Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 35: Bạo quân chí ái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tề Minh Tuyên nắm chặt quân cờ đen trong tay, trầm mặc không nói gì.

Căn phòng chìm trong sự im lặng ngắn ngủi.

Thấy vậy, lão sư cũng không thúc giục, ông biết đứa học trò này luôn có thói quen giữ kín mọi chuyện trong lòng. Hôm nay hiếm hoi cảm xúc mới biểu lộ ra, bình hường y sẽ không chủ động mở miệng.

Tay Tề Minh Tuyên khẽ xoay quân cờ ngọc, một hành động vô thức cho thấy tâm trạng đang rối bời của y.

"Bổn vương nhận ra... gần đây ta chú ý quá nhiều đến một người." Sau một lúc im lặng, Tề Minh Tuyên nhắm mắt, buộc mình phải thốt ra điều khiến y băn khoăn bấy lâu.

Không nhắc đến thì thôi, nhưng một khi đã nghĩ tới, y chợt nhận ra bản thân mình thực sự quá mức để tâm đến Lê Thư. Lê Thư đã nhiều lần cứu mạng y, trong lòng y chỉ nên cảm thấy biết ơn chứ không nên thêm một thứ cảm xúc không rõ ràng khác. Nếu người cứu y là ai khác ngoài Lê Thư, phản ứng đầu tiên của y hẳn sẽ là đề phòng, chứ không phải cảm giác này...

Lão sư cẩn thận xếp từng quân cờ trên bàn lại, nghe đến đây, mắt ông chợt ánh lên một nụ cười nhạt: "Điện hạ chỉ vì chuyện này mà phiền lòng sao?"

"Bổn vương... không nên quan tâm đến một người như vậy." Tề Minh Tuyên thở dài. Không cần bàn đến những suy nghĩ phức tạp về mối quan hệ giữa y và Lê Thư, chỉ riêng việc hai người đứng ở những vị trí khác nhau đã khiến y không nên để lộ sự chú ý đặc biệt này.

"Điện hạ, nếu đã không thể tự chủ được mà chú ý đến một người, thì bản thân điều đó không có gì sai. Điện hạ không cần phiền não, cứ thuận theo tự nhiên là tốt."

Ông ra vẻ như chuyện này không có gì đáng lo, nhưng trong lòng lại dậy lên không ít suy nghĩ. Đã nghe nói trước đó, vị đồ đệ cố chấp này của ông tại Lộc Minh Yến từng vì khuê nữ của Tả tướng mà ra tay giúp đỡ. Chẳng lẽ đồ đệ của ông, người trước nay không bao giờ chịu thông suốt, đang trải qua một sự thay đổi lớn? Giống như vạn tuệ nở hoa, đây là tín hiệu đó chăng?

Ông đã bảo rồi, ở biên cảnh ít điều kiện thì thôi, đợi đến khi trở lại kinh thành, đồ đệ của ông chắc chắn sẽ tìm thấy người mình thực lòng yêu mến, cùng nhau đi qua những tháng ngày còn lại. Làm sao có thể giống như lời tiên đoán của tên thần côn kia, rằng đồ đệ của ông sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại được?

Lão nhân tiếp tục thu dọn từng quân cờ trên bàn, lời ông vừa nói vẫn vang vọng trong tâm trí y. Ánh mắt y thoáng chút suy tư, đôi tay khẽ nhúc nhích, mắt giãn ra đôi chút.

"Thuận theo tự nhiên... sao?"

Bình yên trước đó của triều đình đã bị xáo động mạnh mẽ. Vào tháng tám, không đếm được những đoàn dân chạy nạn ồ ạt kéo về kinh thành, xung đột với quân thủ vệ kinh thành xảy ra liên tục. Những thế lực ngấm ngầm ẩn nấp bấy lâu rốt cuộc cũng không thể giấu giếm thêm nữa, mọi thứ bắt đầu bùng nổ.

Từ huyện Bình đến huyện Tùng Dương... từng báo cáo về những thảm cảnh liên tiếp được đưa lên bàn của Hoàng đế.

“Tốt! Tốt lắm!” Hoàng đế phất tay áo đứng bật dậy, đôi mắt như muốn thiêu đốt những tấu chương trong tay. “Các ngươi coi trẫm như không tồn tại sao? Ngay cả bạc cứu tế mà cũng dám động vào? Đây là tiền cứu mạng các ngươi có biết không?!”

Vừa nói, ngài vừa mạnh tay vỗ xuống tay vịn của long ỷ, khiến tiếng vang rền khắp cả điện. Gương mặt ngài đỏ bừng lên vì giận dữ. Nhìn lướt qua những quan viên đang đứng chầu ở dưới, hoàng đế bật cười lạnh lùng, giận đến cực điểm. “Nhìn đi, nhìn xem các ngươi đã làm cái gì. Trung quân ái quốc? Trung quân ái quốc như các ngươi nói chính là như vậy sao? Đây là trung quân, đây là ái quốc của các ngươi đấy hả?!”

Không ai ngờ rằng, tình hình năm nay lại nghiêm trọng đến vậy. Toàn bộ phương Bắc gần như hoàn toàn sụp đổ. Sau trận đại hạn, còn phải đối mặt với trận nạn châu chấu quy mô lớn, khiến bá tánh chỉ biết bất lực nhìn những cánh đồng hoa màu vốn đã khó khăn lắm mới trụ được qua khô hạn bị châu chấu tàn phá không còn gì. Họ đợi mãi mà vẫn không thấy triều đình gửi lương thực cứu trợ, dẫn đến cảnh tượng nạn dân lâm vào tuyệt vọng, chỉ còn lại sự chờ đợi trong vô vọng.

“Trẫm nhớ rõ,” hoàng đế đọc liền một mạch các địa danh, “Những nơi đó, trẫm đã phái người đi cứu tế. Vậy mà giờ chuyện gì đang xảy ra? Ai đứng ra nói rõ cho trẫm?”

Những địa danh mà hoàng đế nhắc đến đều là những vùng đã báo cáo gặp thảm họa từ trước. Theo lý thuyết, sau khi triều đình phái người đi xử lý thì tình hình phải có chuyển biến tích cực. Nhưng thực tế thì sao? Thực tế là những nơi đó tình hình còn nghiêm trọng hơn trước.

Có thể trì hoãn các chuyện khác, nhưng vấn đề cứu tế lúc này đã quá cấp bách.

Trên triều đình, hoàng đế vừa bộc phát một cơn thịnh nộ dữ dội. Quan viên phụ trách sự kiện cứu tế lần trước, Tôn đại nhân, đã bị bãi miễn ngay tại chỗ. Trước cơn giận của đế vương, cả triều đình rơi vào trạng thái bất an, không một ai dám mở miệng cầu xin.

Sau khi tan triều, Lê Thư bị An công công gọi lại: "Lê đại nhân, bệ hạ đang chờ ngài ở Ngự Thư Phòng."

Bước chân Lê Thư hơi khựng lại, nhưng sau đó nhanh chóng xoay người hướng về Ngự Thư Phòng.

Khi hắn đi khuất, có người nhìn theo đầy ngưỡng mộ, nói: "Lê đại nhân thật sự được lòng đế vương quá."

Đã nhiều lần sau buổi triều Lê Thư được đích thân triệu kiến, cả tốc độ thăng chức như bay của hắn nữa, điều đó khiến ai ai cũng phải ghen tị.

Ngay lúc đó, có người nhìn thấy xe ngựa của Lê Thành đang tiến lại. Khi định tiến tới chúc mừng, chưa kịp nói vài câu, Lê Thành đã lên xe và đi mất.

Kể từ lúc lên xe, lông mày Lê thành không hề giãn ra. Ông luôn cảm thấy có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, đặc biệt là với đứa con yêu quý — Lê Thư.

Việc Lê Thư được trọng dụng đến mức này là điều Lê thành không thể ngờ. Sau khi con trai làm quan, những thủ đoạn và cách hành xử của hắn càng khiến ông bất ngờ hơn nữa. Lê Thành từng nghĩ rằng Lê Thư sẽ là con cờ lợi hại nhất trong tay mình, nhưng giờ đây việc kiểm soát con cờ này có vẻ khó khăn hơn rất nhiều.

Dẫu vậy, Lê thành vẫn phải tìm cách, bởi tạm thời quân cờ mang tên Lê Thư vẫn chưa thể bỏ đi được.

Bước theo An công công vào Ngự Thư Phòng, Lê Thư phát hiện không chỉ có mình hắn ở đây, mà còn có Tần vương Tề Minh Tuyên.

Hoàng đế đứng quay lưng về phía họ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, ngài chậm rãi xoay người lại. Trên khuôn mặt ngài, những nếp nhăn cau có rõ rệt, biểu thị sự căng thẳng và lo lắng.

"Trẫm triệu các ngươi tới đây là để giao cho một nhiệm vụ," hoàng đế xoa trán, bước vài bước về phía trước rồi nói tiếp, "Gần đây rất nhiều dân chạy nạn đã đổ xô đến kinh thành, khiến cho tình hình trở nên căng thẳng. Trẫm phải gánh vác một phần trách nhiệm về việc này. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, trẫm quyết định giao việc an trí dân chạy nạn cho các ngươi. Trẫm tin tưởng nhất khi giao việc này cho hai người các ngươi."

Sự việc nghiêm trọng này phải được xử lý tốt, không thì chắc chắn sẽ dẫn đến đại loạn. Rồi những hậu quả khủng khϊếp đó đều sẽ đổ lên đầu hoàng đế. Nghĩ đến điều này, hoàng đế không khỏi căm hận những kẻ đã tham ô tiền cứu tế, trong lòng thầm mong có thể trừng trị bọn họ thật nặng.

Dù ngài chưa ra tay với những kẻ này, nhưng rõ ràng họ đã tự dẫn mình vào con đường chết.

Trong ánh mắt của hoàng đế lóe lên một tia sát khí, nhưng nhanh chóng biến mất. Ngài nhìn về phía Lê Thư và Tề Minh Tuyên đang đứng thẳng trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, đặc biệt là với Lê Thư, người mà ngài tự tay đề bạt. Việc sử dụng Lê Thư thật sự thuận lợi hơn ngài mong đợi.

"Các ngươi hãy làm cho tốt, nếu có bất kỳ yêu cầu gì, cứ đến gặp trẫm." Hoàng đế hứa sẽ ban thưởng cho người làm ngài hài lòng.

"Thần/nhi thần tuân mệnh"

Việc an trí dân chạy nạn thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng trong thực tế lại vô cùng phức tạp và đầy khó khăn. Sau khi hoàng đế giao phó nhiệm vụ này cho hai người họ, để lập ra một phương án hành động khả thi, họ đã phải thường xuyên gặp gỡ và trao đổi với nhau.

Dần dần, quan hệ giữa Lê Thư và Tề Minh Tuyên trở nên tôt hơn. Các quan viên khác vốn đang nơm nớp lo sợ vì sợ cơn giận của hoàng đế sẽ lan tới mình, bất ngờ nhận ra: "Ơ, từ khi nào Tần vương và Lê đại nhân lại thân thiết như vậy?"

Trước kia, hai người nước sông không phạm nước giếng, vậy mà giờ đây sau mỗi buổi triều, họ lại ghé vào nhau nói chuyện vài câu trước khi mỗi người đi theo đường riêng.

[Ký chủ, điểm cốt truyện "Nam nữ chủ cùng an trí nạn dân" sắp bắt đầu, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]

Sau Lộc Minh Yến, nam chủ bị phái đi một thời gian, hệ thống vẫn luôn không đề cập gì đến nhiệm vụ liên quan, Lê Thư không ngờ rằng điểm cốt truyện tiếp theo lại đến nhanh như vậy.

[Hiện tại cốt truyện tiến triển đến giai đoạn nào? Theo ta được biết, trong khoảng thời gian này nam nữ chủ hoàn toàn không có liên hệ gì đúng không?] Lê Thư đặt bút xuống, chỉnh lại sổ sách đã viết xong.

[Nữ chủ vẫn luôn cố ý tránh việc tiếp xúc với nam chủ, nhưng sau lần trước ở Lộc Minh Yến, Lê Thành đã hiểu nhầm rằng nam chủ có tình cảm với nữ chủ, hiện tại đang lén lút tìm cách để đưa hai người họ lại gần nhau.]

Dựa vào tính cách của Lê Thành, chuyện này không phải là không có khả năng, đặc biệt là sau khi Lê Thành phát hiện ông ta không thể kiểm soát được hắn, trong tình huống cảm thấy có thể thu lợi, chắc chắn ông ta sẽ lợi dụng nữ chủ.

[Tề Minh Tuyên có thế lực lớn như vậy trong tay, Lê Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua.]

[Lê Hề Nặc đã nói rõ ràng rằng nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với nam chủ, nhưng Lê Thành vẫn tìm mọi cách để đẩy hai người họ thành một cặp, đây có phải là do lực cốt truyện hay không?] Lê Thư cúi đầu trầm tư, cũng giống như lần trước, cốt truyện bị nữ chủ cố ý làm đảo lộn, cuối cùng vẫn quay trở lại quỹ đạo ban đầu.

[Ký chủ lo lắng chúng ta sẽ làm việc vô ích sao? Điều này không cần lo, tiểu thế giới đích thực phải chịu một số ước thúc từ cốt truyện, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể phản kháng, trong đó vẫn có rất nhiều khoảng trống để thao tác.] 1314 giải thích.

Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội*, Lê Thư thay quần áo, rồi chuẩn bị đi ra ngoại ô để xem xét tình hình.

Ở phía nam thành, một vùng đất trống được phân ra tạm thời để an trí cho các nạn dân từ kinh thành phụ cận đổ về. Vì chưa thể xác định liệu những nạn dân này có mang theo dịch bệnh hay không, để đảm bảo an toàn cho người trong thành, họ đều được đưa ra ngoài thành và mỗi ngày đều có cháo phát theo giờ cố định. Đại phu cũng được cử đến để khám bệnh cho dân.

Khi Lê Thư đến, đúng lúc cháo đang được phát. Tuy rằng những người này đều ăn mặc rách rưới, nhưng tinh thần của họ khá tốt, họ đã tự giác xếp hàng chờ nhận cháo. Ánh mắt của Lê Thư dạo qua một lượt và dừng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cách không xa có một thiếu nữ ăn mặc mộc mạc đang đứng. Nàng đứng nghiêng về phía Lê Thư và dường như đang nói chuyện với ai đó trước mặt. Cảm xúc của nàng rõ ràng đang dao động mạnh.

Do góc độ hạn chế, người đang nói chuyện với thiếu nữ kia bị che khuất, chỉ lộ ra một góc áo màu đen. Dù thiếu nữ có ngụy trang đơn giản, Lê Thư vẫn dễ dàng nhận ra đó chính là nũ chủ Lê Hề Nặc.

Lê Thư đứng tại chỗ, không tiến lại gần, chỉ tò mò tự hỏi: “Lê Hề Nặc sao lại ở đây? Người nàng đang nói chuyện là ai?”

Mặc dù Đại Chu có dân phong khá phóng khoáng, sự ràng buộc với nữ tử không quá nghiêm ngặt, nhưng những nơi dùng để an trí nạn dân thế này thường không cho phép nữ tử đến một mình, đặc biệt là những tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá. Lê Thư nhìn quanh, không thấy bất kỳ hạ nhân nào của phủ Tả tướng đi theo, không khỏi cau mày: “Lê Hề Nặc thật sự đến đây một mình sao?”

Quả thật, Lê Hề Nặc đã tự mình đến đây. Nàng đã để lại tất cả hạ nhân, nha hoàn và gã sai vặt trong thành, thay bộ quần áo giản dị, rồi âm thầm đến nơi này.

Lê Hề Nặc không ngờ rằng sẽ phải đối mặt với người này một lần nữa.

Nàng đứng trước mặt nam tử cao lớn, cảm giác vô lực cuốn lấy nàng như một cơn sóng dữ, khiến ngực nàng phập phồng mạnh mẽ. Tại sao, tại sao nàng lại không thể tránh khỏi hắn?

Những ký ức đau buồn kia liệu có lặp lại một lần nữa hay không?

Không, nàng không thể để điều đó xảy ra. Người này, nàng nhất định phải tránh xa.

"Ngươi còn khỏe chứ?" Tề Minh Tuyên nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng nhưng không thể hiện rõ quan tâm. Vì nàng là muội muội của Lê Thư, y mới hỏi thăm một câu khi thấy sắc mặt nàng dần trở nên tệ hơn như thể sắp ngất đi.

Lê Hề Nặc bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, lùi một bước và đặt tay lên ngực, cố gắng giữ bình tĩnh: "Thần nữ không sao, làm phiền điện hạ lo lắng."

Tề Minh Tuyên chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, không có ý định đến đỡ nàng dù trông nàng như sắp ngã. Nếu không phải vì nàng là muội muội của Lê Thư, y thậm chí đã không đứng đây lãng phí thời gian với nàng.

Nhất là khi nghĩ đến những lời đồn đại trong kinh thành, ánh mắt của Tề Minh Tuyên càng trở nên sắc bén hơn. Trước kia, y không hoàn toàn nhận thức được cảm xúc của mình dành cho thanh niên. Nhưng bây giờ, sau những giấc mơ đầy hình ảnh mê hoặc, y đã hiểu rõ lòng mình.

Dù y kinh ngạc vì đã nảy sinh tình cảm này, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là y không hề cảm thấy phản cảm. Trái lại, mọi thứ dường như tự nhiên, như thể nó vốn đã nên là như vậy.

Điều này cũng lý giải vì sao y đối xử với thanh niên khác biệt, tại sao y lại thích gần gũi với người ấy, và chỉ cần một nụ cười từ thanh niên đã có thể khiến y vui suốt cả ngày.

Tề Minh Tuyên chưa bao giờ là người biết lui bước khi gặp khó khăn. Y đã có tình cảm với Lê Thư, đương nhiên sẽ mong muốn nhận được sự đáp lại từ đối phương. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, y cần phải loại bỏ hết những trở ngại giữa hai người, dù là sự việc hay con người.

Ví dụ như tin đồn đang lan truyền trong kinh thành về việc y có tình cảm với con gái của Tả tướng, Lê Hề Nặc.

Khi Tề Minh Tuyên đột nhiên toát ra khí thế lạnh lùng, Lê Hề Nặc không khỏi run rẩy, lùi lại một bước, suýt ngã. Vì nghĩ rằng nàng là muội muội của người mình đang để ý, Tề Minh Tuyên giơ tay ra đỡ lấy nàng. Nhưng đúng lúc đó, thân hình y nghiêng về phía trước, và nhìn thấy Lê Thư đang đứng cách đó không xa.

"Tử Thư?"

-----------------

Phoebe: * ngày nghỉ tắm gội còn được gọi là hưu mộc nhật, đây là quy định tròng triều đình được đặt ra từ câu nói "Làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội."
« Chương TrướcChương Tiếp »