậu xem phản ứng này của tớ ra sao, căn bản là cậu ấy yêu Jang Nara không để ý tới tớ.”

“…” Tô Liệt im lặng thật lâu mới trả lời một hàng dấu chấm, nói, “Cậu ấy quả thật là Tạ Đình Phong bên cạnh chúng ta, nhưng mà cậu ấy vẫn chưa làm rõ, người kia là Jang Nara! Chứ không phải là Trương Bá Chi!”

Đúng lúc tôi nhàm chán chat với Tô Liệt trong QQ, Mễ Sở đột nhiên nhắn một biểu cảm đã đánh mất quả bom.

Ngôn ngữ của cô ấy xuất hiện phối hợp giống như biểu cảm trong QQ, cô ấy phẫn nộ gào lên, “A a a! Mẹ nó! Trước đó bà đây thật sự bị mù mắt, coi trọng một tên cầm thú như vậy!”

“…”

“…”

Tôi và Tô Liệt đều có phản ứng giống nhau nhắn dấu im lặng. Tôi run rẩy nói, “Cậu cũng không dễ dàng, lớn lên với hai mắt chó.”

Sau khi Mễ Sở phản ứng kịp, cũng bày tỏ không nói gì giống như chúng tôi.

“Mắng người khác cũng đã thành thói quen, đến trên người mình cũng không chịu sửa đổi!”

“Sao thế?” Tô Liệt hỏi.

“Mẹ nó! Các cậu biết không? Lúc nãy tớ vào tài khoản bạn trai trước trong QQ của tớ, muốn chuyển ít tệ QQ vào chơi game, trước đó, ma xui quỷ khiến tớ kéo xuống chỗ “người liên lạc gần đây nhất”, lại tùy ý click vào hình ảnh bán thân của một nữ sinh, sau đó con mắt liền nhìn đến một đoạn đối thoại dơ bẩn! A a a! Bà đây sẽ không quên! Sao trên đời này lại có một đôi cẩu nam nữ thế này!” Mễ Sở thét chói tai tiếp tục gửi biểu cảm hình quả bom.

“Sao hôm nay cậu kích động thế? Cậu chia tay với người ta rồi còn không cho người ta đi quyến rũ nữ sinh khác sao?” Tô Liệt bình tĩnh khinh bỉ hỏi.

Trước đây Mễ Sở có nói đến một bạn trai rất tốt, sau đó chia tay, cô ấy liền bắt đầu qua lại lăng nhăng với những nam sinh khác. Bạn trai trước chính là một trong những người sau này của cô ấy, chúng tôi đã từng gặp, là một công tử không tệ. Sau khi Mễ Sở chia tay với anh ta, anh ta vẫn còn nhớ mãi không quên với Mễ Sở, vẫn đi theo làm tùy tùng cho Mễ Sở, hễ kêu là tới.

Nếu không thì Mễ Sở cũng sẽ không nhớ mật khẩu QQ của anh ta, tùy ý chuyển tiền QQ trong tài khoản của anh ta. Thật ra chúng tôi đều cảm thấy bạn trai trước của cô ấy không tệ.

“Nếu anh ta đứng đắn yêu đương thì bỏ đi, mấu chốt là… Phải, tớ không nói nữa! Tớ xem lại ghi chép trong cuộc trò chuyện!” Mễ Sở không được chúng tôi hiểu, có vẻ vô cùng buồn bực.

Nhưng mà sau đó cô ấy gửi lịch sử trò chuyện, chẳng những làm chúng tôi buồn bực, mà còn làm chúng tôi hóa đá rồi. Thật lâu mới cũng không thể hồi phục lại.

Thiên Vạn Điểm: Trời nóng quá, đi thôi, đi mướn phòng.

Róc Rách Chảy: Nhàm chán.

Thiên Vạn Điểm: Đừng giả bộ, đi thôi.

Róc Rách Chảy: Lần trước anh còn hối hận lắm mà.

Thiên Vạn Điểm: Hối hận cái gì, anh mới học vài tư thế mới, thể nghiệm một chút thôi.

Róc Rách Chảy: Anh học ở đâu?

Thiên Vạn Điểm: Trong phim sεメ.

Róc Rách Chảy: Anh cũng không phải không có bạn gái.

Thiên Vạn Điểm: Anh chỉ thích em.

Róc Rách Chảy: Làm trò.

Thiên Vạn Điểm: Đi thôi, anh kêu anh em của anh cùng qua luôn.

Róc Rách Chảy: Em không muốn động.

Thiên Vạn Điểm: Ở khách sạn đối diện nhà em, chờ em khỏe lại rồi đặt phòng.

Róc Rách Chảy: Được rồi, đến lúc đó anh nhắn số phòng cho em.

Không cần nói, Thiên Vạn Điểm là bạn trai trước của Mễ Sở, còn người kia là một nữ sinh không biết.

Mễ Sở gửi tin này trong QQ được 1 phút, cả QQ im lặng như tờ. Sau một phút, khi tôi và Tô Liệt từ trong trạng thái chết khôi phục lại, chỉ có dấu chấm than để diễn tả chấn động trong lòng chúng tôi.

Mặc dù trên ti vi thường xuất hiện những hình ảnh thế này, nhưng khi xảy ra thật trong cuộc sống, chúng tôi vẫn là lần đầu gặp.

Tôi nói, “Mễ Sở, tớ cảm thấy cậu rất dũng cảm, nhưng nhìn thấy đoạn đối thoại này, tớ cảm thấy tụi tớ quá bế tắc rồi.”

Mễ Sở nhìn thấy phản ứng của chúng tôi giống như cô ấy, hiển nhiên đã bình tĩnh không ít, cô ấy nói, “Mau đưa UFO cho cẩu nam nữ này trở về ngoài hành tinh đi!”

Tô Liệt vẫn là ba chữ, “Tớ già rồi…”

Lúc này, Thiên Tầm vẫn luôn im lặng đột nhiên hiện lên, hỏi chúng tôi vừa nói cái gì.

Mễ Sở khôi phục lại lịch sự ghi chép một lần nữa, chúng tôi nín thở chờ Thiên Tầm cho vài câu đánh giá sắc bén giống như thường ngày, dù sao MC radio tình cảm cũng không phải là vô ích.

Nhưng cuối cùng Thiên Tầm chỉ gửi một câu nói vô cùng mộc mạc, “Ấm no thì dâʍ ɖu͙©.”

Chúng tôi lại suy nghĩ một lát, thừa nhận Thiên Tâm là một người tri thức, lời ít mà ý nhiều, biểu đạt trạng thái cuộc sống của những người sung túc kia.

Nhưng mà sau khi cười nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, sao tên Róc Rách Chảy nghe quen tai thế?

Tôi sử dụng dụng cụ tìm kiếm trên QQ tìm kiếm nửa ngày, QQ của mình rõ ràng không có người này.

Mãi đến khi bữa ăn cơm trưa ngày hôm sau, tôi mới chợt nghĩ ra, cái tên trên mạng này tôi đã từng thấy trong nick của Lục Tề Minh, mà chủ nhân của nó, nếu tôi nhớ không nhầm… chính là… Jang Nara.

4, Quá máu chó rồi! Xem phim bộ cũng không rối rắm quanh co như vậy!

Đường Lâm Lâm bị tiếng kinh hô của tôi làm giật mình. Cô ấy nói, “Lạc Thi, cậu sao vậy?”

Tinh thần tôi không không yên nói, “Không có gì, vừa nghĩ đến một chút việc. Lâm Lâm, cậu ăn trước đi, tớ no rồi, về phòng làm việc trước.”

Tôi ở trên QQ gọi Mễ Sở, tôi nói, “Ngu ngốc, mau ra đây, tớ nói với cậu một chuyện, hình như tên QQ của Jang Nara là Róc Rách Chảy, trong danh sách QQ của Tề Minh chắc là có dấu vết của cô ấy, cậu đi xác minh đi!”

“Thao! Cậu nói thật hả?” Mễ Sở hưng phấn bật ra giống như đánh máu gà, “Bà nó! Kích động đến bà đây không tìm được QQ của Tề Minh luôn!”

“QQ của cậu ấy là 3997xxx.” Tôi nói, “Cậu nhanh một chút.”

“Cậu ngay cả cái tên vẫn còn nhớ?” Mễ Sở kinh ngạc nói.

Tôi nở nụ cười, “Không nói nữa.” Đúng vậy, đừng nói là QQ của anh, ngay cả số điện thoại bốn năm trước Lục Tề Minh dùng, tôi đều nhớ rõ.

Từ lúc QQ của anh biến mất trong tài khoản của tôi, tôi liền tự hiểu không đi qua danh sách bạn bè xem anh nữa.

Đúng vậy, tôi canh cánh trong lòng. Tuy rằng sau này Lục Tề Minh nói, là Jang Nara cho tôi vào danh sách đen.

Nhưng mà, không có sự dứt khoát của Lục Tề Minh anh, sao cô ta dám làm như vậy.

Tôi cảm thấy 21 năm nay, thì ra tôi luôn kiên trì giữ quan niệm “rộng lượng với tình địch của anh” là sai lầm!

Cuối cùng, người đạt được tất cả chính là người phụ nữ không rộng lượng, tựa như Jang Nara, cô ta thông minh hiểu biết, nếu như tôi vẫn luôn ở trong QQ của Lục Tề Minh, chắc chắn anh sẽ nhìn vật nhớ người. Cho nên, cô ta thà rằng tranh cãi với Lục Tề Minh một lần, đều phải nhổ bỏ tình địch là tôi đây từ trong ánh sáng. Sau khi cô ta ở cùng với Lục Tề Minh, liền muốn mật khẩu QQ của anh, đưa tôi vào danh sách đen QQ của anh.

Tôi đang nghĩ ngợi, Mễ Sở từ trong QQ bật ra nói, “Mẹ nó! QQ của cô ta quả thật tên là Róc Rách Chảy! Thao! Đây đúng là thế giới của ‘lũ quỷ múa loạn’ (*)! Quá máu chó rồi! Xem phim bộ cũng không rối rắm quanh co như vậy!”

(*) Một bọn người xấu đang múa may.

Tôi nói làm sao bây giờ?

“Cậu gửi đoạn ghi chép này cho Lục Tề Minh xem đi!”

Tôi lo lắng, “Tớ có việc ra ngoài một lát.” Sau khi tôi trả lời Mễ Sở, thì tâm tình phức tạp vội vã log out.

Bởi vì ngay lúc này, tôi nhận được điện thoại của Tô Dương.

Tô Dương nói, “Lạc Thi, anh đến chỗ em công tác mấy ngày, có rảnh thì ra gặp mặt nha.”

“Đương nhiên là có thời gian rồi.” Đối với người anh trai đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không rảnh tôi cũng sẽ rút ra một khoảng thời gian mà tới.

Tôi xin nghĩ, liền đi tìm Tô Dương.

Ngày đó, tôi dẫn Tô Dương đi dạo trong thành phố cả một buổi chiều, đi phố ăn vặt nổi tiếng, đến ngắm cảnh phong cảnh như tranh bên hồ. Không biết có phải vì liên quan đến huyết thống không, cho dù tôi với Tô Dương nói ít, cũng không cảm thấy lúng túng. Thỉnh thoảng anh ấy sẽ kể những chuyện thú vị xảy ra bên người mình, tôi cũng kể cho anh ấy nghe đám bạn Mễ Sở của tôi.

Anh ấy nói, “Lạc Thi, nhìn thấy em thế này, anh thật sự rất vui. Nếu mẹ còn sống, bà ấy sẽ vì em mà cảm thấy vui vẻ.”

Nhắc đến vấn đề này, tôi có chút nghẹn ngào.

Du khách bên hồ rất nhiều, từ nam chí bắc, trên mặt đều mang theo biểu cảm thảnh thơi. Thật ra, tôi hâm mộ nhất chính là người vẫn luôn đi trên con đường ngao du, bởi vì họ tự do, còn có sự thẳng thắn của họ, bọn họ muốn nhìn ngắm phong cảnh, cũng không vì bất kỳ cảnh đẹp nào mà dừng lại.

Đúng lúc tôi và Tô Dương không nói gì, điện thoại vang lên.

Là Hồ Lô. Hồ Lô nói, “Lạc Thi, trong thành phố vừa mở một nhà hàng đặc sắc, cha tớ vừa cho một tấm thẻ, đợi lát nữa cùng đi thử đồ ăn không!”

“Không được, tớ đang ở cùng với anh trai.” Tôi từ chối nói.

“Lâm Lạc Thi, cậu cũng bắt đầu làm kiêu hả, khi nào thì có anh trai hả? Là trai mới cậu tìm sao?”

“Lười nói chuyện với cậu, là anh ruột của tớ.”

“Anh ruột? Mẹ cậu sinh anh trai khi nào?”

“Cút đi cho tớ!”

“Được rồi được rồi, cậu dẫn theo anh trai cùng ăn cơm đi, ở đường Nam Uyển, tên tiệm ăn là “Nhất Khẩu Thơm”.”

Tôi cúp điện thoại, Tô Dương hỏi tôi, “Có tiệc à?”

Tôi nói, “Đúng vậy, là mới tiệc hai chúng ta.”

Đáng lẽ còn đang buồn rầu suy nghĩ buổi tối phải dẫn Tô Dương đi đâu ăn món đặc sắc, điều này cũng tốt, cú điện thoại này của Hồ Lô rất đúng lúc.

Tô Dương nói, “Thôi, anh về khách sạn nghỉ ngơi, mai sáng đi bàn hợp đồng.”

“Đi thôi, đám bạn của em đều muốn gặp anh.” Tôi kéo Tô Dương.

Cuối cùng, Tô Dương bất đắc dĩ bị tôi kéo đi Nhất Khẩu Thơm. Khi chúng tôi đến, đám Mễ Sở đã đến rồi. Vừa nhìn thấy Tô Dương, các cô ấy liền trêu chọc.

Mễ Sở nói, “Oa, Lạc Thi, cậu lụm được đàn ông ở đâu thế?”

Thiên Tầm nói, “Tớ còn tưởng rằng cả đời này cậu sẽ thắt cổ trên cây Lục Tề Minh chứ.”

Tô Liệt nói. “Quả nhiên là cái cũ chưa đi, thì cái mới không tới.”

Tôi liếc các cô ấy, “Nói bậy cái gì hả, đây là anh ruột của tớ.”

Mễ Sở khinh thường nhìn tôi, “Quen cậu lâu như vậy, vẫn chưa nghe chuyện cậu có anh trai.”

“Haizz, chuyện này nói ra dài dòng, bữa khác sẽ từ từ nói với các cậu.” Tôi nói.

Tôi vừa dứt lời, Mễ Sở liền nâng ly rượu lên nói, “Anh trai của Lạc Thi chính là anh trai của Mễ Sở, em kính anh một ly.”

Tôi giữ tay cô ấy, “Cút, cậu đã luyện được cái tính chuốc rượu người khác rồi hả.”

“Thao, nhưng tớ thật lòng đấy.” Mễ Sở tranh cãi nói.

Tô Dương cười cầm ly rượu lên, nói với các cô ấy, Mễ Sở và Tô Liệt, “Ly đầu tiên là anh kính mọi người, cảm ơn các em đã chăm sóc Lạc Thi.”

Mễ Sở đắc ý liếc tôi một cái, cụng ly với Tô Dương.

Tôi bất đắc dĩ giơ ly lên, lo lắng nhìn Tô Dương, đây chính là một đám ma quỷ.

Nhưng lo lắng của tôi hiển nhiên đã dư thừa, tửu lượng của Tô Dương vô cùng tốt, cứ tiếp tục, bị họ thay phiên chuốc rượu nhưng vẫn chưa say.

Cuối cùng còn tỉnh táo cùng chúng tôi ra khỏi phòng bao.

Hồ Lô đi tính tiền, chúng tôi đứng ở cửa ồn ào.

Đúng lúc này, cửa Nhất Khẩu Thơm mở ra. Đúng lúc chúng tôi đang đùa giỡn, tôi quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trên ti vi thường có cảnh tượng ống kính dừng lại, mà tôi, rất hy vọng dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Tôi quay đầu mỉm cười, Lục Tề Minh chợt ngẩng đầu cười, ánh mắt như có một sợi dây gắn kết chặt chẽ. Khoảnh khắc này, thời gian bỗng dài đằng đẳng. Tôi đột nhiên cảm thấy, tuổi trẻ của tôi, lại giống như quay về thời gian bắt đầu trước mặt tôi.

Mãi đến khi tôi nhìn thấy bên người anh có một bóng dáng yếu đuối, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt quyến luyến.

Lục Tề Minh dẫn khách đến nơi này ăn cơm, mà lúc trước vị trí ở bên cạnh anh là chỗ đứng của tôi, hiện giờ là Jang Nara đang đứng.

Người khách đó đúng lúc là ông chủ Tần lần trước chúc chúng tôi bên nhau mãi mãi, ông nhìn thấy tôi, chợt vui mừng kêu lên, “Oa, Tề Minh, người kia không phải là của nhà cậu sao?”

Những lời này vừa mới nói ra, biểu cảm trên mặt người xung quanh liền trở nên muôn màu sắc. Jang Nara lập tức mất hứng.

Thì ra, Lục Tề Minh còn chưa giới thiệu Jang Nara với ông ấy. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi đột nhiên có sự vui vẻ và chua xót không nói nên lời.

Tôi ở phía xa gật đầu mỉm cười với ông chủ Tần. Ông chủ Tần là người giỏi về quan sát vẻ mặt người khác, lập tức ý thức được cái gì, vẫy tay nói với tôi, “Chúng tôi vào trước nhé.” Tôi gật đầu.

Lúc Tề Minh lướt qua chúng tôi, tôi chợt cảm thấy anh nhìn phía sau tôi bằng ánh mắt lạnh thấu xương.

Mãi đến khi trên đường trở về, Tô Dương mới nói, có thể anh xem tôi là kẻ địch rồi.

Tôi nở nụ cười, làm sao có thể.

Tô Liệt đánh vô lăng nói. “Sao không thể? Tớ cảm thấy lúc đó vẻ mặt của Tề Minh rất đau thương. Tớ nghĩ qua mấy ngày nữa, buổi đính hôn của cậu ấy sẽ không thành.”

Tôi căng thẳng, đính hôn? Đúng vậy, tôi đã quên, Lục Tề Minh từng chính miệng tuyên bố chuyện anh muốn đính hôn.

5, Ôm chính là tư thế xa cách nhất, bởi vì bạn mãi mãi không thấy được biểu cảm của đối phương

Ngoài cửa sổ có cơn mưa nhỏ, không biết có phải vì thời tiết thế này không, tôi vậy mà cảm thấy thương cảm.

Tôi nhớ đến tôi và Lục Tề Minh từng vạch ra tương lai. Khi đó chúng tôi còn trẻ, còn dùng chung một cái thìa để ăn cơm, cùng đeo chung tai nghe để nghe nhạc, còn vẽ ra một bức tranh về ngôi nhà, trên trang giấy thiết kế rất nhiều căn phòng.

Tình yêu thời niên thiếu, chính là tràn ngập vui vẻ cho rằng sẽ cùng người trước mặt đi đến cả đời, cho nên dự tính đủ loại sau này, chắc chắn nó sẽ thực hiện được.

Mãi đến rất nhiều năm sau, khi chúng tôi trải qua khó khăn của giai đoạn trưởng thành, biến cố của tình yêu, sau khi đi qua thiên sơn vạn thủy, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nhiều năm như vậy chỉ là ông trời ban cho bạn một giấc mộng đẹp, vì để bạn có thể chống đỡ kiên cường đi hết quãng đường về sau.

Trong cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy một cậu trai cõng một cô gái bước đi, cô gái thỉnh thoảng nắm lỗ tai của cậu ấy, cậu trai thì hoạt bát định bỏ cô gái lại để hù sợ, nụ cười của họ bao phủ trong mưa bụi, hồn nhiên ngây thơ.

Có khoảnh khắc như thế, dường như tôi trở về nhiều năm trước cùng với Lục Tề Minh.

Lục Tề Minh cõng tôi bước đi, tôi cúi đầu đặt trên vai anh hát:

“Em chỉ muốn một căn nhà nhỏ, có thể làm cô vợ bé bỏng của anh. Sau khi ăn xong anh sẽ giúp em rửa chén, còn muốn một đứa nhỏ mập mạp. Chờ anh có râu bạc dài lất phất, già đi ngồi ở trên ghế dựa trong nhà. Nhưng sẽ nhớ đến những ngày tháng vui vẻ, và chiếc váy trắng xinh đẹp của em.”

Có nước mắt tích ở đáy mắt, tôi từng cho rằng, tôi sẽ vì Lục Tề Minh, mà hát bài này cả đời.

Sau khi Tô Liệt tiễn Tô Dương về khách sạn, hỏi tôi, “Có muốn đi uống một ly không?”

Tôi gật đầu.

Tô Liệt đánh vô lăng chạy về phía sau, bình thường chúng tôi hay đi một quán rượu. Tôi điện thoại cho Mễ Sở và Thiên Tầm, các cô ấy đang dạo phố, sau khi nhận được điện thoại của tôi thì cũng phấn khởi.

Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi không có gì ngoài ăn uống vệ sinh, chỉ còn lại hai chuyện là đi làm và đi lêu lổng với đám tai họa này.

Chúng tôi thường một ngày tụ thành một nhóm nhỏ, ba ngày tụ thành nhóm lớn. Từ lý do sinh nhật đến lý do là ngày cuối tuần, còn Quốc Khách nữa, nghỉ phép gì đó cũng tụ lại, cuối cùng, ngay cả lễ trồng cây, ngày vệ sinh thế giới, ngày chống ma túy quốc tế đều có thể viện lý do được. Nên đến bây giờ, một đám người lang thang, dứt khoát không cần tìm lý do.

Tôi thường cảm thấy thành phố này thật nhỏ, bởi vì mặc kệ chúng tôi đi đâu, đều có thể gặp được hai khuôn mặt của Lục Tề Minh và Jang Nara.

Chúng tôi vừa mới ngồi không bao lâu, liền nhìn thấy Lục Tề Minh dẫn nhóm khách hàng ông chủ Tần chạm mặt lúc ăn cơm đi tới, vẻ mặt Jang Nara vui vẻ kéo cánh tay anh.

Tô Liệt nói, “Lạc Thi, cậu và Lục Tề Minh yêu nhau bốn năm, thu hoạch lớn nhất chính là hai người tâm ý tương thông, giống như đã có hẹn trước.”

Tôi miễn cưỡng cười, thành phố này vốn không lớn, huống chi bạn bè hai người lại giống nhau.

Tôi không dám nhìn bọn họ, dựa vào vai Thiên Tầm, ánh mắt nhìn về nơi khác. Mỗi lần gặp nhau vào những buổi tối tĩnh mịch này, sự xuất hiện của Lục Tề Minh sẽ càng làm tôi cô đơn thêm.

Nhưng mà một lát sau, tôi lại không tự chủ được giả vờ không quan tâm nhìn bốn phía, tìm vị trí của bọn họ. Chỗ cách chúng tôi mấy cái bàn, khuôn mặt của Lục Tề Minh có vẻ mơ hồ trong ngọn đèn mờ ảo, không vui không buồn.

Tôi cúi đầu uống rượu, Mễ Sở và Thiên Tầm chạy đi đâu đó, bởi vì khách quen ở nơi này chiếm đa số, cho nên cũng rất quen với người bên cạnh, mọi người cười hi hi ha ha với nhau.

Không biết vào lúc nào, tôi lại giả vờ ngẩng đầu lên chợt đảo qua Lục Tề Minh, đột nhiên phát hiện Mễ Sở lại đang đứng chỗ bàn của bọn họ, tôi phát hoảng. Tô Liệt híp mắt hút thuốc giữa tiếng nhạc ồn ào trong quán rượu, gửi tin nhắn.

Tôi túm Tô Liệt, chỉ về phía Lục Tề Minh bên kia. Tô Liệt ngẩng đầu đưa mắt nhìn, cũng hơi ngạc nhiên.

Lúc này, tôi nhìn thấy Mễ Sở bưng ly rượu giơ cao về phía Jang Nara, mà Jang Nara lại đắc ý liếc về bên này. Tôi nhanh chóng dời tầm mắt, không muốn để Jang Nara biết tôi đang quan sát họ.

Nhưng mà tôi còn chưa kịp quay đầu nhìn bọn họ lần nữa, chợt nghe cả quán rượu xao động lộn xộn một trận. Tôi tìm âm thanh phát ra rồi nhìn sang, đương nhiên là ở chỗ Lục Tề Minh. Đám người Mễ Sở bị một nhóm người vây quanh, không nhìn rõ là xảy ra chuyện gì. Tôi và Tô Liệt lập tức đứng dậy đi qua bên đó.

Khi tôi chen vào trong đám người, đυ.ng phải bên cạnh Mễ Sở, mới nhìn thấy Lục Tề Minh ôm ngực, trước ngực của anh là một tờ giấy trắng.

Mễ Sở phẫn nộ nói, “Mẹ nó, chính là một đám đần độn, còn che chở cho kẻ tiện nhân! Nhìn xem đỉnh đầu mình đã bị cấm mấy cái sừng rồi!”

Khi tôi chen vào trong đám người, ánh mắt của Lục Tề Minh đã sớm nhìn sang đây, ánh mắt tối sầm lại, tim của tôi đau đớn. Lúc này, ông chủ quán rượu cũng chen vào đi tới, vừa nhìn thấy là đám người quen chúng tôi, liền vỗ vai tôi nói, “Ôi chao, mấy cô đang làm gì thế. Đi, có chuyện gì thì vào phòng bao nói.”

Nói xong, ông ấy giải tán nhóm người, dẫn chúng tôi vào phòng bao.

Sự náo nhiệt bên ngoài đột nhiên bị cách ly, những âm thanh lờ mờ cách một cánh cửa thấp thoáng truyền vào, nhưng mà đã mất đi hương vị rồi.

Cảnh trong phòng bao lúng túng, nhóm khách của ông chủ Tần được ông chủ quán rượu chiêu đãi ở bên ngoài, cho nên trong phòng bao chỉ còn lại mấy người chúng tôi. Lục Tề Minh cầm tờ giấy đó, cúi đầu.

Dưới ánh đèn, gương mặt anh sau khi nhìn tờ giấy đó hơi ảm đạm. Anh đưa tờ giấy cho Jang Nara, sau khi Jang Nara xem xong thì vành mắt lập tức đỏ lên.

Mễ Sở cười lạnh nói, “Gạt người cũng có nguy hiểm, cho nên phải cẩn trọng đấy.”

Jang Nara giữ chặt góc áo của Lục Tề Minh, dè dặt nói, “Tề Minh, không phải em, thật sự không phải em… mấy ngày trước QQ của em bị trộm mất rồi.”

Khi Jang Nara thốt ra những lời này, tôi và Tô Liệt sau khi nghe thấy đều nở nụ cười. Nếu không thấy vẻ mặt đau lòng của Lục Tề Minh, có lẽ tôi sẽ vì câu nói này mà bật cười.

Nhưng mà tôi nhìn thấy Lục Tề Minh đứng yên, một tay đặt trong túi, không hề nói một câu. Mí mắt che khuất đôi mắt của anh, cho nên tôi không nhìn rõ đôi mắt của anh. Nhưng tôi biết, nhất định trong ánh mắt anh có vẻ đau buồn không nói ra được.

Tôi kéo Mễ Sở, nói, “Chúng ta đi thôi.”

Mễ Sở lại lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho bạn trai trước của cô ấy, nói, “Lạc Thi, hôm nay ai cũng đừng có kéo tớ, cậu chịu oan ức, hôm nay tớ phải thay cậu đòi lại!”

Tôi nói, “Mễ Sở, tớ không cần…”

Mễ Sở cũng không nghe lời tôi nói, bởi vì điện thoại của cô ấy vừa thông, cô ấy mới nói, “Alo, em là Mễ Sở đây.”

Jang Nara ở bên cạnh lại đột nhiên điên cuồng nhanh chóng nhào qua, đưa tay đoạt lấy điện thoại của Mễ Sở, cuồng loạn hô vào trong điện thoại, “Anh là ai? Tại sao anh lại hãm hại tôi? Anh đừng phá hỏng tình cảm của tôi và Lục Tề Minh…”

Sau đó, cô ta liền ôm điện thoại khóc hu hu. Cô ta nói, “QQ của tôi có thể bị anh đánh cắp rồi, nhưng đừng hãm hại tôi, tôi và Lục Tề Minh không dễ dàng mới được ở bên nhau…”

Jang Nara vừa căm phẫn vừa năn nỉ trong điện thoại làm tôi không nhìn nổi, có lẽ QQ của cô ta thật sự bị người ta trộm mất rồi. Tôi nhích lại gần Thiên Tầm, lại nhìn thấy Lục Tề Minh đi lên phía trước, giữ lấy tay của Jang Nara, trầm giọng nói, “Đừng khóc.”

Jang Nara xoay người nhào vào lòng Lục Tề Minh, nghẹn ngào nói, “Tề Minh, anh phải tin tưởng em, anh phải tin tưởng em...”

Tư thế thân mật nhất trên thế giới này, thật ra không phải là ôm nhau. Ôm chính là tư thế xa cách nhất, bởi vì bạn mãi mãi không thấy được biểu cảm của đối phương.

Giống như bây giờ, khi Jang Nara nhào vào lòng Lục Tề Minh, trong mắt anh có ưu buồn giống như tôi suy đoán, còn có sự cô đơn không hiểu.

Khoảnh khắc này, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Tôi cảm thấy mình giống như một con ốc sên, trên lưng là kỷ niệm mà Lục Tề Minh để lại cho tôi, từng bước từng bước bò đi. Nhưng khi tôi muốn leo lên tường, cái nhìn của anh, lại làm tôi chợt ngã xuống.

Tôi lẳng lặng nhìn người con gái khác dựa vào lòng anh, mắt ẩm ướt.

Giằng co trong phòng, cửa phòng bao chợt mở ra, phía sau truyền đến một giọng nói gấp gáp, “Lạc Thi, xảy ra chuyện gì?” Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dương và một người đàn ông đã đến quán rượu đi vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, rốt cuộc nước mắt của tôi cũng không đóng lại được, tôi gọi một tiếng “anh trai”, sau đó liền nhào vào vai anh.

Tô Dương ôm tôi nói, “Bé con, đừng khóc, đừng khóc.”

Mà lúc này, tôi lại nghe Lục Tề Minh ở phía sau hỏi tôi, “Cậu vừa mới gọi anh ấy là gì?”

Tôi quay đầu lại, nước mắt mơ màng, nhìn thấy Lục Tề Minh đã kéo Jang Nara khóc lóc ở trong lòng anh ra, lẳng lặng nhìn tôi, bình tĩnh hỏi, “Cậu vừa gọi anh ấy là gì?”

Tô Dương vươn tay nói, “Chào cậu, Lục Tề Minh, tôi là anh trai của Lạc Thi.”

Khi Lục Tề Minh nghe thấy câu nói đó, dường như cơ thể như một con diều lắc lư rớt xuống, sắc mặt đột nhiên sáng bừng lên.

Jang Nara kích động kéo chặt anh gọi, “Tề Minh, Tề Minh…”

Mà Lục Tề Minh lại rơi nước mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »