Chương 9: Trang 9

Mấy ngày liên tiếp, Chu Dạng đều chuyển khoản WeChat cho Lâm Nhuyễn, để cô giúp mang bữa sáng.

Lâm Nhuyễn không mở miệng từ chối trước, hồng bao lại được chuyển đến.

Ngay từ đầu Lâm Nhuyễn cũng muốn hỏi: Cậu sao mà không tự đi mua đi?

Nhưng mua theo thói quen, mỗi lần đều không tự chủ được mà lấy hai phần bữa sáng thanh toán.

Hôm nay trời mưa, Lâm Nhuyễn dậy có chút trễ, đến trường đúng lúc giám thị đi kiểm tra.

Cô thở phì phò ngồi xuống, đồng phục bị nước mưa làm ướt một nửa, màu áo chỗ đậm chỗ nhạt.

Sắc môi cô trắng bệch, rùng mình một cái, ở trong cặp tìm kiếm nửa ngày, mới lấy ra một túi bánh mì nướng phô mai, sau một lúc, lại lôi ra thêm một hộp sữa bò.

"Xin lỗi nha Chu Dạng, hôm nay dậy muộn, tớ không kịp đi mua bữa sáng, cậu ăn tạm cái này được không? Bánh mì hôm qua tớ vừa mua, hạn sử dụng ba ngày cơ, vẫn ăn được."

Chu Dạng cầm lấy sữa bò cùng bánh mì nướng, một lát sau, lại ném cho cô một túi khăn giấy.

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Chu Dạng giống như mọi ngày cầm bữa sáng đi ra ngoài. Lâm Nhuyễn không để ý, yên lặng kiểm tra lại bài tập về nhà.

Nhưng chẳng bao lâu, Chu Dạng đã quay lại.

Cậu mở túi bánh mì lấy ra hai miếng, sau đó đẩy đến trước mặt Lâm Nhuyễn, "Cậu ăn đi."

Lâm Nhuyễn khó hiểu.

Chu Dạng: "Một túi quá nhiều, tớ ăn không hết."

Tất cả cũng chỉ có năm miếng, rất nhiều sao?

Lâm Nhuyễn chần chờ duỗi tay ra lấy, mới phát hiện bánh mì đã được hâm nóng qua.

Cô quay đầu, Chu Dạng coi như không có việc gì mà cắn một miếng bánh, ngồi chép bài tập ngữ văn.

Lâm Nhuyễn đang trong kì sinh lý, áo khoác đồng phục bị ướt, tay áo dán sát vào người rất khó chịu.

Cô cởϊ áσ khoác, bên trong chỉ mặc áo đồng phục ngắn tay, chưa đến nửa tiết học đã bắt đầu hắt xì.

Chu Dạng không nói lời nào, đem áo đồng phục vắt ở lưng ghế vứt qua.

Lâm Nhuyễn ngơ ngẩn.

Thấy cô không cử động, Chu Dạng nhướng mày, liếc cô.

Lâm Nhuyễn do dự: "Tớ mặc được không?"

"Dù sao cũng giặt lại, mặc hay không tùy cậu."

"Ồ... Cảm ơn."

Cô chậm rãi mặc áo đồng phục của Chu Dạng lên. Áo của nam sinh kích cỡ khá lớn, cô mặc vào lại quá rộng, trông giống một cái túi không có đường cong, có điều mùi lại dễ ngửi, cô hít vào một hơi.

Chu Dạng đột nhiên nhìn cô, hỏi: "Có mùi mồ hôi?"

Lâm Nhuyễn lắc đầu, không dám ngửi nữa.

Sau kì thi tháng, Chu Dạng ở Nhất trung có chút danh tiếng, ngẫu nhiên sẽ có vài nữ sinh cùng khối cố ý chạy đến tòa nhà khoa học kỹ thuật nhìn cậu.

Chuyện này không chỉ vì cậu đã lọt vào bảng vàng danh dự top 100 của khối, mà còn nhờ nhóm bạn học ở Trường Lễ hết sức tận lực tuyên truyền.

Rốt cuộc học bá giáo bá* cùng soái ca mỹ nữ là đề tài quan tâm muôn thuở của học sinh.

*để chỉ các đại ca ở trường học

Mà lúc hai loại thân phận này chồng lên nhau, đề tài này lại càng được chú ý hơn.

Trường Lễ cùng Nhất trung là quan hệ đối tác, mỗi năm Trường Lễ đều có hơn một phần ba số học sinh nhập học Nhất trung, những tin đồn thâm cung bí sử có không ít.

Nhưng Chu Dạng rất thần kỳ, ngoại trừ chuyện lớn lên đẹp trai cùng thành tích tốt để đem ra bàn luận, vấn đề mà nam nữ sinh quan tâm nhất là tình cảm, có thể nói là trống trơn.

Chỉ có một hai lời đồn cũng là nói bóng nói gió không đáng tin cậy lắm, mũi tên chỉ nhắm vào một người, xxx thích Chu Dạng.

Đương nhiên, khai giảng không bao lâu, trong đám học sinh cùng khối đã có không ít người bị đem ra thảo luận, bao gồm cả Chu Dạng.

Lâm Nhuyễn nghe thấy rất nhiều người, nhưng không nhớ hết được, nếu nhất định phải đưa ra ví dụ, cô đại khái chỉ có thể nghĩ đến Sầm Thư Mẫn.

Sau khi vị chủ tịch MUN ở dưới ký túc xá tỏ tình, nữ chính Sầm Thư Mẫn được tiến vào danh sách hoa khôi.

Không ít người chạy tới lớp 22 xem, trong đó bao gồm ba vị bạn cùng phòng của Lâm Nhuyễn.

"Thật sự rất xinh đẹp, tớ rất thích kiểu ngoại hình này nha, hơn nữa làn da cũng quá tốt luôn. Đúng rồi, cô ấy thi tháng lần này xếp hạng 103 toàn khối! Lợi hại muốn chết!"

Buổi tối tắt đèn, mọi người đều chưa ngủ được, dứt khoát nằm tám chuyện. Lý Hiểu Vi lải nhải, vẫn luôn nói về Sầm Thư Mẫn.

"Lúc trước tớ thấy bạch phú mỹ* trong tiểu thuyết quá giả, làm gì có ai hoàn hảo đến thế, nhưng mà Sầm Thư Mẫn chính là hình tượng nữ chính trong lòng tớ. Hơn nữa, sau khi vào Nhất trung mới cảm thấy bản thân tóc đã ngắn mà còn thiếu kiến thức*! Sao trên đời lại có nhiều nữ sinh ưu tú vậy......"

*ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, gia cảnh giàu có

*xuất phát từ câu nói "Tóc dài não ngắn" tức là thời cổ đại phụ nữ thường để tóc dài và không được đi học nên kiến thức hạn hẹp hơn nam giới. Ở đây ý của Hiểu Vi là dù tóc cô ấy ngắn nhưng vẫn thiếu kiến thức :))

Hồ Vũ Mông cười: "Vi Vi, cậu thật là khoa trương, sẽ không đem Sầm Thư Mẫn thành thần tượng luôn chứ."

Lý Hiểu Vi: "Tớ hiện tại cảm thấy cô ấy chính là nữ thần! Hơn nữa cô ấy cũng học phát thanh, chênh lệch quả thật rất lớn!"

Cố Song Song đang ngồi trên giường chạy máy chạy bộ, kết thúc một vòng, cô xoay người thở dốc, nhịn không được nói: "Vi Vi cậu đúng là khoa trương quá đi mất, tớ cảm thấy đúng là rất xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức kinh diễm...... Nhưng mà cô ấy quả thật rất có khí chất, nghe nói tính cách cũng không tồi. Cậu nói đến xinh đẹp, tớ cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn cũng tương đối xinh đẹp."

Lâm Nhuyễn nằm đọc tiểu thuyết, đang đến đoạn nữ chính bị bắt cóc căng thẳng, đột nhiên nghe thấy tên mình, hoảng sợ, "Gọi tớ chuyện gì?"

Cố Song Song ném cái ôm gối qua, "Tớ đang nói cậu so với Sầm Thư Mẫn cũng rất xinh đẹp. Sầm Thư Mẫn còn một khuyết điểm, cô ấy quá cao, phải đến 1m7 đi, hơn nữa có cảm giác ngự tỷ. Tớ mà là nam sinh nhất định sẽ thích kiểu như Nhuyễn Nhuyễn, mềm mại dễ thương! Hơn nữa các cậu không thấy mắt cậu ấy đặc biệt đẹp sao!"

Nói đến đây, Lý Hiểu Vi rất đồng tình, "Đúng đúng đúng, mắt Nhuyễn Nhuyễn rất đẹp!"

Lâm Nhuyễn: "......"

Từ đêm tới tận rạng sáng 1 giờ, nói từ bát quái trong trường học cho tới bát quái giới giải trí, bốn nữ sinh rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.

Các cô cũng không nghĩ đến, ngày hôm sau đi học, nữ chính trong câu chuyện bát quái đêm qua lại có đề tài mới, lần này đến cả nam sinh đều bắt đầu tám chuyện.

Dụ Tử Châu cùng Lương Chỉ quay xuống nói chuyện, Dụ Tử Châu hỏi: "Này, đàn anh lớp 11 kia lại tặng hoa hồng cho Sầm Thư Mẫn, trực tiếp đem đến lớp 22, các cậu có biết hay không?"

Chu Dạng đang đùa nghịch khối rubik dị hình mới mua, nhìn qua không hề hứng thú.

Lâm Nhuyễn lại ngẩng đầu: "Đem đến lớp 22? Dương Lạc có phản ứng gì?"

Chu Dạng ngừng tay, liếc cô.

Dụ Tử Châu cảm thấy khó hiểu, "Chuyện này thì liên quan gì đến Dương Lạc?"

"Thì là...... Hồi sơ trung bọn họ thường xuyên đi cùng nhau...... Sau đó lớp bọn tớ rất nhiều người cho rằng bọn họ là một đôi."

Lâm Nhuyễn ấp a ấp úng giải thích, bởi vì khẩn trương, càng giải thích càng lúng túng.

Dụ Tử Châu không để ý, "Bọn họ từ khi nào mà lại thành một đôi, chỉ là quan hệ tốt thôi, nữ thần của cái tên Dương Lạc ấy đang ở Mỹ du học rồi, đã về đâu."

Cậu ấy còn có người mình thích?

Trong lòng Lâm Nhuyễn vừa thay Tiêu Tiêu đốt lên ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi, giây tiếp theo liền bị dập tắt.

Lương Chỉ tiếp tục đề tài tặng hoa hồng: "Thật ra đàn anh kia cũng rất soái, có điều bị Sầm Thư Mẫn từ chối ngay trước mặt mọi người. Còn có, lần trước tỏ tình ngay dưới ký túc cũng không bị nhà trường công khai phê bình, lần này có lẽ cũng sẽ không, nghe nói nhà đàn anh này có bối cảnh rất lớn."

Vừa chuyển chủ đề, Lương Chỉ đột nhiên nửa đùa giỡn nửa bát quái hỏi cô: "Lâm Nhuyễn, cậu đã bao giờ được tỏ tình chưa?"

Lâm Nhuyễn theo bản năng lắc đầu.

Lương Chỉ cảm thán: "Thật hâm mộ Sầm Thư Mẫn."

Lâm Nhuyễn đáp lời có lệ: "Đúng là rất lãng mạn......"

Cô vừa dứt lời, không ngờ Chu Dạng bất thình lình mà nói tiếp, "Lãng mạn sao? Một lần không chịu hiểu lại tới lần thứ hai, cái này phải gọi là quấy rầy, đương sự có khi cũng chả nguyện ý tiếp nhận phần lãng mạn này."

Cậu vừa xoay xong khối rubik, tiện tay ném lên trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Lương Chỉ cùng Lâm Nhuyễn đều có chút ngạc nhiên.

Lương Chỉ hỏi Dụ Tử Châu: "Chu Dạng thích Sầm Thư Mẫn sao? Bảo vệ đến như vậy."

Dụ Tử Châu cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, "Tớ làm sao mà biết được."

Lâm Nhuyễn nhìn bóng lưng Chu Dạng biến mất ở cửa, một lúc sau cũng chưa hoàn hồn.

***

Phòng ngủ nữ sinh nằm tám chuyện yêu đương, phòng ngủ nam sinh cũng không ngoại lệ.

Dụ Tử Châu có một tâm hồn bát quái, ban ngày nghe Lương Chỉ hỏi Chu Dạng có phải thích Sầm Thư Mẫn không, vừa nằm xuống giường, đã bắt đầu chứng thực trước mặt các huynh đệ trong ký túc.

"Chu Dạng, cậu hôm nay rất bảo vệ Sầm Thư Mẫn, còn biết cô ấy không muốn chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh, cậu cùng Sầm nữ thần có phải hay không...... Hả?"

Ủy viên thể dục Tề Phàm vừa nghe liền hùng hổ, "Mẹ nó! Dạng ca cậu không nói lời nào liền thu phục Sầm Thư Mẫn!"

"Sầm Thư Mẫn là ai?" Trịnh Văn Đào gỡ mắt kính xuống, bỏ vào hộp kính dưới gối đầu, chậm chạp hỏi một câu.

Tên này tương đối ngay thẳng giản dị, lại có chỗ giống mọt sách, hơn nửa tháng mới nhớ được tất cả bạn học trong lớp, ngoài lớp hoàn toàn không chú ý.

Tề Phàm phổ cập khoa học cho cậu nửa ngày, cuối cùng cũng nghe hiểu.

Nhưng một lúc lâu sau, Chu Dạng cũng chưa có hồi âm.

Dụ Tử Châu quyết không hỏi rõ ràng không bỏ qua, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy ném gối sang Chu Dạng đang nằm trên giường.

Chu Dạng bị ném liền tức giận, kéo tai nghe xuống mắng, "Dụ Tử Châu cậu muốn chết à."

"Hỏi cậu một tí còn giả vờ cái gì, mau trả lời!"

Chu Dạng trước khi ngủ có thói quen luyện nghe Tiếng Anh, tiếng chỉnh khá lớn, vừa rồi chỉ nghe thấy tiếng Dụ Tử Châu ong ong, quả thật không nghe rõ câu hỏi.

Dụ Tử Châu hỏi lại một lần, "Cậu có phải thích Sầm Thư Mẫn hay không? Nói ra cũng không mất mặt đâu, ai mà chả thích vài bạn nữ chứ."

"Cậu là đồ não tàn sao, tớ quen cô ta à?"

"Không thích?"

Chu Dạng bị hỏi đến phiền, nhíu chặt lông mày, cầm gối ném trở về, "Không thích, muốn thích thì tự mình thích đi, liên quan gì đến tớ."

Chu Dạng nhét tai nghe lại tiếp tục nghe tiếng Anh.

Ba người kia vẫn còn tiếp tục thảo luận về nữ sinh.

Tề Phàm nói: "Tớ thấy lớp chúng ta cũng có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp. Này Dụ ca, bạn cùng bàn của cậu Lương Chỉ cũng khá ổn! Có khí chất, học vũ đạo, dáng người còn đẹp, vòng một kia phải cup C đi, muỗi, thấy thế nào?"

Trịnh Văn Đào thành thật trả lời, "Cũng được, mỗi tội, da không được trắng lắm."

"Ha ha ha ha ha tớ cũng thấy thế, tớ mỗi ngày không có việc gì làm lại gọi cô ấy "hắc muội"!" Dụ Tử Châu nói tiếp.

"Yêu cầu của hai người các cậu đúng là cao, vậy các cậu cảm thấy ai vừa trắng lại tương đối xinh đẹp?"

Dụ Tử Châu cùng Trịnh Văn Đào không hẹn mà đồng thanh đáp: "Lâm Nhuyễn."

Phòng ngủ có một giây yên tĩnh, sau đó ba nam sinh cùng nhau cười to.

Tề Phàm vừa cười vừa mắng: "Fuck! Bình thường suốt ngày nói mấy thứ đồi trụy, không ngờ các cậu đều thích kiểu thanh thuần nha! Này này, còn cậu nữa đấy Chu Dạng!"

Chu Dạng nghe xong tiếng Anh, tháo tai nghe xuống.

Không thèm báo trước, cậu đột nhiên đạp chân lên lan can đầu giường, "Mấy cậu có định ngủ hay không?"