Tần vương? Chẳng phải chính là nam chủ Tề Minh Tuyên sao?
Lê Thư quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tề Minh Tuyên trong bộ thường phục màu đen từ bóng tối bước ra. Bóng tối là cách tốt nhất để che giấu người, chỉ khi y đến gần, Lê Thư mới có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Tề Minh Tuyên.
Cảm giác thật sự có chút khác biệt.
Nói thế nào đây?
Trước đây, mỗi lần Lê Thư gặp Tề Minh Tuyên, y hoặc là đang ở trong tình huống bị truy đuổi, hoặc vừa thoát khỏi nguy hiểm, luôn ở vào thế yếu. Nhưng lần này lại khác. Giờ khắc này, Tề Minh Tuyên là một Vương gia cao cao tại thượng. Áp lực và khí thế uy nghiêm tỏa ra từ y khiến Lê Thư hoàn toàn nhận thức được rằng người đứng trước mặt chính là chiến thần Tần vương, người sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Đại Chu.
Y là nam chủ của thế giới này, và sẽ là Chu Võ Đế, người tương lai càn quét phương bắc, nhất thống thiên hạ.
Lê Thư có một khoảnh khắc ngỡ ngàng. Đến khi tỉnh lại, Tề Minh Tuyên đã đứng ngay bên cạnh hắn.
"Tần vương điện hạ."
Lê Thư xoay người, đang định cúi người hành lễ, thì Tề Minh Tuyên đã nhanh chóng đưa tay nâng hắn dậy: "Không cần đa lễ."
Nam nhân vốn định tìm Lê Thư gây rắc rối, nhưng khi thấy Tần vương xuất hiện, hồn vía gã bay hết cả lên. Sợ hãi lan tỏa trong lòng, đồng thời cũng dấy lên một cơn oán hận. Tại sao không ai nói cho gã biết rằng Lê Thư và Tần vương có mối giao tình? Gã đến đây để gây chuyện với Lê Thư, nhưng giờ lại thấy mình như tự đẩy mình vào rắc rối.
Dung Tiêu vốn có gia thế không tồi, mẫu thân của gã sinh ra một tỷ tỷ ruột là Dung phi, người đang được bệ hạ sủng ái. Gã là con trai duy nhất của vợ cả trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, không chuyện gì là không dám làm. Sau khi Dung phi trở thành sủng phi của hoàng đế, gã càng trở nên kiêu ngạo, hễ ai làm gã khó chịu đều bị gã tìm cớ trả thù.
Những ai bị trả thù nhẹ thì bị thương, nặng thì thậm chí nhà tan cửa nát. Năm trước, Dung Tiêu để mắt đến một cô gái nông thôn, muốn chiếm đoạt nàng. Nhưng cô gái ấy đã có hôn ước với thanh mai trúc mã, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, nàng thề sống chết không chịu khuất phục. Dung Tiêu cảm thấy mất mặt, liền bịa ra một tội danh để trả thù. Kết quả là hai gia đình đó tan vỡ. Vị hôn phu của cô gái bị tra tấn đến chết trong ngục, cô gái vì không tìm được lối thoát, đã tự sát trước cửa quan phủ. Còn Dung Tiêu thì vẫn sống yên bình, không bị bất kỳ sự trừng phạt nào.
Dung Tiêu tuy hành động bừa bãi, nhưng lại biết chừng mực, chưa bao giờ đυ.ng đến những người không nên đυ.ng. Chính vì vậy mà gã vẫn sống sung sướиɠ đến giờ. Lần này, việc gã tìm đến Lê Thư gây phiền toái là do bị người khác xúi giục. Người đó nói rằng Lê Thư trong nhà không được sủng ái, hơn nữa, ở những nơi thế này, có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai dám nói ra, thậm chí bản thân Lê Thư cũng sẽ không dám để người khác biết.
Nếu không có sự ủng hộ đó, gã sẽ không dám tìm đến Trạng Nguyên mới đỗ để gây rắc rối.
Nhưng giờ thì sao?
Không phải nói rằng Lê Thư không thường ra khỏi cửa, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài sao? Làm thế nào mà hắn lại có thể liên quan đến Tần vương?
Các suy nghĩ vụt qua trong đầu Dung Tiêu khi gã nằm rạp trên đất, hy vọng rằng Tần vương sẽ nương tay, thấy rằng gã chưa kịp làm gì đáng kể mà tha cho một con đường sống.
Khoảnh khắc đó dài như vô tận, cuối cùng, gã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tần vương vang lên trên đỉnh đầu.
“Mặc kệ như thế nào, Tử Thư là Trạng Nguyên do phụ hoàng đích thân chọn. Ngươi tìm hắn gây phiền toái ở đây, chẳng lẽ có điều gì bất mãn với quyết định của phụ hoàng?”
Giọng nói của Tề Minh Tuyên không lớn, nhưng như sấm nổ tung trong đầu Dung Tiêu, như chiếc mũ tai họa bất ngờ giáng xuống. Cho dù tỷ tỷ của gã được sủng ái đến đâu, cũng không thể cứu gã khỏi tội danh này.
“Thảo dân không dám, thảo dân không dám…”
Dung Tiêu liên tục dập đầu, miệng không ngừng lặp lại "Thảo dân không dám". Những tiểu đệ gã mang theo cũng đều co rúm lại, quỳ rạp dưới uy nghiêm của Tề Minh Tuyên, chỉ cầu mong Tần vương không để ý tới bọn họ, nào dám dưới tình huống này mà xin cho Dung Tiêu.
Nói gì nữa, đối diện chính là Tần vương.
Tần vương lớn lên trong quân đội, nổi tiếng với thủ đoạn sắt đá, nghe nói ai rơi vào tay y, dù không chết cũng phải lột da. Năm ngoái, em trai của Hoa phi cưỡi ngựa gây thương tích cho người khác trên đường, bị Tần vương hạ lệnh xử phạt. Hoa phi cả đêm đi tìm Hoàng thượng để xin ân xá, quỳ hơn nửa đêm ngoài Dưỡng Tâm Điện, nhưng bệ hạ kiên quyết không gặp.
Đó là Hoa phi, người thậm chí còn được hoàng đế sủng ái hơn Dung phi bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thất sủng. Gia đình của Hoa phi cũng không còn địa vị như trước. Chuyện này đã khiến mọi người nhận ra, Tần vương, người vừa mới hồi kinh, lại có vị thế không hề nhẹ trong lòng Hoàng thượng.
Vì vậy, đám đại thần đó đều vội vàng cảnh báo các tiểu bối trong nhà rằng gây chuyện gì thì gây nhưng tuyệt đối không được dính dáng đến Tần vương.
Dưới sự giáo huấn kỹ càng ấy, đám ăn chơi trác táng trong kinh thành đều cố gắng tránh xa Tần vương, không ai dám mạo hiểm chọc giận vị vương gia này.
Lần này, không ai ngờ rằng họ sẽ gặp Tần vương. Bọn họ chỉ định tìm Lê Thư gây rắc rối để lấy lòng Dung Tiêu, chứ chưa bao giờ có ý nhắm vào Lê Thư một cách trực diện. Giờ phút này, kẻ hối hận nhất không ai khác chính là bọn họ. Lê Thư không có thù oán gì với họ, thậm chí chưa từng tiếp xúc nhiều, vậy mà bọn họ lại đi dại dột nhằm vào hắn.
Lê Thư nhìn đám người kia mà buồn cười, trước khi Tề Minh Tuyên xuất hiện, từng người trong số họ đều kiêu căng đến mức khó chịu. Giờ đây, từng người lại cúi gằm đầu, chỉ mong sao có thể giấu mặt vào trong cổ để không bị Tần vương chú ý tới.
Dung Tiêu đã khấu đầu nhiều đến mức trán bắt đầu rướm máu, nhưng vẫn không nghe thấy Tần vương nói một lời. Điều này khiến gã lạnh cả người.
Gã lén ngước nhìn về phía Tần vương, chỉ thấy Tần vương không hề để ý đến bọn họ mà đang nghiêng đầu nhìn chàng thanh niên mặc phi y, biểu cảm không rõ ràng.
Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu Dung Tiêu, khiến gã kinh hoảng. Chẳng lẽ Tần vương....
Nhanh chóng đẩy ý niệm bất kính này ra khỏi đầu, tâm trí gã thay đổi, liền quỳ gối trước mặt Lê Thư, cúi đầu xuống thật sâu: “Là ta sai, Lê công tử, ta ở đây khấu đầu xin lỗi ngài. Xin ngài hãy rộng lượng, nể tình ta chưa gây tổn thương gì cho ngài, tha cho ta một lần!”
Trong suy nghĩ của Dung Tiêu, nếu Tần vương thật sự đứng ra bênh vực Lê Thư, bất kể mối quan hệ giữa họ là gì, chỉ cần Lê Thư mở lời đồng ý không truy cứu chuyện này, thì Tần vương phần lớn sẽ tha cho gã một đường sống.
"Ngươi thực sự không gây ra thương tổn gì đến ta, nhưng lời nói của ngươi đầy sự vô lễ. Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình, đúng không?"
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén của Lê Thư ngay lập tức làm tan biến hy vọng mỏng manh trong lòng Dung Tiêu. Hai tay gã siết chặt, răng nghiến ken két. Gã không dám tin! Hắn ta thật sự dám!
Trong lòng Dung Tiêu ngập tràn sự căm tức, nhưng Lê Thư lại tiếp tục châm dầu vào lửa.
"Vừa nãy ngươi đã nói rằng ta chẳng là gì dù có được phong làm Trạng Nguyên, nhưng vị trí này là do chính miệng bệ hạ phong tặng. Hơn nữa, lệnh vua đã ban ra, ta giờ đã là quan viên triều đình, còn ngươi chỉ là một kẻ bạch y*, ai cho ngươi cái gan để dám vô lễ với một mệnh quan triều đình?"
Dung Tiêu hiện tại tuy không có chức quan gì, nhưng gia đình đã sắp xếp sẵn con đường cho gã, chỉ cần qua cơn bão này, gã sẽ được bổ nhiệm. Nếu như lời buộc tội của Lê Thư được xác thực, thì sự nghiệp quan trường của gã sẽ tan thành mây khói.
Ban đầu, Dung Tiêu nghĩ rằng nếu hạ mình xin lỗi, Lê Thư sẽ nể mặt mà bỏ qua chuyện này để giữ gìn danh tiếng. Nhưng không ngờ Lê Thư lại không hề tỏ ra khoan nhượng, không chút cảm tình. Hắn không lo sợ rằng sự cứng rắn này sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác hay sao?
Lê Thư thật sự không quan tâm đến việc người khác có ấn tượng thế nào về hắn. Đối với hắn, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì, nhất là khi hắn sắp phải làm những việc sẽ đắc tội với không ít người. Khi liên quan đến lợi ích cá nhân, liệu có ai chỉ vì ấn tượng tốt mà nương tay hay tha thứ?
Câu trả lời chắc chắn là không.
-------------
Phoebe: *bạch y là chỉ người chưa thi đỗ làm quan, không có chức tước gì.