Quyển 1 - Chương 43: Bạo quân chí ái

Sau một lúc không nghe thấy động tĩnh gì, Lê Thư mở mắt ra, nghi ngờ nhìn về phía Tề Minh Tuyên đang đứng bên mép giường. Đôi mắt của hắn vẫn còn vương chút hơi nước, mê man nhìn y, không còn giữ được vẻ lạnh lùng và đạm mạc như ban ngày, cả người trông thật mềm mại và dễ tổn thương. Sự yếu đuối này gần như mê hoặc Tề Minh Tuyên. Cơ thể y bất giác nghiêng về phía trước, khao khát ôm lấy người trước mặt.

Khoảng cách giữa họ dần ngắn lại, chỉ còn chút nữa là y có thể chạm vào thanh niên. Nhưng đúng lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng và mang theo chút nghi hoặc của Lê Thư vang lên: “Điện hạ?”

Động tác của Tề Minh Tuyên đột nhiên khựng lại, toàn thân cứng đờ. Trong đầu y trống rỗng. Y đang làm gì? Y định làm gì? Liệu Lê Thư có nhận ra suy nghĩ không nên có của y không?

Tâm trí rối bời, Tề Minh Tuyên lâm vào sự tự trách nặng nề. Làm sao y có thể đột nhiên mất kiểm soát như vậy? Lúc này, y hoàn toàn không biết rằng Lê Thư trong giây lát đã hiểu rõ mọi chuyện.

Không cần phải thử nghiệm thêm nữa, hành vi của Tề Minh Tuyên đã nói lên tất cả. Lê Thư nhẹ nhàng rút chiếc khăn từ tay y, bình thản nói: "Phần còn lại để ta tự làm."

Trong lòng Tề Minh Tuyên như có một mớ bòng bong, vừa sợ hãi rằng Lê Thư đã nhận ra điều gì, vừa hy vọng thanh niên hiểu được tâm tư của mình. Y nhìn kỹ sắc mặt của Lê Thư nhưng không thể đọc được điều gì từ nơi đó. Cảm xúc mâu thuẫn giữa sự thất vọng và sự nhẹ nhõm đấu tranh trong lòng. Nghe giọng điệu bình bình của Lê Thư, y lui một bước, nói: "Ta sẽ ở bên ngoài, nếu Tử Thư có việc thì cứ gọi ta."

Nói xong, không đợi Lê Thư phản ứng, y nhanh chóng rời đi và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa vừa được đóng lại cẩn thận, Lê Thư khẽ mỉm cười ý vị không rõ.

[ Ký chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì? ] Xem xong vở tuồng vừa rồi, 1314 có chút bối rối. Nó thật sự muốn nắm cổ áo của nam chủ mà lay cho tỉnh, bởi vì thích ai không thích, lại cứ đi thích ký chủ nhà nó.

Đừng nhìn ký chủ hiện tại có vẻ tốt bụng, lo cho thiên hạ, nhưng 1314 biết rõ, bản chất của Lê Thư là lạnh lùng. Trong mắt hắn, mọi người trên thế gian này đều giống nhau, dù là một người hành khất ven đường hay một vị đế vương quyền quý, với hắn, tất cả đều không khác gì những viên đá bên đường. Hắn sẽ không bận tâm, càng không đặt ai vào trong lòng.

Việc hắn chú ý đến nam nữ chủ cũng chỉ vì nhiệm vụ yêu cầu. Nếu hỏi ký chủ đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm vào hai người này, thì có lẽ câu trả lời là không đáng kể.

Thích một người như ký chủ, Tần vương điện hạ chắc chắn sẽ gặp phải khó khăn.

[ Làm sao bây giờ? ] Lê Thư thay quần áo sạch sẽ, cảm thấy thoải mái, hắn hài hước đáp lại, [ Chúng ta ở đây để hoàn thành nhiệm vụ, nên tất nhiên tất cả phải lấy nhiệm vụ làm ưu tiên. ]

[ Nhưng mà… ] Nghe câu trả lời này, 1314 tròn mắt ngạc nhiên, [ Nhưng hiện tại nam chủ thích ký chủ, nữ chủ thì không có chút tình cảm nào với nam chủ, chúng ta làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ đây? ]

[ Cái này còn phụ thuộc vào chế độ hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi, nếu cần thiết nam và nữ chủ phải ở bên nhau mới tính là hoàn thành, thì ta sẽ nghĩ cách làm sao để họ đến với nhau. ] Lê Thư thản nhiên đáp, không chút lo lắng.

[ Nhưng họ không có tình cảm với nhau, liệu không có tình yêu mà kết hôn thì có hạnh phúc được không? ] Trong nguyên tác, nam nữ chủ ít nhất cũng có tình yêu, nhưng sau khi kết hôn, hai người vẫn dày vò lẫn nhau, huống chi trong trường hợp này, không hề có cơ sở tình cảm, lại còn có một bên đã có người trong lòng.

[ Hơn nữa, ký chủ, không phải nam chủ đang thích ngài sao? ] Sau khi nói câu này, 1314 cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của ký chủ, thấy hắn không giận dữ mới dám tiếp tục hỏi, [ Vậy ký chủ định xử lý thế nào về chuyện của nam chủ? ]

[ Các ngươi đã gặp tình huống tương tự trong những nhiệm vụ khác chưa? ] Lê Thư hỏi một cách hờ hững. Hắn có vẻ ngoài rất đẹp, ngay cả ở Hồ tộc nổi danh về nhan sắc, ngoại hình của hắn cũng thuộc hàng đầu. Tuy nhiên, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hứng thú với tình yêu, và đến giờ vẫn độc thân.

[ Tất nhiên là có, không ít tiền bối đã thất bại trong nhiệm vụ vì lý do này. Sau đó, họ đã tổng kết ra một loạt kinh nghiệm và chi tiết về cách xử lý tình huống này. Cũng có người trong nhiệm vụ thế giới đã yêu vai chính và chủ động từ bỏ nhiệm vụ, chỉ cầu một đời hạnh phúc. ]

[ Còn có thể chủ động từ bỏ nhiệm vụ sao? ] Lê Thư ngạc nhiên, hắn chưa được nghe điều này trước đây.

[ Có thể, nhưng phải trả một cái giá rất đắt. Không chỉ phải bỏ ra một lượng điểm số khổng lồ, mà tất cả các thành tựu trước đây đều bị xóa sạch, trở thành một người bình thường, mãi mãi bị kẹt lại trong tiểu thế giới. Vì vậy, rất ít người chọn từ bỏ nhiệm vụ, bởi vì số điểm cần thiết để từ bỏ giống như một con số thiên văn, đủ để ngăn cản 90% nhiệm vụ giả. ]

Yêu cầu khắc nghiệt như vậy là điều dễ hiểu. Nếu việc từ bỏ nhiệm vụ mà dễ dàng, thì đối với thế lực kiểm soát tất cả điều này tổn thất sẽ là quá lớn.

Sáng hôm sau, đúng như đã định, Tề Minh Tuyên đích thân đưa Lê Thư trở về kinh thành. Sau một đêm lo lắng, khi thấy Lê Thư vẫn giữ thái độ bình thường không khác gì trước đây, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Kinh thành dường như vẫn yên bình, nhưng bên dưới lớp vỏ yên bình đó là sóng ngầm đang chực chờ bùng phát thành bão tố.

Lê Thư từ trước đến nay luôn sống độc lập, không kết giao nhiều với các quan viên lớn nhỏ trong kinh thành. Thậm chí, nếu có giao thiệp thì đa phần là kết oán nhiều hơn là kết bạn. Trận phong ba sắp tới này, ít nhất là tạm thời chưa ảnh hưởng đến hắn.

Tề Minh Tuyên sắp xếp mọi thứ rất chu đáo. Lê Thư ngồi trên xe ngựa bình thường, bề ngoài không hề thu hút, để tránh sự chú ý. Trong phủ của Lê Thư cũng đã được thông báo trước, Thanh Hòa dẫn theo hai gã sai vặt tin cẩn chờ ở cổng.

Biết rằng Lê Thư bị thương ở chân, ngay khi xe ngựa dừng lại, Thanh Hòa lập tức sai hai gã sai vặt đến đỡ người xuống.

Thấy cảnh này, 1314 cảm thán: [ Nam chủ thật sự rất chu đáo. ]

Kinh thành có quá nhiều tai mắt, vì vậy trước khi vào thành, Tề Minh Tuyên đã rời khỏi xe ngựa, không tiếp tục đưa người đi nữa. Dù không còn ở đó, mọi việc y sắp xếp đều đã được thực hiện chu đáo. Thậm chí Lê phủ cũng đã được thông báo trước, đảm bảo rằng ký chủ có thể trở về phủ một cách thoải mái và thuận lợi.

[ Nếu y dành sự quan tâm này cho nữ chủ, chúng ta đâu cần phải lo lắng về việc hoàn thành nhiệm vụ nữa. ]

1314: [……]

-----------------------------

Phoebe: anh nam chính này báo quá, phải phạt. Mọi người đoán thế giới này kết HE hay BE?