Mặc dù Lê Thư là đại thiếu gia, con trai của chính thất, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn luôn tồn tại một cách mờ nhạt trong phủ. Tính cách của hắn thậm chí còn có thể được cho là nhu nhược. Trong khi đó, Lê Dương lại là con trai của một di nương được sủng ái, gã không bị bất kỳ ai bên trên ép buộc vì đại phu nhân chỉ sinh ra một cô con gái. Điều này khiến cho Lê Dương luôn thuận buồm xuôi gió trong phủ, chưa từng gặp phải tình cảnh như hôm nay.
Người đại ca từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn để mọi người khi dễ, thế mà lại bộc lộ ra mặt tàn nhẫn, điều này không chỉ gây ra sự sợ hãi mà còn khiến nhiều người kinh ngạc. Bị mất mặt trước đám người hầu bởi một tên nhu nhược, khuôn mặt của Lê Dương nóng rát. Gã thực sự không thể chịu đựng được nữa, "Lê Thư, ta gọi ngươi một tiếng đại ca là đang cất nhắc ngươi đấy! Tình trạng của ngươi thì tự mình biết, đừngđể ta cho mặt mũi mà lại không cần!"
"Ồ, vậy sao?" Lê Thư gượng dậy, "Trong phủ này từ khi nào mà ngươi là người định đoạt? Ngươi gọi ta một tiếng huynh trưởng vì ta lớn tuổi hơn ngươi, chứ không phải như ngươi nói... là, cất nhắc ta."
Lê Thư hơi khom người về phía trước, khiến cho Lê Dương cảm giác như bị người bề trên nhìn xuống. Gã muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Lê Thư, mọi lời đều nghẹn lại, không thể nói ra được. Lê Dương chưa bao giờ nhìn kỹ vào người đại ca ốm yếu này, cũng không ngờ đến một ngày gã sẽ hoàn toàn bị người mà mình luôn khinh thường áp đảo, đến mức không thể sinh ra chút phản kháng nào.
Mồ hôi lạnh từ từ thấm ướt sau lưng hắn, trái tim trong l*иg ngực đập loạn nhịp. Lê Dương phải gắng gượng kiềm chế bản thân mới không để mình cúi đầu xin tha dưới khí thế đè ép này.
Không biết đã qua bao lâu, Lê Thư thả lỏng cơ thể nằm trở về giường , mí mắt hạ xuống: "Được rồi, cút đi, sau này ở trước mặt ta nhớ mở to mắt ra mà nhìn."
Lời hắn vừa dứt, Lê Dương liền như người đang chết đuối đột nhiên được kéo lên khỏi mặt nước, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã nhìn thoáng qua Lê Thư vẫn nằm trên giường với vẻ ngoài yếu ớtKhông biết đã qua bao lâu, Lê Thư thả lỏng cơ thể và nằm xuống, mí mắt hạ xuống, "Được rồi, cút đi, sau này ở trước mặt ta nhớ mở to mắt ra mà nhìn."
Khi lời nói vừa dứt, Lê Dương như người đang chết đuối đột nhiên được kéo lên khỏi mặt nước, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã nhìn thoáng qua Lê Thư vẫn nằm trên giường với vẻ ngoài yếu ớt bằng ánh mắt phức tạp, không nói một lời rồi xoay người rời đi.
Nếu không tận mắt chứng kiến, gã chẳng thể nào tin nổi rằng người từ trước đến nay luôn luôn có cảm giác tồn tại thấp như đại ca lại có một mặt mạnh mẽ như vậy, khiến người khác không dám coi thường sự sắc bén này. Những gì trước đây liệu có phải chỉ là giả vờ? Nếu không phải vì khuôn mặt quá quen thuộc, gã đã hoài nghi liệu Lê Thư có phải bị đánh tráo bởi ai đó hay không.
"Ra ngoài hết đi." Sau khi Lê Dương cùng đoàn tùy tùng rời đi, căn phòng trống trải hẳn ra, chỉ còn mấy thị nữ ra vào tạo ra tiếng ồn ào khiến Lê Thư cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Nhưng mà..."
Thanh Hòa kéo nhẹ thị nữ định nói gì đó, cúi người hành lễ: "Nô tỳ cáo lui."
Lê Thư gật đầu, Thanh Hòa nhanh chóng dọn dẹp căn phòng và đóng cửa lại.
Cơ thể hắn đang không ngừng cảm thấy khó chịu, ngay cả đầu cũng bắt đầu đau nhói, như thể có ai đó đang dùng dao nhỏ cứa từng chút một vào thần kinh, khó mà chịu đựng nổi.
[Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy?] Lê Thư cố gắng nhẫn nhịn, nhưng tình trạng ngày càng tồi tệ hơn khiến hắn không thể không lên tiếng hỏi.
[Ký chủ, xin đợi một lát, ta sẽ giúp ngài tạm thời chặn lại cơn đau.]
Không biết 1314 đã làm gì, nhưng cảm giác đau đớn nhanh chóng rút lui như thủy triều. Lê Thư tựa vào đầu giường, lắng nghe 1314 giải thích cho mình.
[ Ký chủ, linh hồn của ngài quá mạnh mẽ, nhưng thân thể hiện tại lại quá yếu, không thể chịu đựng được linh hồn của ngài, dẫn đến phản ứng bài xích. ] Thật ra, các ký chủ mới đến dị giới khác cũng gặp phải phản ứng tương tự, nhưng không ai có linh hồn mạnh mẽ như Lê Thư ngay từ đầu, do đó mức độ bài xích cũng không quá nghiêm trọng.
[ Ký chủ đừng lo lắng, tình trạng này chỉ là tạm thời. Ta sẽ truyền cho ngài cốt truyện liên quan đến nguyên chủ. Sau khi ngài tiếp nhận cốt truyện, phản ứng bài xích sẽ tự động biến mất. ]
Nguyên chủ cũng tên là Lê Thư, là trưởng tử của tả tướng Lê Thành, cũng là con trai đầu vợ cả, vì sinh non nên từ nhỏ cơ thể luôn ốm yếu. Mặc dù là con của vợ cả, nhưng cuộc sống của hắn không hề thuận lợi, luôn bị con vợ lẽ chèn ép. Sau khi mẫu thân của nguyên chủ qua đời, Lê Thành nhanh chóng cưới vợ mới. Mặc dù người vợ sau này không cố tình làm khó nguyên chủ, nhưng bà ta cũng không thể đối xử tốt với hắn như con ruột của mình.
Thân thể của nguyên chủ quá yếu, bệnh tật thường xuyên, không đủ sức để bước vào triều làm quan. Hơn nữa, Lê Thành đã có thêm vài người con khỏe mạnh khác, nên ông ta dần không còn quan tâm đến nguyên chủ nữa.
Kể từ đó, cuộc sống của nguyên chủ ngày càng trở nên tồi tệ. Thân phận trưởng tử vừa là vinh quang, vừa là gánh nặng đối với hắn. Những đứa em trai của hắn đều xem hắn như hòn đá cản đường. Mặc dù trong lòng họ biết rằng tả tướng sẽ không chọn hắn làm người thừa kế, nhưng ai mà biết được nếu có điều gì bất ngờ xảy ra?
Không ai muốn cái "bất ngờ" đó xảy ra, vì vậy, khi nguyên chủ sắp trưởng thành, có người đã không nhịn được mà ra tay với hắn. Nguyên chủ rất cẩn thận, lại học được một chút y thuật từ Lâm đại phu, nên mỗi lần đều có thể tránh thoát hiểm nguy. Nhưng lần này thì khác, nguyên chủ không thể thoát được, hắn bị ám toán và t·ử v·ong. Sau khi hắn chết Lê Thư mới bị hệ thống đưa đến thế giới này và trở thành "Lê Thư".
Trong cốt truyện gốc, người ra tay cũng đã thành công, nhưng nguyên chủ vẫn cố gắng chịu đựng và không những không ch·ết, mà còn nhờ họa được phúc, thân thể trở nên khỏe mạnh hơn trước.
Sau khi trải qua nhiều lần bị ám toán, nguyên chủ nhận ra rằng dù hắn không làm gì, chỉ cần hắn mang danh phận này, hắn vẫn sẽ là cái gai trong mắt và cái đinh trong thịt của người khác. Những người đó không chỉ không buông tha hắn vì hắn né tránh, mà ngược lại, họ sẽ thấy hắn dễ dàng bị bắt nạt hơn, càng hành xử không có giới hạn. Chỉ khi hắn đạt đến một tầm cao mà họ không thể chạm tới, hắn mới có thể sống mà không phải lo sợ.
Vì thế, hắn nắm chặt mọi cơ hội để tiến lên. Hắn trở thành một trong số ít những con cháu thế gia đi theo con đường khoa cử nhập quan, thậm chí còn được hoàng đế để mắt đến. Con đường làm quan của hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, dưới sự dung túng của hoàng đế, hắn nhanh chóng leo lên những vị trí cao hơn.