Giờ Hợi, Tề Minh Tuyên phong trần mệt mỏi về đến biệt trang. Y nhớ rõ lời của lão đại phu nói rằng tối nay Lê Thư sẽ sốt cao nên không dám lơ là một chút nào. Sau khi xử lý xong công việc ở kinh thành, y vội vã trở về, nhanh chóng chạy đến phòng của Lê Thư.Do dự một chút, y đẩy cửa bước vào.
Phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng. Dưới ánh trăng, y tiến lại gần mép giường. Người trên giường, mặt đỏ bừng, miệng khẽ mở như đang hút khí, quả nhiên là đã sốt lên.
Tề Minh Tuyên đưa tay ra, định kiểm tra nhiệt độ trên trán của thanh niên. Không ngờ tay y còn chưa chạm tới đã bị một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ngăn lại. Hắn cúi xuống, thấy thanh niên mở to đôi mắt hồ ly nhìn mình, trong ánh mắt không chứa biểu hiện của cơn buồn ngủ chút nào.
"Tề Minh Tuyên?"
"Là ta." Tề Minh Tuyên giọng khàn khàn đáp lại. Khoảnh khắc này gợi nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau. Chỉ khác là khi đó y nằm trên giường còn thanh niên ngồi ở mép giường, bây giờ vị trí đã đổi ngược lại, thanh niên bị bệnh nằm trên giường.
"Ta có phải đã làm phiền ngươi không?" Giờ Hợi, đã không còn sớm. Y vốn định trở về sớm hơn, nhưng vì hoàng đế có lệnh phải chọn vợ, nhiều đại thần nảy sinh toan tính nên làm y mất nhiều thời gian hơn dự định.
"Không có gì." Lê Thư cố gắng ngồi dậy.
"Ngươi cứ nằm nghỉ đi" Tề Minh Tuyên đặt tay lên vai Lê Thư, ngăn hắn đứng lên, "Ngươi có cần uống nước không?"
Lê Thư liếʍ môi, đôi môi khô khốc bỗng trở nên đỏ thắm, gương mặt đỏ hồng vì sốt, đôi mắt long lanh hơi nước, tóc vì mồ hôi mà dính vào mặt và gáy. Áo trung y vì động tác của hắn mà mở rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế. Tay Tề Minh Tuyên đặt trên vai thanh niên, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn.
Người mà y khao khát ở ngay trước mặt, chỉ cách một tầm tay. Chỉ cần y bước thêm một bước, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm người ấy vào lòng...
"Điện hạ?" Thấy y bỗng dưng ngẩn ngơ, Lê Thư phải mở lời hỏi.
Như chợt bừng tỉnh, Tề Minh Tuyên vội thu tay lại, quay người, trong bóng tối, giọng nói khàn khàn của y vang lên: "Ta đi rót nước cho ngươi."
Dưới bóng đêm, khuôn mặt Tề Minh Tuyên dần đỏ lên, màu đỏ lan từ cổ lên đến tai, càng ngày càng đậm.
Để lại Lê Thư nằm trên giường, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác.
[Hệ thống, Tề Minh Tuyên làm sao vậy?] Lê Thư không khỏi thắc mắc, giữa đêm khuya y đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường mình, hành vi lại kỳ lạ.
Bị gọi dậy giữa đêm, 1314 cũng bối rối không kém: [Ký chủ, có chuyện gì sao? Nam chủ làm sao vậy? Ừm?] Sau khi kiểm tra giao diện nhiệm vụ, 1314 chấn động.
[Ký chủ, tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành 65%, và giá trị hạnh phúc của nam nữ chủ tăng 15%. Cái này... cái này...]
1314 ngạc nhiên đến mức gần như không thể thốt ra lời. Nó đã chuẩn bị tâm lý cho việc nhiệm vụ thất bại, vậy mà giờ đây lại có một bước tiến lớn như vậy. Nó không thể tin nổi điều này là thật.
[Có vẻ như nhiệm vụ này vẫn có cách để hoàn thành.] Lê Thư trầm ngâm suy nghĩ. Hiện tại, nam nữ chủ cơ bản là hai đường thẳng song song, không có ý định giao thoa. Với tình huống hiện tại, khả năng cao là hai người sẽ không bao giờ gặp nhau, nhưng nhiệm vụ vẫn tiến triển. Điều này có nghĩa là gì?
[Có cần thiết phải để nam nữ chủ ở bên nhau mới hoàn thành nhiệm vụ không?]
[Ký chủ đang muốn nói là...] 1314 nuốt nước bọt, lo lắng đáp, [Trong hồ sơ trước giờ không có tiền lệ như vậy. Tất cả các trường hợp thành công đều dẫn đến việc nam nữ chủ ở bên nhau, không ngoại lệ.]
Không ít người từng tìm cách đi đường tắt, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ bằng những phương pháp khác, nhưng không một ai thành công. Lâu dần, mọi người đều chấp nhận rằng để hoàn thành nhiệm vụ, cần phải đưa nam nữ chủ đến với nhau.
Lê Thư, sau khi toát mồ hôi vì sốt, cảm thấy người dính dấp và muốn đi tắm. Hắn đã ngủ sớm từ vài canh giờ trước, giờ hắn đã tỉnh táo lại và không muốn ngủ thêm.
Tề Minh Tuyên không rời phòng quá lâu, sau khi uống một ly nước lạnh để hạ nhiệt, y điều chỉnh tâm trạng ngoài cửa rồi lại bước vào phòng.
[Ký chủ...] 1314 ngập ngừng, giọng nói mang chút lo lắng và ngượng ngùng. Hệ thống không biết liệu hành vi hiện tại của Tề Minh Tuyên có thích hợp hay không, bởi lẽ giữa hai người họ rõ ràng có một khoảng cách quyền lực và thân phận.
Nhưng Lê Thư dường như không mảy may bận tâm về điều đó. Hắn nhắm mắt lại, thoải mái để mặc Tề Minh Tuyên chăm sóc, sự dịu dàng và ôn nhu của người kia khiến hắn có phần mềm lòng.
Khăn ấm lướt nhẹ qua khuôn mặt, lau đi những giọt mồ hôi, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng và yên bình, chỉ có tiếng động nhẹ nhàng của chiếc khăn lướt trên da.
Tề Minh Tuyên chăm chú, từng chút một cẩn thận, dường như sợ làm đau Lê Thư. Trong ánh trăng yếu ớt, sự dịu dàng của y dành cho Lê Thư không thể che giấu. Trái tim y, vốn mạnh mẽ và kiên định, giờ đây lại trở nên mềm mại như bị tan chảy.
Sau khi lau mặt, y đặt khăn xuống, nhìn thanh niên nằm trên giường bây giờ đôi mắt khép hờ, vẻ yếu đuối hiếm thấy ở một người mạnh mẽ và lạnh lùng. Điều này chỉ càng khiến y thêm thương cảm, lòng dâng lên mong muốn bảo vệ.
"Còn muốn uống nước không?" Tề Minh Tuyên hỏi khẽ, tay vẫn giữ lấy chiếc khăn.
"Không, cảm ơn người," Lê Thư đáp, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
Trong khoảng khắc này, không còn sự phân biệt giữa quân vương và thần tử. Cả hai chỉ là con người, một người yếu đuối cần chăm sóc và một người nguyện ý làm tất cả để bảo vệ người mình quan tâm.
[Ký chủ, nam chủ hình như...] 1314 lẩm bẩm, cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ từ phía Tề Minh Tuyên, nhưng không dám nói tiếp, chỉ chờ Lê Thư phản ứng.
Bầu không khí giữa hai người lúc này thực sự có chút không đúng, đặc biệt là Tề Minh Tuyên. Ánh mắt y nhìn về phía Lê Thư mang theo một loại nhiệt huyết khó lòng che giấu. Dù 1314 không có kinh nghiệm về tình cảm, hệ thống cũng nhận ra đây tuyệt đối không phải là ánh mắt một người nhìn bạn mình.
Chẳng lẽ vì sự nhúng tay của Lê Thư mà lần này Tề Minh Tuyên không động lòng với nữ chính, ngược lại coi trọng ký chủ? Khả năng này không phải không thể xảy ra. Càng nghĩ, hệ thống càng thêm lo lắng, cảm thấy cần hỏi Lê Thư nên làm gì trong tình huống này.
Nhưng Lê Thư hiện tại chẳng có thời gian để giải đáp thắc mắc của hệ thống. Bản thân hắn cũng đã bắt đầu nhận ra sự khác lạ từ phía Tề Minh Tuyên. Ban đầu, hắn không nghĩ đến khả năng này, nên có phần không để ý. Nhưng giờ đây, khi nhận thấy sự không phù hợp trong hành vi của Tề Minh Tuyên, hắn mới bắt đầu suy nghĩ và nhớ lại những cử chỉ trước kia của Tề Minh Tuyên. Quả nhiên, càng nghĩ càng thấy sự khác biệt.
Dĩ nhiên, chỉ dựa vào phỏng đoán là không đủ để kết luận. Hắn cần thử nghiệm để xác nhận.
Sau khi lau mặt, Tề Minh Tuyên tiếp tục chuyển sang lau cổ cho Lê Thư. Lê Thư vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng, như một con mèo lớn đang buồn ngủ. Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Tề Minh Tuyên không còn tâm trí để nghĩ ngợi lung tung, tiếp tục công việc trên tay.
Đến khi cần lau phần cơ thể thấp hơn, hành động của Tề Minh Tuyên khựng lại. Tay đang cầm khăn bỗng dừng giữa không trung, ánh mắt dao động, không dám tiếp tục. Lý do rất đơn giản: để lau phần dưới của cơ thể, y sẽ phải cởi bỏ quần áo của Lê Thư. Tề Minh Tuyên là một người đàn ông trưởng thành, đang ở độ tuổi sung mãn, lại phải chăm sóc người mình thầm yêu vào lúc đêm khuya tĩnh lặng thế này. Y sợ rằng nếu tiếp tục, bản thân sẽ không thể kiềm chế được và phạm phải sai lầm.
Trong suốt khoảng thời gian ở bên Lê Thư, Tề Minh Tuyên biết rõ một điều: Lê Thư không hề có chút tình cảm yêu đương nào với y, hoàn toàn không có. Chính vì vậy, y càng không dám hành động bừa bãi. Ít nhất, trước khi mọi thứ bên ngoài được giải quyết ổn thỏa, đây không phải là thời điểm thích hợp để bàn đến chuyện tình cảm.