Cuối năm đang cận kề, mọi năm tướng phủ đều dưới sự dẫn dắt của Lê Thành sẽ đến chùa An Quốc cầu phúc.
Sáng hôm trước, quản gia đã đặc biệt đến nhắc nhở Lê Thư rằng hắn sẽ tham gia chuyến đi, yêu cầu hắn chuẩn bị một ít đồ đạc để sẵn sàng xuất phát vào ngày mai.
Mấy năm trước đây do sức khỏe yếu kém, nguyên chủ luôn không thể tham gia các hoạt động gia đình như thế này. Thế nên khi nghe quản gia nói, các thị nữ đều rất vui mừng, ngay cả Thanh Hòa vốn luôn trầm ổn cũng hiếm thấy thể hiện sự hưng phấn.
"Thật tốt quá." Sau khi tiễn quản gia ra về, Thanh Hòa đứng dưới hành lang, nhìn về phía Lê Thư đang ngồi đọc sách trong sân, lặng lẽ nói: "Thân thể công tử cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt, ngay cả tướng gia vốn dửng dưng với công tử cũng đã bắt đầu chú ý đến ngài một lần nữa. Hy vọng rằng mọi thứ từ nay về sau sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Cảm nhận được ánh mắt của Thanh Hòa, Lê Thư vẫn giữ nguyên tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Thanh Hòa, đi thu dọn đồ đạc đi, ngày mai ngươi sẽ đi cùng ta."
"Vâng, công tử." Thanh Hòa cúi người hành lễ rồi lui ra.
Thanh Hòa là người được mẫu thân nguyên chủ để lại, nhận được ân huệ từ bà, nàng luôn trung thành tuyệt đối với nguyên chủ, không hề có ý phản bội. Nàng là một thuộc hạ đáng tin cậy, thông minh, cẩn thận và trung tâm, luôn nghe lời. Đáng tiếc rằng, vì trung thành với một chủ nhân luôn đối nghịch với nhân vật chính, kết cục của nàng lại vô cùng thê thảm.
Sau khi quay về phòng để thu dọn đồ đạc cần dùng, Tiểu Đào lén lút bước lại gần, vén tay áo của Thanh Hòa, thân thiết hỏi: "Thanh Hòa tỷ tỷ, lần này đi chùa An Quốc, công tử có nói muốn mang ai đi cùng không?"
Thanh Hòa khẽ né tránh bàn tay của Tiểu Đào, nàng vừa liên tay thu dọn đồ đạc vừa trả lời: "Việc này đã có công tử quyết định, chúng ta là nô tài thì không nên xen vào, chỉ cần chờ lệnh là được, đừng để nảy sinh những suy nghĩ không nên có." Lời nói của Thanh Hòa có phần cảnh cáo.
"Thanh Hòa tỷ tỷ nói vậy là sao?" Nụ cười trên mặt Tiểu Đào thoáng cứng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nàng ta giả vờ buồn bã nói: "Chúng ta đều đã cùng nhau hầu hạ công tử nhiều năm rồi, lòng ta đối với công tử nào có khác gì tỷ tỷ? Hay là ta đã làm điều gì khiến tỷ tỷ không vui, nên tỷ mới hiểu lầm ta như vậy?"
“Tiểu Đào,” Thanh Hòa ngừng làm việc, xoay người đối diện thẳng với nha hoàn mặc phấn y, "Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần phải diễn trò. Ngươi làm gì, tự ngươi rõ ràng, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải nói rõ ràng ngay bây giờ?"
Nàng không phải là kẻ ngốc, những trò nhỏ nhặt mà Tiểu Đào ngấm ngầm thực hiện đều có sơ hở, làm sao nàng có thể hoàn toàn không nhận ra được? Thanh Hòa không làm rõ chẳng qua vì những trò ấy không ảnh hưởng đến cục diện lớn, cũng không phải là những sai lầm nghiêm trọng. Dù sao, họ cũng đã cùng làm việc với nhau nhiều năm, nên nàng còn giữ lại chút tình cảm.
Nỗi sợ hãi từ trong lòng Tiểu Đào bắt đầu dâng lên. Nàng biết?!
Nàng biết bao nhiêu? Có phải nàng đã phát hiện ra chuyện kia là do ta làm không? Nhưng ta đâu có cố ý! Không, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Không, không đúng... Với tính cách của Thanh Hòa, nếu nàng thực sự biết chuyện kia có liên quan đến ta, nàng chắc chắn sẽ không nói chuyện với ta như thế này. Bình tĩnh, không được hoảng sợ.
Cố gắng kìm nén sự hoảng loạn đang trỗi dậy trong lòng, Tiểu Đào nắm chặt tay Thanh Hòa, cầu khẩn: “Thanh Hòa tỷ tỷ, nếu ta đã làm gì không tốt, ngươi cứ nói thẳng, ta đảm bảo sẽ sửa."
Thanh Hòa chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Đào ra mà không nói thêm gì, cúi đầu tiếp tục sửa soạn đồ đạc.
Lê Thư đi ngang qua cửa sổ, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng giữa Thanh Hòa và Tiểu Đào. Hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát. Trong đầu, 1314 vang lên giọng chế nhạo: “Loại người giống như Tiểu Đào, tục gọi là bạch liên hoa, luôn thích tỏ ra yếu đuối để người khác nghĩ rằng nàng bị ức hϊếp, nhưng thực ra mọi chuyện xấu đều do nàng làm. Ký chủ đừng nên dễ tin lời người như nàng nói.”
“Trông ta giống kẻ ngu ngốc lắm sao?” Lê Thư nhướng nhẹ lông mày, giọng điệu pha chút hài hước.
“Không giống” 1314 có chút e dè, nó nhanh chóng chuyển đề tài: “Tiểu Đào này thật đúng là ăn cây táo rào cây sung, rõ ràng là nha hoàn của nguyên chủ, vậy mà lại phản bội, còn giúp người khác hại nguyên chủ. Việc nguyên chủ tử vong này chính là do nàng gây ra.”
“Ra là nàng.” Lê Thư gật gù. Hắn vốn đã biết trong số nha hoàn của nguyên chủ có người phản bội, nhưng vì còn bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân nên hắn chưa có thời gian giải quyết vấn đề này. Suy nghĩ một lúc, Lê Thư quyết định loại Tiểu Đào khỏi danh sách người đi theo chuyến này. Nếu nàng là hung thủ thực sự dẫn đến cái chết của nguyên chủ, hắn chắc chắn phải giải quyết. Tuy nhiên, trong phủ tai mắt quá nhiều, không tiện hành động. Ngày mai đi chùa Tướng Quốc chính là cơ hội tốt, hắn sẽ gộp nợ cũ lẫn nợ mới để cùng tính.
Lê Thư tiếp tục bước đi, trong lòng đã có kế hoạch sẵn sàng.
Sáng sớm, không khí lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông bao trùm khắp mọi nơi. Lê Thư vừa bước ra khỏi phủ liền bị gió lạnh quật mạnh vào mặt, khiến hắn không kìm được run lập cập. Thanh Hòa ngay lập tức tiến lên, cẩn thận khoác áo choàng dày cho hắn: "Công tử, mau phủ thêm áo kẻo cảm lạnh."
Chợt từ xa vang lên một tiếng cười nhạo: "Ha, sợ lạnh thì đừng ra cửa."
Lê Thư đưa mắt tìm kiếm, thấy người phát ra lời cười nhạo không ai khác chính là Lê Dương, người mà hắn đã gặp ngay khi vừa xuyên đến thế giới này. Nhìn thấy Lê Thư, Lê Dương không khỏi nhớ lại cảm giác bị áp chế ngày hôm đó, nỗi sợ vô thức dâng lên khiến gã nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của hắn, không dám nói thêm lời nào.
Không lâu sau, tả tướng Lê Thành dẫn theo những người khác đến. Sau vài câu dặn dò ngắn gọn, họ lần lượt bước lên xe ngựa. Đoàn xe ngựa của tướng phủ có ba chiếc: một chiếc dành cho Lê Thành, Lê Thư và Lê Dương; một chiếc dành cho phu nhân tả tướng, Triệu di nương và nữ chủ Lê Hề Nặc; chiếc cuối cùng là để chở hành lý.
Lê Thư ngồi vào xe ngựa, ánh mắt khẽ liếc qua Lê Dương, trong lòng đã dự tính cho những gì sẽ diễn ra sau đó. Hắn biết rõ chuyến đi này sẽ không đơn thuần chỉ là cầu phúc như bề ngoài mọi người tưởng.
Cảm giác phải ngồi trong không gian chật hẹp với Lê Thư khiến Lê Dương không thoải mái, thậm chí khi bước lên xe ngựa, gã đã ngập ngừng một lúc rồi quyết định cưỡi ngựa bên ngoài thay vì ngồi cùng trong xe.
Nhìn thấy Lê Dương chọn cưỡi ngựa, Lê Thành khẽ nhíu mày, buông lời nhắc nhở: "Nếu đã chọn cưỡi ngựa, đừng phiền hà đòi lên xe dọc đường," sau đó lạnh lùng đóng lại màn xe, không để ý thêm.
Mùa đông giá rét, Lê Dương thực lòng không muốn chịu cái lạnh bên ngoài. Ngay lúc gã đang do dự thì một cơn gió buốt quất qua, cuốn theo tấm mành cửa sổ xe, để lộ khuôn mặt Lê Thư ẩn hiện dưới bóng tối. Cái nhìn sắc bén của hắn làm Lê Dương không khỏi rùng mình. Cảm giác ớn lạnh lan tỏa, khiến gã thầm nghĩ có lẽ ở bên ngoài chịu lạnh vẫn tốt hơn đối diện với người kia.
Phong thái ngạo nghễ của Lê Thư hiện rõ khi hắn nhìn qua khe hở, khóe môi khẽ nhếch lên một cách tinh tế. Việc để Lê Dương phải đứng ngoài gió lạnh chính là cách hắn thay nguyên chủ đòi lại chút công bằng sau những năm tháng bị đối xử tệ bạc.
Suốt nửa ngày lộ trình từ tả tướng phủ đến chùa An Quốc, Lê Dương bị gió lạnh thổi đến mức cả người run rẩy, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Triệu di nương nhìn thấy con mình như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận, không kìm được mà quở trách: “Gió lạnh thế này, sao lại tự hành hạ bản thân như vậy? Ngồi yên trong xe ngựa chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Giờ con nhìn xem, đã lạnh đến mức này rồi!”
Lê Dương im lặng không đáp, không thể nào thừa nhận rằng lý do gã chọn cưỡi ngựa là vì không dám đối diện với Lê Thư.
Dẫu vậy, Triệu di nương vẫn không nỡ trách mắng lâu, thương con hơn cả. “Ta sẽ bảo người chuẩn bị cho con ít canh gừng, uống vào để xua đi cái lạnh.”
Nhìn Lê Dương trong tình cảnh thê thảm như vậy, hệ thống 1314 bỗng cảm thấy rùng mình. Nghĩ thầm trong đầu, ký chủ thật sự không phải cố ý làm gã khổ sở như thế chứ? Chỉ vì một câu trêu chọc thôi mà khiến gã bị đông lạnh cả ngày? Hệ thống đắn đo, nghĩ xem liệu mình có vô tình chọc giận Lê Thư hay không, nhưng rồi lại tự an ủi rằng chắc mình vẫn an toàn....hy vọng vậy.