Quyển 1 - Chương 32: Bạo quân chí ái

[Thực ra điều này rất bình thường nếu ký chủ càng nỗ lực thì thành quả ngài đạt được sẽ càng nhiều.]

Việc xảy ra bên phía nữ quyến hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lộc Minh Yến đang diễn ra trong chính viện. Khi Lê Thư đến, không khí nơi này đang rất sôi động.

Giữa lúc mọi người đang ồn ào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thái giám hô lớn: "Hoàng Thượng giá lâm ——"

Trong viện như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng, không khí lập tức trở nên yên tĩnh. Sau một lúc, mọi người nhanh chóng chỉnh lại y phục và quỳ xuống một cách trang trọng: "Cung nghênh bệ hạ!"

Hoàng đế dẫn đầu, ngài mặc long bào sắc vàng sáng, phía sau là Tần vương và Dục Vương, một người đi bên trái, một người đi bên phải.

"Các khanh bình thân."

Sự xuất hiện của hoàng đế cho thấy một thái độ rõ ràng, làm các vị đại thần nhận ra rằng những lời hoàng đế nói trước đó không phải chỉ là một sự hứng khởi nhất thời mà là một kế hoạch đã được suy tính kỹ lưỡng từ lâu. Ngài thực sự có ý định bắt đầu sử dụng các quan viên được tuyển chọn qua kỳ thi khoa cử.

So với lúc trước khi diện kiến ở cung, thái độ của hoàng đế đối với Lê Thư tại Lộc Minh Yến không quá rõ ràng thiên vị như vậy nữa. Hoàng đế đã gọi riêng Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, và Thám Hoa để nói chuyện. Tuy nhiên, thời gian hoàng đế nói chuyện với Lê Thư- người giữ chức Trạng Nguyên, có phần lâu hơn một chút so với Bảng Nhãn và Thám Hoa.

"Trạng Nguyên lang, đã nghe đại danh từ lâu."

Lê Thư đang cầm chén rượu, chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi trong chốc lát thì bị một thanh niên ăn mặc tương tự như hắn chặn lại.

[Ký chủ, người này là kẻ đã nhìn chằm chằm ngài trước đó.]

Lời nhắc nhở của 1314 khiến Lê Thư nhớ lại trước đây khi diện kiến hoàng đế, hắn cảm nhận được một ánh mắt không thiện chí từ phía sau. Nhưng sau đó, người kia không làm gì cả nên hắn đã bỏ qua chuyện này.

"Ngươi tìm ta có việc gì?" Lê Thư hơi nhướng mày, vừa tìm được một khoảng thời gian yên tĩnh để thở, hắn không muốn bị kẻ mang lòng đen tối quấy rầy.

Thái độ của Lê Thư không được tốt lắm, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự không kiên nhẫn, ngay lập tức làm thanh niên kia tức giận. Người kia nói với giọng mỉa mai: "Ngươi vì sao được hoàng thượng điểm làm Trạng Nguyên, chính ngươi không tự biết sao? Nếu không phải ngươi có cha là tả tướng, thì vị trí Trạng Nguyên này đến lượt ngươi ngồi sao?"

"Ngươi đã nói ta là Trạng Nguyên được hoàng thượng đích thân chọn, vậy thì dù lý do của hoàng thượng là gì, kết quả đã là điều không thể thay đổi. Bây giờ ngươi đến tìm ta, ngươi muốn thể hiện điều gì đây?" Lê Thư phẩy tay tránh khỏi người thanh niên đang chắn trước mặt mình, bước đi thẳng.

"Chờ đã!" Trong tình thế cấp bách, thanh niên kia giữ chặt tay áo của Lê Thư.

"Buông ra!" Lê Thư quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn thanh niên một cái.

Ánh mắt đó khiến thanh niên sợ hãi, gã không tự giác buông tay ra, trơ mắt nhìn bóng dáng Lê Thư càng lúc càng xa.

Thanh niên khẽ cắn môi, đang định đuổi theo thì bỗng dư quang thấy một bóng người nào đó, không cam lòng mà dừng bước.

[ Người kia theo đuôi sao? ]

[ Ký chủ yên tâm, không theo ạ. ]

Quẹo qua một khúc cong phía trước hiện ra một hồ nước, Lê Thư đi dọc theo bờ hồ. Nơi này xa cách tiền viện ồn ào náo động, người thưa thớt, đúng như ý của Lê Thư.

[Ký chủ không thích nơi đông người sao?] Nhìn thấy Lê Thư càng đi càng vào chỗ hẻo lánh, 1314 không nhịn được hỏi.

[Không phải không thích nơi đông người, chỉ là muốn ra ngoài để thở một chút không khí thôi.]

Làm quan ai mà không phải người thông minh? Từ những động tác nhỏ của hoàng đế, mọi người đều nhận ra rằng hắn sẽ được trọng dụng, như những con mèo ngửi thấy mùi cá, họ liền tiếp cận hắn để xem liệu có thể lợi dụng được điều gì.

Hắn vốn bản tính không muốn bị gò bó, yêu thích tự do, chứ không phải như hiện tại, bị ràng buộc trong những khuôn khổ hạn chế.

Đi thêm vài bước nữa, trước mặt hắn hiện ra một bóng người. Lê Thư chững lại một chút, định xoay người rời đi.

“Chờ đã.”

Cùng với giọng nói mang chút từ tính của nam nhân, từ phía sau vang lên tiếng vạt áo khẽ xao động. Không lâu sau, nam nhân dừng lại cách hắn khoảng nửa thước, không tiến thêm bước nào.

Lê Thư quay người lại, dưới ánh trăng nhìn nam nhân trong giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Tần vương điện hạ có việc gì sao?”

Nam nhân chỉ im lặng nhìn hắn chăm chú, đôi mắt sâu thẳm, không nói một lời.

“Nếu không có việc gì…”

“Có việc,” Tề Minh Tuyên cắt ngang lời Lê Thư, không đợi hắn hỏi thêm đã nói tiếp, “Trước đây ở chùa An Quốc, ta không cố ý muốn giấu ngươi.”

Lê Thư giật mình, hoàn toàn không ngờ rằng Tề Minh Tuyên sẽ nói những lời này với hắn.

"Ta không cố ý giấu ngươi," thấy Lê Thư không trả lời, Tề Minh Tuyên vội vàng lên tiếng giải thích, "Ta..."

"Điện hạ không cần phải xin lỗi," Lê Thư lúc này mới phản ứng lại, nhận ra rằng Tề Minh Tuyên thực sự đang xin lỗi mình, "Thần biết điện hạ có những khó khăn riêng, những lời này điện hạ không cần nói với thần. Nếu điện hạ không còn việc gì khác, thần xin cáo lui trước."

"Chờ đã, còn một việc nữa, hai đứa trẻ đó ta đã mang về vương phủ. Nếu ngươi muốn gặp bọn chúng, ngươi có thể đến..."

Trong bóng đêm, thân hình thanh niên như được phủ một lớp ánh trăng thanh lãnh. Gương mặt thanh tú của hắn hiện lên với biểu cảm lạnh lùng, phảng phất như một tiên nhân bước ra từ ánh trăng, y nhẹ nhàng buông lỏng tay như thể hắn là một thứ mà y không thể nào nắm giữ.

Y muốn giữ hắn lại.

Ý niệm này không biết sinh ra từ lúc nào, nhưng nó đã âm thầm nảy nở, lớn dần và trở thành một cây đại thụ che trời, bén rễ trong linh hồn, khó có thể nhổ bỏ.

"Hai đứa trẻ đó không sao chứ?" Lê Thư nhớ lúc trước mình từng nghĩ đến việc quay lại ngôi miếu đổ nát để thăm bọn chúng, nhưng 1314 đã nói rằng hai đứa trẻ đã được nam chính mang đi nên hắn đã không quay lại.

Nghe Lê Thư tự nhiên hỏi về tình trạng của hai đứa trẻ, khối đá nặng đè trong lòng Tề Minh Tuyên suốt thời gian dài bỗng rơi xuống với một âm vang nặng nề. Mặc dù đã sớm đoán được rằng người đeo mặt nạ chính là Lê Thư, nhưng việc đoán ra đáp án và việc nghe chính miệng người đó thừa nhận lại không giống nhau. Đè nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, Tề Minh Tuyên cố gắng giữ giọng nói vững vàng: "Chúng đều không sao cả, ngươi có muốn gặp bọn chúng không?"

Không đợi Lê Thư từ chối, Tề Minh Tuyên liền tiếp tục nói mà không chút do dự: “Cũng có thể để bọn chúng ra ngoài gặp ngươi.”

Lê Thư ngước mắt lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tề Minh Tuyên. Đôi mắt của Tề Minh Tuyên sâu thẳm, chỉ cần liếc một cái, dường như có thể bị cuốn vào vực sâu không thấy đáy. Điều khiến Lê Thư ngạc nhiên là trong đôi mắt đó, hắn lại thấy một sự khẩn cầu, mặc dù sự khẩn cầu này đã bị chủ nhân của nó cố gắng che giấu nhưng vẫn vô tình lộ ra.

Lê Thư ngừng lại một chút, không còn định từ chối nữa.

“Được thôi.”

Nghe được câu trả lời, đôi mắt của Tề Minh Tuyên bỗng nhiên bừng sáng. Lê Thư vừa vặn đối diện với ánh mắt ấy, thấy nam chính vì một câu nói của mình mà bộc lộ niềm vui, cảm giác vừa cảm động vừa có chút kỳ lạ. Hắn chỉ đồng ý gặp hai đứa trẻ mà thôi, tại sao nam chính lại vui mừng đến vậy?

“Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo, ngươi yên tâm, sẽ không để ai không nên biết đến việc này mà biết được.”

Ngày đó Lê Thư đã mang mặt nạ rõ ràng là không muốn lộ diện. Tề Minh Tuyên lấy cớ gặp hai đứa trẻ để mời Lê Thư, tất nhiên sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng.

Sau Lộc Minh Yến, những người đỗ trong kỳ thi lần lượt được phân công nhiệm vụ. Một số người bị phái đi những nơi xa xôi, một số ít người khác được sắp xếp công việc ở kinh thành. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng so với những năm trước, thì cũng không phải là ít.

Lê Thư tất nhiên thuộc nhóm được lưu lại kinh thành, cùng với Dư Dung Tu. Trong số mười người đứng đầu, chỉ có hai người bị phái đi nơi khác, và một trong số đó chính là kẻ từng muốn gây rắc rối cho Lê Thư.

Lê Thư cùng với những người khác được lưu lại kinh thành đều bắt đầu công việc tại Hàn Lâm Viện. Mọi người đều nghĩ rằng Lê Thư sẽ phải trải qua vài năm ở đây để tích lũy kinh nghiệm, nhưng chỉ sau vài tháng, hắn đã được thăng chức và rời khỏi Hàn Lâm Viện, nhận một chức vụ có thực quyền.

Tin tức này vừa được công bố, không ít đồng nghiệp đã đến chúc mừng. Lê Thư đáp lễ từng người một, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không tỏ vẻ mình vượt trội hơn người khác dù vừa được thăng chức. Điều này đã giúp hắn nhận được nhiều thiện cảm.

Mọi người đều rất ngưỡng mộ việc Lê Thư được thăng chức nhanh chóng, sau vài tháng làm việc cùng nhau, ai cũng biết rõ khả năng của hắn, nên không ai thực sự ngạc nhiên trước kết quả này.

Chỉ có Dư Dung Tu là nhìn Lê Thư với ánh mắt lo lắng. Y suy nghĩ xa hơn người khác, hiểu rằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh của bạn mình là những nguy hiểm tiềm ẩn, như thể Lê Thư đang đi trên một vách đá cheo leo, chỉ cần sơ suất nhỏ là có thể tan xương nát thịt.

Là bạn bè, Dư Dung Tu không muốn Lê Thư chọn con đường nguy hiểm này. Nhưng cũng vì y là bạn của Lê Thư nên y sẽ tôn trọng mọi quyết định của bạn mình.

"Ta thăng quan, làm bạn bè sao ngươi lại có vẻ lo lắng như vậy?" Lê Thư hỏi.

"Ngươi biết lý do mà, Tử Thư," Dư Dung Tu cười khổ đáp.

Lê Thư đứng bên cạnh Dư Dung Tu, ánh mắt hướng về bầu trời xanh thẳm phía xa, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta không có lựa chọn nào khác.”

Dù là để hoàn thành nhiệm vụ hay là để thoát khỏi chiếc l*иg giam mà nguyên chủ đã tạo ra, hắn đều phải chọn con đường này.

Chỉ có con đường này mới có thể giúp hắn leo lêи đỉиɦ núi với tốc độ nhanh nhất, dù có phải chịu đựng bao nhiêu vết thương đi chăng nữa.

------------------

Phoebe: việc "leo lêи đỉиɦ núi" ở dây có thể hiểu là quá trình vượt qua những khó khăn, trở ngại về vật chất và tinh thần để đạt tới thành công, đích đến cuối cùng của cuộc hành trình.