Quyển 1 - Chương 39: Bạo quân chí ái

Nghe vậy, Lê Thư quay đầu, kinh ngạc nhìn Tề Minh Tuyên hỏi: “Mang ta đi dưỡng thương?”

Vì quá kinh ngạc, đôi mắt của Lê Thư mở to như mắt thỏ khi sợ hãi. Tề Minh Tuyên bật cười, che miệng lại. Y đã quen biết Lê Thư lâu như vậy, đây là lần đầu thấy vẻ mặt đó của hắn, thanh niên này thường có vẻ mặt điềm tĩnh, bất kể chuyện gì xảy ra, biểu cảm trên khuôn mặt đó vẫn luôn nhàn nhạt, không bị tác động bởi những thứ bên ngoài, khiến y có cảm giác thanh niên này có thể rời đi bất cứ lúc nào mà không hề lưu luyến.

Trong lòng Tề Minh Tuyên dường như có một cảm giác mơ hồ, rằng một ngày nào đó thanh niên này sẽ rời đi, rời đi hoàn toàn, không còn để lại dấu vết nào trên thế gian. Chỉ cần nghĩ tới điều đó, Tề Minh Tuyên liền hoang mang, như thể một người đã sống trong bóng tối nhiều năm, nếu trước đó chưa từng thấy ánh sáng, y có thể sẽ luôn tiếp tục sống trong bóng tối. Nhưng một ngày, nếu y gặp được ánh sáng thuộc về mình thì sao?

Đã biết ánh sáng, làm sao có thể chịu đựng được bóng tối vô tận thêm một lần nữa?

Y không biết làm thế nào để giữ thanh niên lại, làm thế nào để giữ được ánh sáng thuộc về mình. Rõ ràng là khoảng cách giữa họ rất gần, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng y lại luôn cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn cách họ, chia cắt hai người ra hai thế giới. Mặc cho y nỗ lực đến đâu, cũng không thể vượt qua bức tường đó.

Điều này làm sao y có thể cam tâm chịu đựng? Đây là lần đầu tiên trong đời y động lòng, và cũng sẽ là lần duy nhất. Y không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Cả đời này, y không cầu xin nhiều, chỉ có một điều duy nhất này, khát khao trời cao thương xót mà ban tặng.

“Ngươi định đưa ta đi đâu? Ta chỉ bị phỏng chân, đại phu nói không sao, không cần nghỉ dưỡng đâu mà?” Bị ánh mắt nóng bỏng của Tề Minh Tuyên nhìn chằm chằm, trong giây phút hoảng hốt, Lê Thư cảm thấy mình như một món ăn ngon vừa được bày lên bàn, còn nóng hổi chỉ chờ chủ nhân cầm đũa lên.

Thanh niên mở to mắt nhìn y, trong ánh mắt có chút hoảng sợ. Tề Minh Tuyên nhắm mắt lại, giấu đi ánh nhìn nóng bỏng trong mắt. Khi mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên đã bớt đi phần nồng cháy, trở lại với vẻ ôn nhu như trước đây. Không kiềm chế được, y nhẹ nhàng xoa đầu thanh niên, giọng nói ôn tồn: “Đừng sợ.”

Đột nhiên bị người khác xoa nhẹ đầu, đôi mắt của Lê Thư mở to hơn nữa. Kể từ khi hắn tu luyện thành công, không còn ai dám chạm vào đầu hắn. Nghĩ mà xem, hắn đường đường là một đại yêu, thế mà lại bị một người dân bản xứ của cái thế giới nhỏ bé này xoa đầu!

[Ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng giận, nam chính không biết thân phận của ngài mà……] 1314 thấy cảnh tượng này, đầu óc như muốn nổ tung, vội vàng lên tiếng giải thích. Nó không muốn thế giới đầu tiên đã gặp phải tình huống ký chủ đại lão gϊếŧ chết nam chính của tiểu thế giới, nó thầm oán trách trong lòng: Nam chính, ngươi nói chuyện thì cứ nói, động tay động chân làm gì, không sợ lạnh sao?

[Tại sao ta phải tức giận?] Lê Thư khó hiểu. Trái ngược hoàn toàn với lo lắng của hệ thống, Lê Thư không chỉ không giận, mà còn cảm thấy rất thoải mái. Bàn tay của Tề Minh Tuyên vừa to vừa ấm áp, lực đạo cũng vừa phải. Nếu có thể biến thành nguyên hình để nam chính xoa xoa lông cho hắn thì càng tuyệt vời hơn.

1213 hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của ký chủ: [……] Vậy hóa ra là nó lo lắng vô ích.

Việc xoa đầu Lê Thư hoàn toàn là hành động không kiềm chế được của Tề Minh Tuyên. Khi nhận ra điều này, y định rụt tay lại, lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra đã cảm nhận được lòng bàn tay mình bị những sợi tóc mềm mại cọ vào. Trong lòng Tề Minh Tuyên cảm thấy vui vẻ, nhưng y vẫn giữ bình tĩnh, quan sát kỹ biểu cảm của Lê Thư. Thấy Lê Thư không có bất kỳ phản ứng khó chịu hay bất mãn nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Y sợ rằng chỉ một động tác nhỏ cũng có thể khiến khoảng cách giữa mình và thanh niên, vừa mới khó khăn lắm mới kéo gần, lại một lần nữa xa cách.

Dù không nỡ, Tề Minh Tuyên vẫn rút tay về, thả vào trong ống tay áo và nhẹ nhàng xoa xoa. Tóc của thanh niên còn mềm mại hơn cả y tưởng tượng.

"Trong triều hiện giờ chắc chắn sẽ có động tĩnh lớn, lần này bị thương, Tử Thư nên tránh một chút." Với vị trí của Lê Thư trong lòng hoàng đế, chỉ cần Lê Thư còn ở trong triều đình, sự việc nhất định sẽ dính đến hắn. Nếu liên quan đến chuyện này, con đường phía trước của Tử Thư e là sẽ càng khó khăn hơn.

Khi nói những lời này, Tề Minh Tuyên luôn đối diện ánh mắt với Lê Thư. Trong mắt y đầy sự lo lắng và quan tâm, rõ ràng đến mức Lê Thư có thể cảm nhận được cảm xúc ấy. Hắn biết nam chính thật lòng, không muốn để hắn vướng vào nguy hiểm. Nhưng vì sao lại như vậy?

Tình cảm giữa nam và nữ chính vẫn luôn không có tiến triển gì, nhưng chỉ số hạnh phúc của nam chính lại không ngừng tăng lên. Chỉ số hạnh phúc này chắc chắn không liên quan đến nữ chính. Lê Thư đã hỏi qua 1314, nhưng 1314 nói chỉ số hạnh phúc không thể truy tìm được nguồn gốc, nên hắn chỉ có thể tạm thời gác lại nghi vấn này.

[Ký chủ, chỉ số hạnh phúc của nam chính vừa tăng 5.]

[Vẫn không thể dò ra nguyên nhân tăng trưởng của chỉ số hạnh phúc sao?] Lê Thư hỏi.

Một lúc sau, 1314 chán nản trả lời: [Vẫn không thể dò ra.]

Bánh xe ngựa lăn đều, vững vàng hướng tới mục tiêu.

Trong xe, Lê Thư nhìn nam chính không chịu lui bước, thở dài: "Điện hạ, thần hiểu ý ngài, nhưng có một số việc thần không thể tránh né. Nếu đã chọn con đường này, thần đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng từ trước."

Hắn biết cốt truyện, và hiểu rằng việc Tề Minh Tuyên không hỏi ý kiến hắn mà đưa hắn đi là xuất phát từ sự lo lắng cho an nguy của hắn. Lê Thư cũng không muốn nổi giận với Tề Minh Tuyên về chuyện này.

Điểm này, sao Tề Minh Tuyên lại không biết được. Từ khi thanh niên được hoàng đế chú ý và được phong làm Trạng Nguyên, Tề Minh Tuyên đã biết rằng con đường tương lai của thanh niên nhất định sẽ đầy rẫy gió tanh mưa máu. Nhưng khi đó, y và thanh niên thậm chí còn không tính là quen biết sơ giao, căn bản không có quyền can thiệp vào quyết định của thanh niên. Còn bây giờ, y tuyệt đối không thể để mặc thanh niên đi theo con đường đó mà không can thiệp.

Lê Thư không thể quay đầu lại, vậy y chỉ có thể đi nhanh hơn trên con đường của mình, sớm bước lên vị trí đó để có thể bảo vệ tốt hơn cho hắn.

"Ta biết." Tề Minh Tuyên đưa tay che mắt mình. Y đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, phải không? Nhưng y vẫn sẽ lo lắng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của thanh niên, y không thể không thỏa hiệp. "Ngươi ở lại một đêm đi. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về thành. Đại phu nói ngươi đêm nay sẽ bị sốt, ta không yên lòng."

Tề Minh Tuyên đã lùi một bước, nên Lê Thư đành phải đồng ý: "Vậy nhờ người thông báo với phủ của ta một tiếng."

"Đã phái người đi rồi." Lần này Tề Minh Tuyên trả lời rất nhanh. Việc đưa thanh niên về địa bàn của mình vốn dĩ là một ý tưởng bộc phát. Nếu không phải vì thanh niên vừa vặn bị thương trong khoảng thời gian này, y sẽ không đưa ra quyết định như vậy.

Ở bên nhau lâu như vậy, y không hoàn toàn hiểu rõ thanh niên, nhưng ít ra cũng hiểu được năm sáu phần. Không thể phủ nhận rằng việc đưa thanh niên đi dưỡng thương là xuất phát từ tư tâm của mình. Y muốn che chở thanh niên dưới đôi cánh của mình. Nhưng cũng chính vì hiểu thanh niên, y rõ ràng hơn ai hết rằng thanh niên tuyệt đối không phải là một bông hoa yếu đuối dễ vỡ. Hắn giống như một cây đại thụ cao lớn có thể tự mình đứng vững trước mọi bão táp bên ngoài.

Vì vậy, ngay từ đầu y đã biết kế hoạch giấu thanh niên đi để tránh khỏi mọi nguy hiểm là không thể thực hiện được. Khi mở miệng đề xuất, y thậm chí đã chuẩn bị cho kịch bản tồi tệ nhất. Đạt được kết quả như bây giờ, đã tốt hơn nhiều so với những gì y dự đoán.

Tề Minh Tuyên trong lòng suy tính quanh co nhưng Lê Thư hoàn toàn không hay biết, chỉ biết rằng nam chính lần này đã quyết tâm không để mình quay về.

Xe ngựa thỉnh thoảng lắc nhẹ, khiến Lê Thư buồn ngủ. Hắn nửa ngồi dựa vào vách xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tề Minh Tuyên thấy thanh niên mệt mỏi, không lên tiếng quấy rầy nữa, lặng lẽ đưa tấm đệm mềm qua để làm cho thanh niên dựa vào thoải mái hơn một chút.

Tại Lê phủ.

"Thanh Hòa tỷ tỷ, sao đại nhân vẫn chưa trở về?" nha hoàn vượt quá giới hạn mà hỏi, bởi vì Dư Dung Tu, đồng liêu cũ của Lê Thư, đã đợi lâu, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Lê Thư.

"Ta cũng không biết nữa, nhìn thời gian thì đại nhân lẽ ra đã sớm quay về rồi. Cho dù có việc, ngài cũng sẽ phái người trở về báo một tiếng, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như hôm nay." Thanh Hòa trông điềm tĩnh hơn so với các tiểu tỳ nữ khác, dù vậy trong lòng nàng cũng sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, nàng nói tiếp: "Ngươi trước tiên mang trà tới cho Dư đại nhân, nói rằng đại nhân của chúng ta có việc trì hoãn, hiện giờ vẫn chưa về phủ. Nếu Dư đại nhân không thể chờ lâu..."

Còn chưa dặn dò xong thì nàng thấy người gác cổng dẫn một thanh niên trầm ổn đi vào.

"Vị này chính là Thanh Hòa cô nương phải không?" Thanh niên kia mặc bộ y phục màu đen với những hoa văn chìm, tóc buộc cao sau đầu, khuôn mặt thanh tú, nhã nhặn và lễ độ, khiến người ta rất khó nảy sinh ác cảm.

Thanh Hòa không biết thân phận của người đến, chỉ biết ngơ ngác gật đầu: "Là nô tỳ."

Thanh niên trầm ổn kia mỉm cười, nói: "Chủ tử nhà ta bảo ta nhắn với cô nương rằng, hôm nay Lê đại nhân sẽ nghỉ lại trong phủ của chủ tử nhà ta, các người không cần lo lắng."

Thanh Hòa làm sao có thể không lo lắng, nhưng nàng chỉ là một hạ nhân, tuyệt đối không thể chủ động hỏi về hành tung của chủ tử. Vì vậy, nàng đành phải đè nén đủ loại nghi hoặc trong lòng. Lúc thanh niên kia nhìn về phía Thanh Hòa, có lẽ nhớ tới lời dặn của chủ tử, hắn lặng lẽ làm một khẩu hình miệng với nàng.

"Lời đã nhắn xong, tại hạ xin cáo từ."

Thanh niên mặc áo đen quay người đi như gió, không để lại dấu vết nào.

Sau khi quản gia tiễn khách ra ngoài, Thanh Hòa đứng yên tại chỗ, lòng đầy hoài nghi. Nếu nàng không nhìn nhầm, thì thanh niên kia vừa rồi đã nói một chữ "Tần." Đại nhân đang ở cùng Tần vương sao?

Lê Thư rất tin tưởng Thanh Hòa, người được mẫu thân của nguyên chủ để lại. Khi làm việc, hắn không cố ý giấu nàng, thậm chí có một số việc còn để nàng tham gia vào, bởi vậy nàng biết về mối quan hệ hợp tác giữa đại nhân nhà mình và Tần vương. Tuy nhiên, đại nhân nhà nàng thường không quá thân cận với Tần vương, lần này đột nhiên bị Tần vương giữ lại, liệu có chuyện gì đã xảy ra chăng?

Nhưng nàng thậm chí còn không biết đại nhân đang ở đâu, càng không thể nói đến tình hình hiện tại của đại nhân.

"Thanh Hòa tỷ tỷ, còn Dư đại nhân bên kia thì sao..." Một tiểu thị nữ mặc áo xanh lục bước tới bên cạnh Thanh Hòa, do dự mở lời.

"Ta sẽ đi giải thích với Dư đại nhân, ngươi lui xuống trước đi. Đúng rồi, những việc xảy ra trong phủ không được để lộ ra ngoài."

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến tiểu thị nữ kia lập tức quỳ xuống, sợ hãi mà đảm bảo: "Nô tỳ luôn giữ kín miệng, Thanh Hòa tỷ tỷ yên tâm, chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối sẽ không có nửa lời nào lọt ra từ miệng nô tỳ."

"Ừ, lui xuống đi."

Nghe câu đó, tiểu thị nữ như được đại xá, lập tức cáo lui. Không ngoài dự đoán, đây là phản ứng thường thấy của hạ nhân Lê phủ khi đối diện với Thanh Hòa. Việc một nữ nhân như nàng có thể quản lý toàn bộ Lê phủ không chỉ dựa vào sự coi trọng của Lê Thư đối với nàng.

Năng lực của nàng tuyệt đối không thể xem thường.

Sau khi xử lý xong mọi việc trong viện, Thanh Hòa đi gặp người đang chờ trong thư phòng. Dư Dung Tu là bằng hữu của đại nhân, trăm triệu lần không thể để chậm trễ.

Dư Dung Tu đã đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy Lê Thư, đành phải cáo từ ra về trước, đồng thời đưa cho Thanh Hòa một phong thư kín, dặn nàng nhất định phải trao thư cho Lê Thư ngay khi có thể.

"Ta biết đại nhân nhà ngươi tín nhiệm ngươi, bức thư này rất quan trọng, nhất định phải đích thân trao tận tay đại nhân nhà ngươi, tốt nhất là không nên qua tay người thứ ba." Trước khi rời đi, Dư Dung Tu vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm.

"Dư đại nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giao bức thư đến tay đại nhân một cách hoàn hảo."

Nhìn theo bóng Dư Dung Tu rời đi, Thanh Hòa cất bức thư cẩn thận, đứng ở hành lang nhìn xa xăm. Mặt trời cao vời vợi trên bầu trời, thỉnh thoảng vài đám mây trắng lơ lửng trôi đến từ phương xa. Thời tiết thật đẹp, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm giác mưa gió sắp kéo đến.

Nàng đã chứng kiến Lê Thư từ một người yếu đuối, không có tiếng tăm, từng bước một đi từ phủ Tả tướng đến vị trí hiện tại. Nàng biết con đường này gian nan đến mức nào. Nàng không thể giúp đỡ đại nhân nhà mình được bao nhiêu, chỉ có thể cầu nguyện ông trời rủ lòng thương, hy vọng đại nhân được bình an, mạnh khỏe.

[ Ký chủ, Thanh Hòa đã biết ngài ở bên Tần vương. Dư Dung Tu vừa đến Lê phủ và đã giao cho Thanh Hòa một phong thư, nội dung chưa rõ. ]

Lê phủ là nơi thuộc về Lê Thư, hiện tại hắn đang đảm nhận công việc "nguy hiểm cao". Để phòng ngừa bất trắc, hắn đã nhờ 1314 làm một số điều chỉnh bên trong, để nếu có chuyện xảy ra ở Lê phủ, hắn có thể biết ngay lập tức.

Quản lý hậu phương là vô cùng quan trọng, hắn không muốn một ngày nào đó chính mình gặp rắc rối vì không quản lý tốt phía sau.

Lê Thư khẽ khép mắt, dựa vào vách xe, thờ ơ "Ừ" một tiếng. Không rõ nam chủ muốn đưa hắn đi đâu, xe ngựa đã đi gần hai canh giờ mà vẫn chưa tới đích.

Khi đang suy nghĩ không biết đến nơi nào, thì xe ngựa dừng lại. Không nói một lời, Tề Minh Tuyên liền bế ngang Lê Thư lên: "Ta mang ngươi vào."

Lần này, Tề Minh Tuyên đưa Lê Thư đến một tiểu viện nhỏ, thanh lịch nằm giữa núi. Lê Thư quan sát bốn phía, so với tòa viện lần trước, nơi này có vẻ giản dị hơn. Dù sân nhỏ nhưng được sắp đặt rất tinh tế, từ một đóa hoa, một viên đá, đến một cọng cỏ hay một cây mộc, tất cả đều thể hiện sự dụng tâm của chủ nhân đối với nơi này.

Hơn nữa, Tề Minh Tuyên ở kinh thành đã có hai tòa nhà, và tất cả những nơi này hoàn toàn không xuất hiện trong cốt truyện, khiến Lê Thư hơi tò mò: “Ngươi có bao nhiêu thôn trang ở ngoại ô?”

Hắn hỏi về "ngoại ô", ám chỉ khu vực quanh kinh thành. Có thể sở hữu hai nơi như thế dưới chân thiên tử cho thấy một phần sức mạnh của nam chủ.

“Ba tòa, còn một chỗ nữa ở xa hơn một chút, rộng hơn nơi này. Nếu Tử Thư có hứng thú, lần sau có thể đi xem.”

Thanh niên ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay y, khi nói chuyện hơi ngẩng đầu lên, để lộ đường cong cổ tinh tế và yết hầu nhỏ, đôi mắt bình thường lạnh lùng nay lại mang nét tò mò trẻ con. Tề Minh Tuyên làm sao có thể cưỡng lại được, liền trả lời tường tận mọi câu hỏi của thanh niên.

Cảnh tượng này khiến người hầu mặc đồ đen đi phía sau hai người cúi đầu thật sâu, cố che giấu sự khϊếp sợ. Vương gia của hắn đối xử với Lê đại nhân thế này...

Hắn không dám nghĩ thêm, cũng không dám nhìn nhiều, chỉ lặng lẽ đi sau hai người khoảng năm bước, không dám vượt giới hạn.

Trong viện có lão nhân phụ trách việc hầu hạ, thấy Tề Minh Tuyên bế một người từ trên xe ngựa xuống, ông ta định bước lên đón. Nhưng Tề Minh Tuyên lách nhẹ tránh đi, dùng ánh mắt liếc người nọ một cái, rồi vững vàng bế thanh niên đi vào phía trước. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến ông ta toát mồ hôi lạnh, lùi về sau nửa bước, không dám tiến thêm nữa.

Sau khi đưa người vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn, Tề Minh Tuyên cẩn thận an trí: “Người hầu đều chờ ở bên ngoài, ngươi có yêu cầu gì cứ gọi họ. Nếu không quen, ta có thể sai người đưa thị nữ của ngươi đến.”

“Không cần, thần không kén chọn như vậy.” Lê Thư lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ. Hắn chỉ ở đây một ngày thôi, việc đưa thị nữ đến đây sẽ thật không hợp lý. Huống chi, hắn đã quen với việc tự sinh hoạt một mình, không cần người hầu hạ.

“Điện hạ tính ở lại đây mà không trở về kinh thành sao?” Hai người đồng thời biến mất một ngày, không biết trong kinh thành người ta sẽ nghĩ gì, nhất là khi bên cạnh cả hai có không ít tai mắt của hoàng đế. Hiện tại chưa phải lúc trở mặt với hoàng đế.

“Bệ hạ hiện tại hẳn đã biết tin tức về việc Tử Thư bị thương. Về phần những chuyện khác, những người kia rất nhanh sẽ không còn để tâm đến vấn đề này nữa.”

Cách tốt nhất để nhanh chóng đánh lạc hướng sự chú ý của một người là ném ra một sự kiện lớn hơn, gây chấn động hơn, có tính tranh cãi cao hơn. Chỉ cần sự kiện đó đủ ảnh hưởng, chẳng ai còn bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt khác.

“Ta chuẩn bị hành động.” Tề Minh Tuyên ngồi ở mép giường, giọng nói bình tĩnh, nhưng câu nói lại mang đầy trọng lượng.

Gì? Hành động ngay lúc này sao?! Lê Thư trong lòng kinh ngạc. Theo cốt truyện mà hệ thống đã cung cấp, nam chủ thực sự bắt đầu triển khai kế hoạch vào năm nay, nhưng đó là sau khi xảy ra nạn hạn hán. Sao giờ lại sớm thế này?

“Cho nên ta mới muốn ngươi ra ngoài để tránh bớt, lần này liên quan đến rất nhiều người. Ngươi vốn đã gây thù chuốc oán không ít, nếu ở lại kinh thành, chắc chắn sẽ có kẻ nhân cơ hội này kéo ngươi xuống.” Mà ta, ta sợ mình không bảo vệ được ngươi.

Nếu lầ này thanh niên chịu bất kỳ thương tổn nào, Tề Minh Tuyên sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

“Tại sao điện hạ lại chọn hành động vào lúc này? Điện hạ cũng biết đây không phải thời điểm tốt nhất.” Lê Thư ngồi ngay ngắn, vì hắn đã trao đổi thẳng thắn với Tề Minh Tuyên nên bây giờ Tề Minh Tuyên không giấu hắn điều gì nữa. Dù Lê Thư không cố ý tìm hiểu, hắn vẫn biết được không ít kế hoạch mà Tề Minh Tuyên đã vạch ra.

Trước đó chưa từng nghe Tề Minh Tuyên nói gì về việc sẽ hành động trong khoảng thời gian này.

“Điện hạ chẳng lẽ đã thay đổi kế hoạch vào phút chót?” Nếu kế hoạch ban đầu không phải vậy, thì chắc chắn là nam chủ đã sửa đổi kế hoạch giữa chừng.

Lời nói trúng tim đen, ban đầu kế hoạch xác thực không phải thực hiện vào lúc này. Nhưng Tề Minh Tuyên thật sự không thể chờ được nữa. Mỗi ngày kéo dài, Lê Thư lại phải đối mặt với thêm một ngày nguy hiểm, điều này khiến Tề Minh Tuyên không thể chịu đựng nổi.

“Điện hạ, như thế này có cần thiết không?” Lê Thư cất lời, trên gương mặt thể hiện rõ sự không tán thành. Một sự việc lớn như vậy mà muốn tiến hành sớm hơn kế hoạch, nào có dễ dàng. Đây đâu phải trò đùa?

“Điện hạ làm thế này, liệu có thực sự suy nghĩ kỹ hậu quả chưa? Điện hạ không nên vội vã như vậy.” Mặc dù có ánh hào quang của nhân vật chính bảo hộ, nhưng nhỡ đâu thất bại thì sao? Lê Thư thầm lo lắng, sự xuất hiện của hắn – một cánh bướm từ bên ngoài hệ thống – đã làm thay đổi không ít chi tiết trong cốt truyện. Nếu lần này cũng tạo ra một hiệu ứng bươm bướm khiến sự việc đi chệch hướng thì hậu quả sẽ khó lường.

“Tử Thư lo cho ta sao?” Tề Minh Tuyên mỉm cười, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, giọng nói càng thêm ôn hòa: “Nếu ta quyết định ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng. Tử Thư đừng lo, bổn vương sẽ không hành động theo cảm xúc.”

Với sự tồn tại của Lê Thư, Tề Minh Tuyên càng phải cẩn trọng hơn. Trước đây, nếu thất bại, y cũng chỉ mất mạng. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác, nếu y thất bại, Lê Thư – người đang ở trung tâm của cơn lốc xoáy – chắc chắn sẽ bị cuốn vào và nghiền nát. Điều đó, y tuyệt đối không thể để xảy ra.

Chỉ cần vì Lê Thư, lần này kế hoạch nhất định phải thành công, không được phép thất bại.

“Điện hạ hiểu rõ tình hình là tốt rồi.” Lê Thư thở dài. Chuyện báo thù thế này, cuối cùng vẫn là chuyện mà nam chính phải tự tay hoàn thành. Nếu Tề Minh Tuyên đã nói rằng quyết định này không phải xuất phát từ cảm tính, thì Lê Thư cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào nhân vật chính, đồng thời xem liệu mình có thể làm gì để giúp đỡ trong quá trình này.

-----------------

Phoebe: Chương này dài quá.