Quyển 1 - Chương 30: Bạo quân chí ái

“Chúng ta từ khoa cử khảo ra với bọn họ trực tiếp tiến vào quan trường không phải không xung đột sao?” Nếu hắn đi không phải là từ thi khoa cử rồi nhập quan, bị Dung Tiêu ghen ghét còn có khả năng.

Khi nói chuyện, hai người đã tới tiền viện, người chung quanh chậm rãi nhiều lên, hai người không hề tiếp tục đề tài này nữa.

Không khí của Lộc Minh Yến đang diễn ra sôi nổi với ánh đèn rực rỡ và bàn tiệc linh đình, Lộc Minh Yến lần này là cơ hội đầu tiên để những thí sinh như họ bộc lộ quan điểm chính thức trước các quan chức và tầng lớp quý tộc. Lê Thư là Trạng Nguyên còn Dư Dung Tu là Bảng Nhãn, hai người vừa đến đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Họ liếc nhau một cái, rồi tách ra đi về hai hướng khác nhau trong đám đông.

Lê Thư không mấy thích thú với kiểu xã giao nơi quan trường này. Đôi khi, hắn cảm thấy khó hiểu về cách con người che giấu cảm xúc thật của mình. Dù trong lòng có hận thù, nhiều người vẫn có thể giả vờ thân thiện và hòa nhã. Cũng may con đường mà hắn chọn sau này không đòi hỏi phải duy trì mối quan hệ với những quan viên này.

Nhưng tối nay những người tìm đến Lê Thư lại không ít. Lý do đầu tiên là vì thái độ đặc biệt mà hoàng đế đã dành cho hắn. Không ai trong số các thí sinh lại được hoàng đế ban thưởng và hỏi han sức khỏe như hắn. Lý do thứ hai chính là thân phận của Lê Thư. Không giống như các học sinh xuất thân từ hàn môn, hắn là đích trưởng tử của tả tướng Lê Thành, một vị trí đủ sức thu hút sự quan tâm và mưu lợi từ những kẻ muốn kết thân.

Mặc dù Lê Thư không thích kiểu giao tiếp như vậy nhưng hiện tại hắn không thể nào trực tiếp bỏ qua những người này. Hành vi và cử chỉ của hắn không có chỗ nào để chê trách, nhiều lắm chỉ khiến người khác cảm thấy hắn có phần lạnh lùng.

Lê Thư nâng chén rượu, cùng một vị quan viên khác tiến tới nói "Chúc mừng" và chạm cốc, sau đó uống cạn chén rượu.

“Trạng Nguyên lang tửu lượng thật tốt!” Từ xa một người đàn ông trung niên mặc quan phục cười to bước tới, “Điều này có vẻ vượt trội hơn phụ thân ngươi.”

Tả tướng Lê Thành không uống được rượu, điều này ở kinh thành được coi là một bí mật mà ai cũng biết.

“Thì sao, ta không uống được rượu nhưng không có nghĩa là con ta cũng không. Sau này nếu ngươi muốn uống rượu, đừng gọi ta nữa, tránh để ngươi ghét bỏ ta.” Giọng nói của Lê Thành từ phía bên kia vang lên, ẩn chứa ý cười.

“Ta có nói gì đâu.” Người đàn ông trung niên liên tục xua tay.

“Phụ thân.” Lê Thư đặt chén rượu xuống, hướng về phía người vừa đến hành lễ.

[ Ký chủ, cốt truyện bây giờ bắt đầu. ]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa vang lên, liền có một gã sai vặt vội vàng chạy tới: “Không xong rồi ——”

“Chuyện gì xảy ra? Sao lại hoang mang rối loạn như vậy?” Lê Thành thấp giọng quát lớn.

“Tả tướng đại nhân, lệnh thiên kim, lệnh thiên kim bị người đẩy xuống nước!” Gã sai vặt thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở của mình.

“Chuyện này là sao?” Trên mặt Lê Thành thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị ông kiềm chế lại. Ông hướng về phía mọi người xung quanh chắp tay: “Xin lỗi, chư vị.”

“Còn không mau dẫn đường.”

Tả tướng phủ chỉ có một vị thiên kim, từ nhỏ đã được nuông chiều, mọi người đều hiểu được tâm trạng của tả tướng, vội vàng xua tay tỏ vẻ không để ý, cho rằng an toàn của Lê tiểu thư là quan trọng hơn.

“Phụ thân, con sẽ cùng ngài đi xem.” Lê Thư vốn cũng không muốn ở lại đây, hắn còn muốn xem cốt truyện phát triển ra sao.

Nghe vậy Lê Thành khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối.

Lần này Lộc Minh Yến được tổ chức tại hoàng trang, hoàng đế đặc biệt ban ân, chia sân thành hai phần, cho phép quan viên hoặc các cử tử mang gia quyến đến tham dự. Hoàng trang có phong cảnh rất đẹp, nhóm gia quyến thì ở một khu vực khác để du ngoạn.

Lê Thư đi theo Lê Thành băng qua một cổng vòm, dưới sự dẫn dắt của gã sai vặt, thẳng tiến đến mục tiêu. Trên đường đi, gã sai vặt sơ lược kể lại sự việc, Lê Thành suốt hành trình đều giữ khuôn mặt lạnh lùng, khiến gã sai vặt sợ đến mức không dám nói thêm một lời nào không cần thiết.

Đi thêm vài bước nữa, phía trước vang lên những âm thanh ồn ào, một đám người đang vây quanh, ở giữa là hai thiếu nữ đang giằng co.

Khi đến gần, Lê Thành mới phát hiện Lê Hề Nặc không có ở đây, ông lạnh lùng hỏi: “Hề Nặc đâu?”

Hai thiếu nữ đang giằng co đồng thời quay đầu lại. Một người trên mặt lộ rõ sự căm giận, người kia thì mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt chưa khô.

“Lê tiểu thư đang đi thay quần áo,” thiếu nữ biết Lê Thành là phụ thân của Lê Hề Nặc, liền thu hồi vẻ phẫn nộ trên mặt, bắt lấy cánh tay của thiếu nữ kia, “Khi sự việc xảy ra, ta đã chứng kiến toàn bộ, chính là vị tiểu thư này đã đẩy lệnh ái xuống nước.”

“Ta không có, ta không làm.” Thiếu nữ cúi đầu, so với thiếu nữ mặc đồ sang trọng bắt giữ nàng ta, càng tỏ ra nhu nhược đáng thương hơn. Nhưng ở nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, đáy mắt của nàng ta thoáng hiện lên một tia oán độc.

Nàng ta thực sự muốn đẩy con tiện nhân Lê Hề Nặc đó xuống nước, nhưng làm sao nàng ta lại ngu ngốc đến mức tự mình ra tay? Rõ ràng nàng ta chưa làm gì cả, là tiện nhân đó tự mình nhảy xuống, vậy mà tại sao từng người một đều không chịu tin tưởng nàng?

“Ngươi nói thế mà nghe được à? Ngươi không ra tay, chẳng lẽ là Lê tiểu thư tự mình nhảy xuống sao?” Thiếu nữ mặc đồ sang trọng khinh thường bĩu môi, nàng ghét nhất là mấy cô gái ở kinh thành này, ngoài miệng nói một đằng, nhưng hành động lại một nẻo.

"Quận chúa nói không sai, hiện tại tuy rằng là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lắm. Khi Lê tiểu thư được cứu lên, miệng nàng đã lạnh đến mức xanh xao."

"Không chỉ quận chúa, chúng ta cũng thấy ngươi ra tay đẩy người."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

[ Ký chủ, cốt truyện bị trật rồi TVT ] 1314 khóc lóc nói.

[ Ta biết. ] Vốn dĩ, nữ chủ bị người hãm hại và đẩy Dung gia tiểu thư Dung Nhạc xuống nước, phải chịu nhiều oan ức. Nhưng bây giờ, lại thành nữ chủ bị Dung Nhạc đẩy xuống nước, người bị mọi người chỉ trích lại thành Dung Nhạc, còn có cả vị quận chúa đột ngột xuất hiện này nữa...

[ An Ninh quận chúa, bạn mới của nữ chủ, về sau trong cốt truyện, cô ấy trở thành nữ tướng quân đầu tiên của Đại Chu sau khi phụ thân lên chiến trường. ]

Không lâu sau, Lê Hề Nặc đã thay đổi y phục cùng phu nhân tả tướng đi ra. Nhìn thấy Lê Thành và Lê Thư, nàng kinh ngạc hỏi: "Phụ thân, đại ca, sao hai người lại đến đây?"

Lúc này, Dung phu nhân cũng nghe tin mà đến. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta cảm thấy trời đất như sụp đổ, gần như không thể đứng vững được. Con trai bà ta vừa mới gây chuyện, bị Tần Vương bắt lại, giờ con gái lại đẩy tiểu thư nhà tả tướng xuống nước.

Hết rồi.

Kinh sợ xen lẫn trong lòng, bà ta lập tức tiến đến bên cạnh Dung Nhạc. Không đợi Dung Nhạc mở miệng, bà ta đã tát mạnh một cái, lớn tiếng quát: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Lê tiểu thư!”

Dung phu nhân ra tay rất mạnh, khiến mặt Dung Nhạc bị đánh lệch sang một bên. Nàng ta chậm rãi quay lại, dấu ngón tay hằn rõ trên mặt, nhìn thôi cũng thấy đau đớn.

An Ninh quận chúa đã sớm thả tay khi Dung phu nhân tiến đến, lui lại một bước. Đứng gần nhất, nàng rõ ràng thấy được lực mà Dung phu nhân đã dùng.

Dung Nhạc bị đánh đến đờ đẫn, làm sao dám phản kháng, ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Đứa nhỏ này bị ta nuông chiều quá mức, hành xử không biết chừng mực, khiến Lê tiểu thư phải chịu tổn thương lớn như vậy. Dung Nhạc phạm phải lỗi lớn, Lê gia muốn xử trí thế nào, chúng ta đều sẽ chấp nhận.” Trong cơn hoảng loạn, Dung phu nhân chỉ còn biết cầu xin Tả tướng không truy cứu trách nhiệm của Dung gia.

Lê Thành nhíu mày, sau những hành động của Dung phu nhân, chuyện này ông xử lý thế nào cũng không dễ dàng.

Lê Hề Nặc rõ ràng không ngờ Dung phu nhân lại có thái độ như vậy. Kiếp trước, sau khi Dung Nhạc hãm hại nàng bằng cách tự nhảy xuống nước, Dung phu nhân đau lòng biết bao, giờ nghĩ lại chỉ thấy châm chọc.

“Ta không cần nhà các người bồi thường gì cả. Nếu Dung tiểu thư vì ghen ghét mà đẩy ta xuống nước, thì bây giờ, nàng hãy tự mình nhảy xuống một lần, coi như mọi chuyện được giải quyết.”

"Được, ta nhảy!" Trong sự im lặng, Dung Nhạc đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nhìn Lê Hề Nặc một cái, sau đó thản nhiên bước đến bên cạnh ao.

“Bùm ——”

Dung Nhạc nói nhảy là nhảy, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơn chính là ngay sau khi nàng nhảy xuống, một bóng dáng màu đen cũng lao theo. Chỉ chốc lát sau, người đó đã ôm Dung Nhạc lên bờ.

"Bổn vương vừa đến, liền thấy Tả tướng đại nhân ép một nữ tử yếu đuối nhảy xuống ao?" Người trong bộ trang phục hoàng gia màu đen chính là Dục Vương Tề Minh Giác.

Lần trước Lê Thành đã khiến gã mất không ít người, chuyện này gã còn chưa tính sổ với Lê Thành.

"Dục Vương điện hạ nói vậy không đúng rồi, rõ ràng là vị tiểu thư này trước đẩy muội muội của ta xuống nước, chúng ta chẳng qua chỉ muốn nàng trải qua những gì mà muội muội ta đã chịu thôi." Lê Thư kéo Lê Hề Nặc lại, bước lên trước và nói.

"Thật vậy sao?" Tề Minh Giác nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ trong lòng mình, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn. "Đừng sợ, bổn vương sẽ làm chủ cho ngươi."

Dung Nhạc nép vào lòng Tề Minh Giác, để lộ khuôn mặt không bị thương, biểu cảm ẩn nhẫn, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Điện hạ, tiểu nữ không có đẩy nàng."

---------------

Phoebe: Chúng ta phải chấp nhận rằng cuộc đời ta sẽ luôn có lúc gặp phải mấy con trà xanh hỗn làm kiểu này =).