Lê Thư nổi lên quá nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng hắn đã giống như một cây tùng xanh, rễ cắm sâu vào nền đá, cành lá sum suê tỏa ra.
Lê Thư làm việc rất hiệu quả, mỗi lần đều mang lại cho hoàng đế những kết quả hài lòng nhất. Ban đầu hoàng đế chỉ giao cho hắn những nhiệm vụ nhỏ hoặc các vụ việc cũ. Nhưng dần dần, quyền lực của Lê Thư ngày càng lớn. Các đại thần dù bất mãn, nhưng với cách làm việc kín kẽ của Lê Thư họ không thể tìm ra lý do nào để chỉ trích hắn.
“Đại nhân, có thư cho ngài.” Thanh Hòa đưa bức thư mà nàng nhận từ người gác cổng đến trước mặt Lê Thư. Kể từ khi Lê Thư nhận chức, hắn đã chuyển ra khỏi phủ Tả tướng. Sau khi được thăng chức, hoàng đế đã ban cho hắn một phủ riêng.
Khi chuyển ra ngoài, Lê Thư chỉ định mang theo thị nữThanh Hòa, nhưng nghe lời đề nghị của Thanh Hòa, hắn đã mang theo thêm một gã sai vặt. Từ lúc dọn ra ở riêng, Thanh Hòa không gọi hắn là "Công tử" nữa mà đổi sang gọi là "Đại nhân".
“Lần này là ai gửi thư?” Lê Thư hỏi, tay nhận lấy bức thư, liếc qua phong thư nhưng không thấy ký tên. Thanh Hòa là người cẩn trọng, theo lý thì không nên đưa một bức thư không rõ nguồn gốc cho hắn.
“Là một đứa trẻ mang tới, cùng với một mảnh giấy có chữ ‘miếu’.”
“Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Mở phong thư ra, bên trong là một tờ giấy màu xanh nhạt. Đọc xong nội dung, khóe miệng Lê Thư không tự giác cong lên.
Bức thư mà Lê Thư nhận được chính là do Tề Minh Tuyên viết. Sau khi Lộc Minh Yến kết thúc, Tề Minh Tuyên đã nói sẽ dẫn hai đứa trẻ gặp Lê Thư. Nhưng không lâu sau đó, Tề Minh Tuyên bị hoàng đế phái đi Giang Nam, chuyến đi kéo dài mấy tháng và chỉ vài ngày trước y mới quay trở lại kinh thành. Lê Thư tưởng rằng Tề Minh Tuyên đã quên chuyện này.
Thời tiết ngày càng nóng, những ngày gần đây nhiều nơi đã báo tin về hạn hán. May mắn thay trong vài năm qua, Đại Chu không gặp phải đại tai nạn nào, quốc khố vẫn còn đủ đầy. Hoàng đế đã nhanh chóng phái người đi cứu trợ, và tình hình tai nạn được kiểm soát hiệu quả.
Không ai coi tình trạng hạn hán lần này là một vấn đề nghiêm trọng, chỉ nghĩ rằng mùa hè năm nay đặc biệt nóng và mưa ít. Không ngờ rằng ở những nơi xa xôi mà họ không thể nhìn thấy, đã có những cánh đồng xác chết trải dài.
Tại Vân huyện, một huyện lớn cách kinh thành hàng ngàn dặm, nơi vốn có bốn vạn dân cư, giờ đây chỉ còn lại chưa đến một vạn người. Vì cứu trợ chậm trễ nên những người dân đói khát, sắc mặt xanh xao đã nổi giận và tấn công vào phủ thái thú, gϊếŧ chết thái thú và tất cả những người khác trong phủ rồi cướp sạch mọi thứ.
Những sự việc tương tự không chỉ xảy ra ở một mình Vân huyện, nhưng vì những nơi đó quá xa, tin tức không thể truyền về kinh thành kịp thời.
Trong khi những quan viên kinh thành bị phồn hoa trước mắt làm mê hoặc, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được ở những nơi xa xôi, đang diễn ra những thảm kịch như thế nào. Chỉ trong thời gian ngắn, lớp mặt nạ của sự phồn hoa giả tạo sẽ bị xé rách bởi thực tế tàn nhẫn đẫm máu. Đại Chu, vốn tưởng như không thể lay chuyển, sắp phải đối mặt với sự thay đổi lớn.
Lê Thư đến địa điểm hẹn sớm hơn một chút so với thời gian ghi trong thư. Địa điểm mà Tề Minh Tuyên chọn không nằm trong thành, vì trong thành có quá nhiều tai mắt, không tiện để gặp gỡ. Lê Thư đến bằng xe ngựa, trên đường hắn đã đổi xe một lần để tránh bị chú ý. Hắn biết mình giờ đây là một mục tiêu lớn, và nếu không may bị phát hiện khi đang gặp gỡ với Tần vương, hậu quả sẽ rất khó lường.
Trước khi xuống xe ngựa, Lê Thư lấy ra mặt nạ mà hắn đã mua từ hệ thống thương thành lần trước đeo lên. Với thân phận hiện tại, hắn không thể để lộ danh tính.
Hắn đã đến sớm, vốn nghĩ rằng sẽ phải chờ Tề Minh Tuyên một lúc. Nhưng không ngờ khi đến nơi, hắn đã thấy Tề Minh Tuyên đứng đợi cùng với hai đứa trẻ.
“Ta nghĩ rằng ta sẽ đến trước ngươi,” Lê Thư nhẹ nhàng nói.
“Ta cũng mới đến không lâu,” Tề Minh Tuyên đáp, bước vài bước về phía Lê Thư, trong mắt y không giấu nổi niềm vui và sự kinh diễm khi nhìn thấy Lê Thư.
Tề Minh Tuyên đã vài lần gặp Lê Thư, và mỗi lần đều thấy hắn mặc trang phục sáng màu . Nhưng lần này có lẽ để giấu giếm thân phận, Lê Thư đã chọn một bộ y phục tối màu mà hắn thường không mặc. Bộ hắc y càng làm nổi bật sự đĩnh bạt của thanh niên, cùng với chiếc mặt nạ có hoa văn chìm che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi và hàm dưới. Đôi mắt hẹp dài của hắn ẩn sau lớp mặt nạ, tạo nên một vẻ bí ẩn đầy mê hoặc.
Thanh niên trước mặt hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh Lê Thư mà Tề Minh Tuyên thường thấy. Người trước giống như một bóng ma u mị trong vực sâu, trong khi người sau giống như cây tùng bách trên đỉnh núi tuyết, cả hai đều khiến người ta không thể rời mắt.
Khi gửi lá thư đi, Tề Minh Tuyên đã cảm thấy lo lắng, sợ rằng Lê Thư sẽ không đọc hoặc nếu đọc rồi thì cũng sẽ không đến gặp. Sự thật là y đã không chỉ đến sớm, mà thực chất là đến từ đêm hôm trước, sợ rằng Lê Thư có thể sẽ đến sớm hơn và phải chờ đợi.
Hai đứa trẻ đứng nấp sau lưng Tề Minh Tuyên không dám ngẩng đầu lên. So với lần đầu tiên gặp mặt, khí thế của Lê Thư giờ đây càng thêm mạnh mẽ khiến chúng có chút sợ hãi.
Lê Thư không mấy để tâm đến hai đứa trẻ, thấy chúng được chăm sóc tốt cũng đã yên lòng. Nhưng Tề Minh Tuyên lại không hài lòng với thái độ của chúng. Y lạnh mặt kéo hai đứa trẻ lên trước và nói: “Chẳng phải đã nói muốn tự mình cảm tạ ân nhân sao?”
Nam hài cuối cùng cũng lấy hết can đảm, dũng khí dâng trào để nói lời cảm tạ. Khi nó bắt đầu, nữ hài cũng rụt rè cúi đầu, nhỏ giọng cảm ơn Lê Thư.
Giọng của nữ hài nhỏ nhẹ, tinh tế, đôi mắt lại rất sáng. Nhớ lại những gì 1314 đã nói về cốt truyện, Lê Thư không kiềm được mà nhìn nhóc thêm vài lần.
Dù còn chưa trưởng thành, nhưng không thể phủ nhận rằng nữ hài này tương lai sẽ là một mỹ nhân, chẳng trách sau này lại được nam chủ đặc biệt yêu thương.
Thấy Lê Thư dừng ánh mắt lâu hơn ở nữ hài, sắc mặt Tề Minh Tuyên có phần tối lại.
Nhận ra cảm xúc của nam chủ, Lê Thư liền thu hồi ánh mắt, chỉ là trong lòng có chút băn khoăn. Nếu nam chủ thật sự thích người khác, liệu hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ không?
[ Ký chủ đừng lo lắng, triều đại này không tuân theo chế độ một vợ một chồng. Nam chủ sau này là hoàng đế, hậu cung tự nhiên không chỉ có mình nữ chủ. Chỉ cần cuối cùng nữ chủ là hoàng hậu là được, những phi tần khác không có trọng lượng như hoàng hậu. ]
Cảm nhận được sự lo lắng của ký chủ, 1314 vội vàng giải thích: [ Mỗi tiểu thế giới có yêu cầu cụ thể khác nhau. ]
[Nhiệm vụ của các người thực sự rất nhân tính hóa.] Lê Thư cảm thán.
[Đúng vậy,] hệ thống kiêu ngạo đáp, [chúng ta là hệ thống ưu tú nhất.]
Lê Thư không thể nhịn được, khóe miệng khẽ cong lên một chút.
Tề Minh Tuyên vẫn luôn để mắt đến Lê Thư, không thể bỏ qua động tác nhỏ này. Dù không biết thanh niên vì lý do gì mà vui vẻ, nhưng khi thấy nụ cười của hắn, Tề Minh Tuyên cũng không thể kìm được mà mỉm cười theo.
Khẽ ho một tiếng để giấu đi nụ cười, Tề Minh Tuyên nghiêng người: "Chúng ta vào nhà trước đã."
Tề Minh Tuyên và Lê Thư bước đi phía trước, hai đứa trẻ đi theo sau. Nữ hài kéo tay áo nam hài, từ từ thở ra một hơi.
Thật đáng sợ, nam tử áo đen thật đáng sợ, Vương gia lại càng đáng sợ hơn.
Nơi mà Tề Minh Tuyên chọn thật hẻo lánh, từ bên ngoài trông không có gì đặc biệt, nhưng khi bước qua cánh cửa, một thế giới khác hoàn toàn mở ra.
Bên trong cánh cửa như một bức tranh khác biệt hoàn toàn với bên ngoài. Ngoài cửa là cảnh sơn dã yên tĩnh, nhưng bên trong lại là cảnh tiểu kiều nước chảy, núi giả đình thạch, tất cả đều tinh xảo đến từng chi tiết.
Việc có thể giấu được một nơi như vậy ở vùng ngoại ô kinh thành đã đủ để chứng minh năng lực của Tề Minh Tuyên.
[Thật xinh đẹp quá!]
Trên đường đi tới, tiếng kinh ngạc của 1314 không ngừng vang lên, khiến Lê Thư không nhịn được muốn đưa tay lên trán.
[Ký chủ, nơi này trong nguyên cốt truyện không hề được nhắc đến. Một nơi như thế này, theo lý thuyết, lẽ ra không thể không có một chữ nào đề cập đến.] Sau khi hết kinh ngạc, 1314 mới nhớ đến nhiệm vụ chính. Nó đã lật đi lật lại cốt truyện nhiều lần, nếu như cốt truyện có nhắc đến nơi này, nó không thể nào không có ấn tượng.
Hệ thống cũng không biết đáp án, Lê Thư càng không thể hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
"Nơi này là thứ duy nhất mẫu phi để lại cho ta, không lâu trước mới về đến tay ta." Tề Minh Tuyên nói, ánh mắt hướng về phía xa xăm. Cùng với nó, chân tướng tàn khốc đã bị cố tình giấu kín từ lâu, và cả sức mạnh thật sự của Mục gia mà họ đã bảo tồn.
Tề Minh Tuyên đứng trước hành lang, nhìn xa về phương xa, nhớ lại những gì đã xảy ra với Mục gia. Mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức gần như mọi người đã quên mất Mục gia từng tồn tại như thế nào.
Có thể xây dựng một nơi như thế này dưới hoàng thành, có thể trên chiến trường chỉ huy trăm vạn hùng binh, không có gì lạ khi Mục gia bị đế vương kiêng kị, và cuối cùng bị diệt tộc bằng một cách thảm khốc như vậy.
“Nơi này thật đẹp.” Lê Thư đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tề Minh Tuyên đang đắm chìm trong quá khứ. Những ký ức ấy có lẽ chẳng hề tốt đẹp, nhưng con người luôn phải hướng về phía trước.
“Ngươi thích nơi này sao? Lần đầu ta đến đây, ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ thích nơi này. Đó là lý do ta chọn nơi này làm điểm hẹn, chỉ để ngươi có thể đến xem. Với ta, nơi này giống như một giấc mộng đẹp nhưng đầy ác mộng, không ngừng nhắc nhở ta về những gì đã xảy ra trong quá khứ.”
Tề Minh Tuyên đưa tay ra, cố nắm lấy thứ gì đó, nhưng dường như chẳng có gì trong tay, giống như những ký ức phai nhạt ấy. Y cố gắng giữ lấy, nhưng cuối cùng chỉ là hư vô.
“Nơi này, ta từng định sẽ phong ấn nó lại.” Y muốn chôn giấu ký ức cùng nơi này thật sâu trong lòng, nhưng giờ đây, y lại muốn trao nó cho Lê Thư.
Có lẽ, đó là lý do nguyên cốt truyện không nhắc đến nơi này, vì Tề Minh Tuyên trước nay chưa từng dẫn ai đến đây, thậm chí có thể chính y cũng chưa từng đặt chân đến.
“Hai lần ngươi cứu mạng ta, ta muốn lấy nơi này để đền đáp, ngươi có đồng ý không?”
Cùng lúc đó, Lê Thư nghe được giọng nói máy móc của hệ thống vang lên:
[Tích —— chúc mừng ký chủ đạt được một tòa tiểu viện do nam chủ tặng, tiểu viện này có thể được nâng cấp, hiện tại cấp bậc 2/10, xin ký chủ lựa chọn tiếp nhận hoặc từ chối.]
-------------------
Phoebe: mấy bà nhớ đề cử, theo dõi, bình luận và đánh giá cho tui nhớ :3 ( nghe cứ như mấy kênh trên yt ấy nhờ =)))