Chương 1

1.

“Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta đã bại trận……” Trên TV, tổng thống nước Cộng hoà đang tổng kết cho cuộc chiến kéo dài mười năm.

“Ông ta nên chịu trách nhiệm cho những Omega và Beta chưa kết hôn mà đã có thai mới phải, cuộc chiến này đã khiến cho bọn họ tiếp xúc với mặt tối của đất nước quá sớm. Đãng lẽ bọn họ phải được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, sau khi đã trưởng thành thì được quyết định sẽ lựa chọn người bạn đời và hôn nhân cho mình thế nào.” Trong ngôi nhà cũ, một đôi vợ chồng trung niên đang xem bài phát biểu của tông thống trên TV, người vợ Beta của giáo sư Tề bày tỏ ý kiến..

“Trước đây, chúng ta thường cho rằng Omega là biểu tượng của sự yếu đuối, Omega nên tránh xa chiến trường, nhưng trong cuộc chiến này, chúng ta đã thấy nhiều binh sĩ omega dũng cảm, nhiều người mẹ anh hùng còn dũng cảm hơn. Các Omega của nước Cộng hòa không còn là những bông hồng trong nhà kính, mà là trụ cột của nước Cộng hòa. Trong chiến tranh, số lượng trẻ sơ sinh ở nước ta đạt mức cao nhất trong thế kỷ này, tát cả đều là nhờ công lao các người mẹ Omega và Beta anh hùng của chúng ta.” Tổng thống tiếp tục diễn thuyết, vợ thầy Tề liên tục bĩu môi.

“Số lượng Omega trưởng thành của chúng ta bây giờ gấp ba lần số lượng Alpha, bằng hai phần ba số lượng Beta. Nếu chúng ta không để tâm đến…”

“Xin cúi người với Thiếu tá Tùng đã anh dũng hy sinh.”

Một Omega trong bộ âu phục màu đen cuối cùng cũng cúi đầu chào xong, đội lên chiếc mũ rộng vành màu đen, nắm tay cậu nhóc Alpha bốn tuổi bên cạnh, rời khỏi nghĩa trang chiến sĩ.

“Cuối cùng, xin cúi mình trước những chiến binh dũng cảm không biết sợ hãi của chúng ta, tất cả những người dù đã hy sinh hay vẫn còn sống.”

“Kính chào trước những người mẹ anh hùng của chúng ta.”

“Nước Cộng hoà muôn năm!”

“Nước Cộng hoà muôn năm.”

“Nước Cộng hoà muôn năm.”

Cậu bé Alpha nhìn một Omega đang che mặt khóc nức nở trước TV, có chút khó hiểu.

“Ba ơi, đừng khóc.” Nghiêm Thanh vươn đôi tay trắng nõn non nớt lau nước mắt cho thiếu niên Omega. Tùng Vân ôm chặt lấy thằng bé, sờ khuôn mặt bé nhỏ ấy.

“Ông ngoại con mất rồi.” Tùng Vân nói, “Chúng ta thua rồi.”

Cuộc chiến kéo dài mười năm này cuối cùng cũng kết thúc với kết quả là nước Cộng hòa tuyên bố bại trận. Bài phát biểu của tổng thống hùng hồn bao nhiêu thì người nghe lại càng đau buồn bất nhiều.

Người bật khóc, rất nhiều, tiếng khóc vang khắp đường phố, không thể kìm nén, ai cũng cần phải xả hết nỗi lòng của mình.

Tùng Vân mất cha trong chiến tranh, vốn dĩ cậu muốn tòng quân nhưng tuổi còn quán nhỏ, sau đó lại mang thai Nghiêm Thanh nên không thể ra chiến trường, sau bao ngày chờ đợi, chào đón cậu lại là tin tức nước Cộng hoà bại trận.

2.

“Cảm ơn anh.” Nghiêm Trọng Minh nói với nhân viên trước mặt.

“Không cần khách sáo, anh là anh hùng của Nước Cộng hòa chúng ta, sắp xếp thế này có thể sẽ khiến anh cảm thấy hơi bất công, nhưng nếu anh muốn tiếp tục học, anh có thể đăng ký các khoá học từ xa, có vấn đề gì cứ hỏi chúng tôi.” Nhân viên công tác vươn tay, muốn bắt tay với Nghiêm Trọng Minh.

Nghiêm Trọng Minh nghe nhân viên nói vậy thì hơi ngẩn người, một lúc sau mới bắt tay với nhân viên. Khi nhân viên rời đi, anh nhìn hai tay của mình, đột nhiên có cảm giác rất buồn nôn.

Nghiêm Trọng Minh đến nhà vệ sinh nôn một hồi lâu, buổi sáng anh ăn không nhiều, cũng không nôn ra được gì, cổ họng rất khó chịu, anh súc miệng, uống nửa ly nước để áp xuống cái cảm giác nôn mửa

Chiến tranh kết thúc, Nghiêm Trọng Minh xin xuất ngũ. Anh đã đóng góp rất nhiều trong cuộc chiến, thiếu chút nữa là có thể trở thành Thượng úy. Nếu anh lựa chọn tiếp tục ở lại quân đội, tương lai của anh nhất định sẽ rất sáng lạn, nhưng anh lại lựa chọn rời đi, hiện tại thì được phân làm giáo viên thể chất của Học viện Công nghệ, chủ yếu dạy thể dục quân sự và quyền anh cho sinh viên.

Năm 18 tuổi, anh từ bỏ việc học đại học để đi tòng quân, năm 23 tuổi anh trở về, được đi đến Học viện Công nghệ mà anh khao khát nhất, vừa hay còn có thể hoàn thành việc học tập dang dở.

“Tùng Vân, tiền trợ cấp đã được gửi vào tài khoản của con, mong con sớm vượt qua sự đau buồn.”

“Con cảm ơn chú Lý.” Tùng Vân nói lời cảm ơn với người đồng đội của cha.

“Con định làm gì với số tiền đó?”

“Để lại một phần để con chi trả học phí trong vài năm tới, phần còn lại con sẽ quyên góp hết cho quân đội.” Tùng Vân nói, “Con nghĩ chính phủ đang rất cần những khoản tiền này.”

“Được rồi.” Lý Băng cũng không biết nên khuyên bảo Tùng Vân như thế nào, cũng đành không khuyên nữa, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Ông cúp điện thoại, vài ngày sau ông nhận được tin tức Tùng Vân quyên góp tiền.

Nhà họ Tùng cũng không khá giả, mẹ Tùng Vân mất sớm, hiện tại lại mất cha, chỉ còn một đứa con nhỏ. Một Omega như cậu, lại chỉ mới hai mươi tuổi, phần tiền trợ cấp này rất nhiều, vậy mà Tùng Vân chỉ để lại một phần ít ỏi cho mình.

3.

Tin tức tuyên bố đầu hàng là vào mùa hè tháng 7, cái nóng oi bức của mùa hè đã bị tin tức lạnh lẽo này thổi bay. Tùng Vân đã hoàn thành khóa học bốn năm tại Học viện Công nghệ, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ tiếp tục ở lại làm nghiên cứu để lấy bằng tiến sĩ, sau khi học xong cậu sẽ tiếp tục ở lại Học viện để công tác, ngành của cậu chính là nghiên cứu chuyên sâu vật lý, cậu thích chế tạo tìm tòi những kiểu vũ khí mới.

Bởi vì vũ khí mạnh mẽ có thể sẽ là chìa khóa để đánh bại kẻ thù trong chiến tranh.

Học viên Công nghệ rất chú trọng việc rèn luyện thể chất của sinh viên, từ sinh viên đại học đến sau đại học đều cần tham gia các lớp giáo dục thể chất, hai tiết một tuần. Tùng Vân là Omega, thể chất không bằng Alpha và Beta, nhưng từ nhỏ cậu cũng luyện tập với cha, cách chiến đấu cũng có thể nói là hơn cả Alpha một chút.

Nghỉ hè, Tùng Vân chơi với Nghiêm Thanh cả một kỳ nghỉ, lúc xếp thời khoá biểu trước khai giảng, Tùng Vân đang xem các giảng viên dạy môn thể chất.

“Ba ơi, ba nhìn nè, thầy này họ Nghiêm nè!” Nghiêm Thanh năm nay bốn tuổi, cũng biết không ít chữ, nhìn thấy có người cùng họ với mình, thằng bé rất phấn khích.

“Ba chọn thầy này đi.” Đôi mắt Nghiêm Thanh sáng lấp lánh mà nhìn Tùng Vân, Tùng Vân ngồi khoanh chân ở trên giường, kẹp lấy Nghiêm Thanh kéo lại, ôm lấy thằng bé, gật đầu.

“Con yêu ba.” Nghiêm Thanh quay đầu hôn lên mặt Tùng Vân một cái, Tùng Vân hôn lại con, làm cho Nghiêm Thanh cười khanh khách.

4.

“Tôi biết mọi người đều đã học thể dục quân sự vào cuối cấp trong chương trình học, trong số các bạn ai có kinh nghiệm chiến đấu xin hãy bước lên phía trước một biết.” Nghiêm Trọng Minh nhìn các học sinh đãng xếp thành hàng trước mặt, tuổi tác cũng xêm xêm anh, cả người đều là mùi sách, thật tốt.

Tùng Vân cùng vài người khác tiến lên một bước, Nghiêm Trọng Minh lần lượt nhìn mặt từng người, lúc nhìn thấy Tùng Vân, anh sững sờ trong giây lát.

Anh nhìn Tùng Vân hai lần, hít sâu vài cái, áp xuống sự kinh ngạc trong lòng, kết thúc buổi dạy của mình.

Sau khi tan học, mọi người lục tục rời đi, chỉ còn lại Nghiêm Trọng Minh và Tùng Vân.

“Thầy, chúng ta……” Tùng Vân nhìn Nghiêm Trọng Minh, cũng rất kinh ngạc. Mà Nghiêm Trọng Minh nhìn cậu, đột nhiên đi đến trước mặt cậu, vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi.

“Hôm nay tôi đã xịt thuốc ngăn mùi.” Tùng Vân nói, cậu kiễng chân, cũng ngửi lấy mùi hương trên người Nghiêm Trọng Minh.

“Anh, là anh đúng không?” Tùng Vân nhìn Nghiêm Trọng Minh, Nghiêm Trọng Minh cũng nhìn cậu, nắm lấy tay cậu.

“Xin lỗi.” Anh nói.

“Không sao, anh trở về là tốt rồi.” Tùng Vân lại gần Nghiêm Trọng Minh, vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào. Mùi của Alpha rất dễ ngửi, khiến người ta phải say mê, cũng lấp đầy cảm giác trống trãi nhiều năm qua của cậu.

“Em còn tưởng rằng anh đã hy sinh.” Tùng Vân ngửa đầu nhìn anh, “Sao anh lại tới đây?”

“Anh muốn tiếp tục học tập.”

“Dạ, còn có thể lấy bằng, vậy sau khi anh học xong anh có về quân đội không?” Tùng Vân hỏi anh, vô cùng nghiêm túc.

Tay Nghiêm Trọng Minh run run, nhìn thấy dáng vẻ này của Tùng Vân, anh không đành lòng đả kích cậu.

“Có lẽ vậy.” Câu trả lời cho có lệ của anh vẫn chưa khiến cho Tùng Vân nghi ngờ, Tùng Vân sẽ không cho rằng người mà cậu ấy đã thích, sẽ là một kẻ nhu nhược sợ hãi chiến tranh, sợ hãi thất bại.

“Lúc…Lúc đó em đã mang thai, con cũng gần năm tuổi rồi, thằng bé tên là Nghiêm Thanh.” Tùng Vân có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng hồng. Lúc đó cậu đã bị Nghiêm Trọng Minh đánh dấu cho nên mang thai, nhưng giữa họ chỉ có một lần duy nhất. Alpha đánh dấu Omega có thể là một chiều, chỉ có mình Omega bị ảnh hưởng, mà Alpha lâu dần sẽ quên đi mùi của Omega.

Bình thường Tùng Vân vì để tiện đều dùng thuốc ngăn mùi làm nước hoa, cho nên Nghiêm Trọng Minh không ngửi ra được cũng là bình thường.

“Em tên là Tùng Vân, đúng không?” Nghiêm Trọng Minh nhìn cậu, đột nhiên có cảm giác thoả mãn kỳ lạ.

“Anh là Nghiêm Trọng Minh.” Tùng Vân nhìn anh “Hiện tại anh đang sống ở đâu?”

“Ký túc xá nhân viên.”

“Không bằng, anh đến chỗ em đi.” Tùng Vân nghĩ nếu Nghiêm Thanh nhìn thấy Nghiêm Trọng Minh thằng bé sẽ rất vui, anh ấy là anh hùng của mình, cũng sẽ là anh hùng của Nghiêm Thanh.

“Tùng Vân, chúng ta kết hôn đi.” Nghiêm túc mà nói, anh biết lúc này cầu hôn như vậy có chút qua loa, anh còn không có nhẫn, nhưng Tùng Vân đã mời anh về sống cùng, bọn họ còn có một đứa con, anh không muốn trì hoãn thêm nữa.

Chuyện xảy ra năm đó là do anh không cưỡng lại được sự cám dỗ, nhưng khi gặp lại Tùng Vân, anh cảm thấy hình như mình đã yêu cậu.

“Em, em đồng ý.” Tùng Vận đỏ mặt, đỡ Nghiêm Trọng Minh đang nửa quỳ trên mặt đất đứng dậy.

Nghiêm Trọng Minh ôm lấy mặt cậu, hôn lên môi cậu.

5.

“Anh hãy nói chi tiết về các triệu chứng của anh.” Bác sĩ tâm lý ngồi đối diện với Nghiêm Trọng Minh, Nghiêm Trọng Minh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, trên cổ tay còn mang đồng hồ.

“Tôi thường gặp ác mộng, mơ thấy những người đồng đội đã chết, những chi tiết về cái chết của họ cứ lặp đi lặp lại.”

“Tôi mơ thấy bố mẹ mình, nhưng lần nào họ cũng quở trách tôi, tại sao lại bại trận mà trở về?”

“Tôi còn mơ thấy cái chết của mình, viên đạn găm vào ngực tôi, máu chảy đầm đìa, ngay cả con đau cũng rất chân thực.” Nghiêm Trọng Minh chậm rãi kể cho bác sĩ tâm lý về tình hình của mình.

“Còn gì nữa không?”

“Mỗi khi tôi nghe thấy người khác nhắc tới chiến tranh, sùng bái tôi như một người hùng, tôi rất buồn nôn, nhưng phần lớn đều là nôn khan.” Nghiêm Trọng Minh nói rõ, “Lúc nghe thấy tổng thống tổng kết về cuộc chiến tôi thật sự đã nôn.”

“Lúc nào cũng như vậy sao?”

“Có lẽ vậy, nhưng có một người rất đặc biệt, mặc dù tôi cảm thấy khó chịu khi cậu ấy đề cập đến chiến tranh, nhưng tôi lại không cảm thấy buồn nôn.” Nghiêm Trọng Minh nhớ tới Tùng Vân, khuôn mặt vốn đang căng thẳng xuất hiện chút tươi cười.

“Anh rất thích cậu ấy sao?”

“Phải, con của chúng tôi cũng đã năm tuổi.”

“Nhưng em ấy lại rất cuồng nhiệt với chiến tranh, em ấy hy vọng sau khi tôi hoàn thành việc học sẽ trở lại quân đội, còn nói sẽ giúp đỡ cho tôi.” Đây là điều khiến Nghiêm Trọng Minh buồn rầu.

“Vì hưởng ứng lời kêu gọi của tổng thống mà cậu ấy tìm thấy tôi trong kỳ động dục.”

“Lời kêu gọi người mẹ anh hùng?” Bác sĩ tâm lý cười nhẹ, “Chuyện này quả thật rất nghiêm trọng, tôi cũng tiếp xúc với mấy Omega chủ động tìm Alpha để mang thai, hiện tại bọn họ đều rất hối hận.”

“Em ấy không hối hận, chúng tôi đã kết hôn.” Nghiêm Trọng Minh đưa bàn tay đã mang nhẫn cưới, “Nhưng cũng bởi vì như vậy mà tôi như rơi vào khủng hoảng, tôi cực kỳ bài xích chiến tranh, mà em ấy lại quá mê say chiến tranh, tôi sợ em ấy sẽ thất vọng khi biết tôi thế này.” Bọn họ đã hoàn thành bước đánh dấu hai chiều cuối cùng, còn trải qua một tuần trăng mật mặn nồng.

“Có rất nhiều quân nhân như anh, vấn đề tâm lý cũng không dễ vượt qua. Tôi cũng có khuynh hướng phản chiến, nhưng bản thân chiến tranh cũng không phải một chuyện đáng xấu hổ, lần chiến tranh này là chúng ta chủ động đi xâm lược, có thể anh sẽ cảm thấy áy náy. Nhưng những số liệu nói cho chúng tôi biết, cho dù là chiến tranh để tự vệ, những binh lính tham chiến cũng sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý. Chuyện này cũng không phải một mình anh sai, nên hãy thả lỏng đôi chút.”

“Còn về người bạn đời của mình, chuyện trong lòng anh hãy nói cho cậu ấy biết, giữa những người bạn đời, quan trọng nhất là phải giao tiếp, nói dối cách tệ nhất để duy trì mối quan hệ giữa cả hai.”

(trên wikidich và cả Tấn Giang đều không có số 6, có lẽ tác giả đánh số nhầm)

7.

“Con ngủ rồi.” Tùng Vân từ trong phòng của Nghiêm Thanh đi ra, Nghiêm Thanh từ hai tuổi đã bắt đầu ngủ riêng. Tùng Vân không cố ý dạy cho bé bất kỳ điều gì liên quan tới chiến tranh, nhưng từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ để trở thành một người chiến sĩ, điều đầu tiên mà cậu được dạy chính là tự lập. Nghiêm Thanh rất ngoan, còn thừa hưởng trí thông minh của Tùng Vân, lúc mới đầu còn không muốn Tùng Vân ngủ riêng, nhưng về sau cũng quen.

“Ừm, chúng ta cũng đi ngủ thôi.” Nghiêm Trọng Minh nói, Tùng Vân mặc áo ngủ, lên giường, nhưng Nghiêm Trọng Minh vừa nói đi ngủ còn chưa chịu lên giường.

Nghiêm Trọng Minh nắm lấy bàn chân của Tùng Vân, chân của Tùng Vân thon dài trắng nõn, nằm gọn trong lòng bàn tay anh, trông mềm như không có xương.

“Anh làm gì đó?” Tùng Vân bị anh chạm vào nên cảm thấy ngứa, rụt lại chân, nhưng lại bị Nghiêm Trọng Minh nắm chặt. Nghiêm Trọng Minh hôn lên mu bàn chân của cậu, làm cho Tùng Vân thoáng giật mình.

“Anh biếи ŧɦái thật đó.” Tùng Vân oán trách, Nghiêm Trọng Minh buông chân cậu, lên giường, hai người có một đêm vui vẻ.

Cuộc sống sau hôn nhân thật hạnh phúc, Tùng Vân hoàn toàn hạnh phúc, vì anh hùng của cậu đã ở trở về bên cạnh cậu, ngày đêm đều nhìn thấy nhau, một nhà ba người còn có thể ra ngoài đi dạo.

Nghiêm Trọng Minh vừa hạnh phúc lại vừa thấp thỏm, không biết bí mật của mình ngày nào sẽ bị bại lộ, Tùng Vân sẽ biết anh là một kẻ hèn nhát.

8.

“Cha, sao ba còn chưa về?” Nghiêm Trọng Minh đăng ký học từ xa, hôm nay không có nhiều tiết học, học xong thì đến nhà trẻ đón Nghiêm Thanh về, cùng Nghiêm Thanh làm bài tập.

Hiện tại Nghiêm Thanh còn chưa biết viết chữ, nhìn sách, lại nhìn đồng hồ, đã tới giờ Tùng Vân thường về nhà, nhưng sao Tùng Vân vẫn chưa về? Sau khi Nghiêm Trọng Minh về, Nghiêm Thanh và anh cũng rất hoà thuận, một người từng thiếu thốn tình cha như anh cũng rất cố gắng bù đắp cho con, nhưng Nghiêm Thanh vẫn thân với Tùng Vân hơn.

Nghiêm Trọng Minh nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Tùng Vân, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng thật lâu sau mà Tùng Vân cũng không nói lời nào. Nghiêm Trọng Minh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của cậu.

Nghiêm Trọng Minh cảm thấy Tùng Vân đang xảy ra chuyện gì, thiếu chút đã muốn chạy đi tìm Tùng Vân thì Tùng Vân đã mở miệng.

“Gửi con đến nhà chú Lý nhờ dì chăm sóc, một lúc nữa em sẽ về.”

Cúp điện thoại, Nghiêm Trọng Minh nhìn thấy ngón tay của mình đang run rẩy.

9.

“Anh yêu em.” Nghiêm Trọng Minh nhìn Tùng Vân, hối hận vì mình đã giấu giếm cậu, nếu lúc trước anh chịu nói cho cậu biết, thì bây giờ anh có thể sẽ xin được sự tha thứ của cậu chăng?

“Nhưng mà tôi không yêu anh, Nghiêm Trọng Minh, tôi không yêu một kẻ nhát gan nhu nhược sợ hãi chiến trường!” Mặt Tùng Vân đỏ bừng, không thể khống chế chính mình, đuổi Nghiêm Trọng Minh đi.

“Anh không sợ. Nếu anh thật sự sợ hãi thì anh đã chẳng từ bỏ cơ hội vào đại học để đi đến chiến trường.” Nghiêm Trọng Minh nhìn Tùng Vân. Anh cảm thấy mình đã khiến cho Tùng Vân phải chịu rất nhiều thiệt thòi, anh đánh dấu cậu, để cậu phải sinh con một mình, nuôi con một mình. Hơn nữa cha mẹ của Nghiêm Trọng Minh đã mất từ sớm, anh lớn lên nhờ tiền trợ cấp của chính phủ, điều này đã hình thành nên chút tự ti trong tính cách của anh.

Anh cảm thấy Tùng Vân xinh đẹp, đáng yêu như vậy, cho anh tình yêu, cho anh một cậu con trai đáng yêu, cho anh một gia đình. Tùng Vân từng ngưỡng mộ anh như nhìn một vị anh hùng, tại sao anh lại không ngưỡng mộ Tùng Vân như cái cách cậu ngưỡng mộ anh chứ?

“Chiến tranh chỉ mang lại thống khổ và mất mát cho cả hai bên, dùng sinh mạng của bá tánh đi đổi lấy quyền lực và danh dự cho quốc gia không phải là chuyện gì đáng để ca tụng!” Nghiêm Trọng Minh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tùng Vân, nhưng Tùng Vân lại chẳng bị anh lay động.

“Đó không chỉ là danh dự của quốc gia, mà còn là danh dự của chúng ta.” Cậu nhìn Nghiêm Trọng Minh.

“Cha tôi hy sinh cho nước Công hoà, ông ấy đã có danh dự của mình. Tôi mong muốn chồng tôi, con trai tôi, nếu có thể thì cả bản thân tôi, nếu có hy sinh thì cũng phải hy sinh vì đất nước này.”

“Danh dự còn quan trọng hơn cả sinh mạng này.”

10.

Cuộc trò chuyện của Nghiêm Trọng Minh và Tùng Vân cuối cùng kết thúc không mấy êm đềm, Tùng Vân không bị Nghiêm Trọng Minh thuyết phục, nhưng Nghiêm Trọng Minh lại dao động vì những lời của Tùng Vân.

Chẳng lẽ những năm tháng chinh chiến đã mài mòn nhiệt huyết ban đầu của anh, nên anh mới có phản ứng như vậy. Giống như Tùng Vân đã nói, chiến hữu của anh, có ai không nhập ngũ vì danh dự, có ai không hy sinh vì danh dự của Tổ quốc, mà kẻ còn sống duy nhất như anh, lại trở thành một kẻ hèn nhát.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện này, Nghiêm Trọng Minh lại cảm thấy bụng mình cồn cào buồn nôn.

Hôm sau Nghiêm Trọng Minh vẫn đi học, chỉ là có hơi thất thần. Tùng Vân không muốn gặp anh, anh đành trở về ký túc xá mà nhà trường đã phân cho anh.

Anh phải đối mặt với một vấn đề, anh yêu Tùng Vân, anh yêu toàn bộ con người cậu, mà tình yêu Tùng Vân dành cho anh, lại chỉ được hình thành dựa trên cái hình tượng anh hùng của anh. Đi học trở về, tinh thần của Nghiêm Trọng Minh rối bời, anh cảm thấy thật mệt mỏi.