[ Ký chủ... ]
[ Được rồi, ta sẽ không làm gì cô nhóc đâu, gan của ngươi sao vẫn bé như vậy. Yên tâm đi, ta chỉ muốn đến xem hai đứa trẻ đó thôi, sẽ không động tay động chân gì cả. Hay là trong mắt ngươi, ta là loại người thích lạm sát kẻ vô tội? ]
Lê Thư thở dài. Hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ mỗi khi phải trấn an hệ thống của mình như thế này.
[ Tôi... ] 1314 muốn phủ nhận, nhưng lại không thể vì quả thực trước đó nó đã lo lắng ký chủ sẽ làm hại đến hai đứa trẻ. Dù Lê Thư chưa từng thực sự nổi giận hay gϊếŧ người kể từ khi đến thế giới này, nhưng những ký ức đầu tiên về cảnh Lê Thư tắm máu đã để lại một dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí nó.
Trong lúc 1314 đang mải tự phân tích tâm trạng của mình, Lê Thư đã dựa vào ký hiệu mà hắn để lại trên người tiểu hài tử để lần theo và tìm ra nơi trú ẩn của đứa trẻ.
Lê Thư lặng lẽ quan sát ngôi miếu rách nát trước mặt. Nằm ở một góc hẻo lánh nơi ngoại ô, đây là nơi gần như không có dấu chân người, ngay cả tiếng chim hay tiếng côn trùng cũng không nghe thấy, tạo ra bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ. Miếu nhỏ trông cũ kỹ và mục nát, dường như chẳng thể chống chọi nổi với một cơn mưa lớn. Hai đứa trẻ có thể sống sót trong hoàn cảnh này như thế này thật khó tưởng tượng.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của Lê Thư lên mặt đất, chiếu rọi cả khu vực. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng kỳ lạ trong không khí khiến hắn không thể không cảm thấy lo lắng. Những lời hệ thống nói lúc trước thoáng hiện lên trong tâm trí, khiến Lê Thư cảnh giác. Có phải hai đứa trẻ đã gặp chuyện gì rồi không?
Ngay khi hắn chuẩn bị bước vào kiểm tra, một âm thanh sắc bén vang lên bên tai. Lê Thư nhanh chóng né sang một bên.
“Hưu ——”
Một mũi tên xé gió lướt qua sát tai hắn, chỉ chệch đi một chút nữa thôi là đã có thể xuyên qua da thịt. Lê Thư lập tức cảm nhận được tình hình nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng lấy từ thương thành của hệ thống ra một chiếc mặt nạ và đeo lên. Rõ ràng quanh đây có người đang mai phục hắn!
Nếu không phải có người đột ngột bắn tên, Lê Thư cũng chưa nhận ra rằng xung quanh có người ẩn nấp, còn 1314 đang tự suy xét, không kịp thời cảnh báo cho ký chủ.
Bị giới hạn bởi tiểu thế giới, phần lớn sức mạnh của Lê Thư đã bị phong tỏa, nhưng dù chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ, hắn cũng không đến mức không thể phát hiện ra người xung quanh.
Những người này đã làm cách nào để gần như hoàn toàn hòa vào môi trường xung quanh?
Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện này, Lê Thư nhanh chóng nhảy lên, né tránh những mũi tên đang liên tiếp bắn tới.
Nhân lúc có khoảng trống, Lê Thư nhìn về phía miếu nhỏ, suy ngẫm về thân phận của hai đứa trẻ. Rốt cuộc chúng là ai mà lại thu hút một nhóm sát thủ được huấn luyện bài bản như vậy, hay là trong miếu còn có ai khác?
"[1314, kiểm tra tình hình trong miếu.]"
Vừa ra lệnh cho hệ thống, vừa tập trung vận khí để chặn lại những mũi tên liên tục bay tới, Lê Thư nhanh chóng tìm được cơ hội và lao về phía miếu.
"[Tình hình không tốt lắm,]" 1314 nói nhanh hơn, "[Hai đứa trẻ đều bị thương, nam chính cũng ở đó, trên người có vài vết thương, bả vai trúng một mũi tên có độc, y đang cố gắng chịu đựng để không ngất đi.]"
Bước chân Lê Thư khựng lại một chút rồi ngay sau đó tăng tốc độ, hỏi: "[Ngươi nói Tề Minh Tuyên ở đây sao? Y làm sao lại xuất hiện ở đây? Trong cốt truyện không có cảnh này.]"
"[Đúng vậy,]" 1314 đáp lời, "[Kể từ khi nam chính rời khỏi chùa An Quốc mà không bị tổn thương, cốt truyện tuyến đã bắt đầu rối loạn. Ký chủ không cần lo lắng, nếu không có cảnh báo từ phía trên thì sẽ không có vấn đề gì.]"
Lê Thư không chần chừ thêm, cẩn thận bước vào miếu nhỏ. Ngay khi vào bên trong, hắn lập tức nhận ra mùi máu tanh nồng nặc. Miếu nhỏ chật hẹp, không cần đến sự chỉ dẫn của hệ thống, Lê Thư chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ba người trong tình trạng không ổn.
Nam hài mà Lê Thư từng gặp đang đứng trước mặt Tề Minh Tuyên, che chắn cho hắn và một tiểu nữ hài khác, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người mới tới.
"Đừng tới đây!" Nam hài cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh này, Lê Thư chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn sao cứ luôn gặp phải nam chính trong tình trạng bị thương thế này.
"Ngươi là ai?" Tề Minh Tuyên cau mày, cố gắng không để lộ sự yếu đuối. Y biết rằng những kẻ bên ngoài còn đang kiêng dè, không dám xông vào, nhưng người này đã vào trong, không rõ là địch hay bạn. Dù sao cũng phải giữ sự cảnh giác để phòng ngừa mọi bất trắc.
"Chịu người gửi gắm, đến để cứu ngươi." Lê Thư cố ý hạ giọng, không muốn để lộ diện mạo thật sự, cho nên đeo mặt nạ có hoa văn bạc, che khuất phần trên của khuôn mặt, chỉ để lộ cằm và đôi mắt lạnh lùng.
Nghe câu nói ấy, Tề Minh Tuyên không khỏi kinh ngạc và nghi ngờ, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn mặc bộ y phục màu xanh, đôi mắt sắc lạnh đầy bí ẩn ẩn sau lớp mặt nạ.
Đôi mắt này... Tề Minh Tuyên bình tĩnh lại sau thoáng ngạc nhiên, nhẹ nhàng vỗ vai nam hài đang bảo vệ mình: "Không sao đâu, hắn không phải người xấu."
Nghe lời Tề Minh Tuyên, nam hài có vẻ lưỡng lự nhưng vẫn dịch sang một bên, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lê Thư, sợ rằng hắn có thể làm điều gì bất lợi.
Chỉ trong vài bước, Lê Thư đã tiến đến trước mặt Tề Minh Tuyên, ngồi xổm xuống, hỏi: "Ngươi thấy sao rồi?
Hiển nhiên, tình trạng của Tề Minh Tuyên không mấy khả quan. Khuôn mặt y trắng bệch, môi thâm tím do trúng độc. Mũi tên đã cắm sâu vào vai trái, vết thương chảy ra máu đen do tác động của chất độc. Mặc dù tình trạng như vậy, đôi mắt sắc bén của y vẫn không biểu lộ chút nào yếu đuối đủ để khiến những kẻ bên ngoài phải e dè, không dám tùy tiện tiến vào.
"Lại làm phiền ngươi rồi," Tề Minh Tuyên thẳng thừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt, trả lời một cách không liên quan.
Lê Thư không đáp lại lời y, chỉ lẳng lặng lấy ra một viên đan dược mà lần trước đã đổi được đưa cho Tề Minh Tuyên: "Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, ta sẽ xử lý bọn bên ngoài."
Dứt lời, Lê Thư nhanh chóng đứng dậy.
"Khoan đã..." Tề Minh Tuyên cố gắng ngăn cản..người của ta hẳn sắp đến rồi, ngươi không cần mạo hiểm, bọn ngoài kia là tử sĩ được huấn luyện kỹ càng, rất nguy hiểm.
Tiếc thay Lê Thư hành động quá nhanh. Trước khi Tề Minh Tuyên kịp nói hết lời Lê Thư đã đẩy cửa và bước ra ngoài.
Mặc kệ vết thương trên vai, Tề Minh Tuyên cố gắng đứng dậy. Nam hài vội vàng tiến tới, đỡ lấy y.
Khi Tề Minh Tuyên cố đứng dậy, vết thương trên vai đột nhiên vỡ ra, khiến y không kịp đề phòng mà phải hít một hơi đau đớn. Trong khoảnh khắc, một cơn choáng váng mạnh mẽ tràn tới khiến y loạng choạng. Nếu không có nam hài bên cạnh đỡ lấy có lẽ Tề Minh Tuyên đã ngã gục ngay xuống đất.
Biết rằng việc kéo thân thể bị thương này ra ngoài chẳng những không giúp được gì mà còn có thể làm liên lụy đến người kia, Tề Minh Tuyên đành phải từ bỏ ý định ra ngoài. Dưới sự trợ giúp của nam hài, y một lần nữa ngồi xuống, cố gắng nghĩ cách đối phó.
Thời gian chờ đợi trở nên dài đằng đẵng, và dần dần, dược lực bắt đầu phát huy tác dụng, khiến Tề Minh Tuyên rơi vào trạng thái nửa ngất nửa tỉnh.
Trước đó, Lê Thư suýt nữa bị đánh lén thành công chỉ vì quá chủ quan. Nhưng giờ đây, khi đã biết có địch nhân rình rập, những kẻ mai phục ngoài kia sẽ khó lòng tiếp cận và gây thương tổn đến Lê Thư.
Những kẻ này rõ ràng đã sử dụng phương pháp nào đó để hoàn toàn hòa vào môi trường xung quanh, khiến chúng trở nên vô cùng khó phát hiện.
1314 rà soát tư liệu và chủ động giải thích: “Những người này tu luyện một loại công pháp đặc thù. Công pháp này có thể giúp người tập phát huy tối đa tiềm lực nhưng phải trả giá bằng việc hủy hoại một phần thần chí và giảm thọ. Trong thế giới này, những người tu luyện loại công pháp này được gọi là tử sĩ.”
Sau khi đến thế giới này, Lê Thư đã lâu không ra tay, nhưng nếu đã là tử sĩ, hắn quyết định không cần nương tay, trực tiếp gϊếŧ chết bọn chúng.
Không cho đối thủ cơ hội phản kháng, Lê Thư lập tức hành động. Hắn không cần đến bất kỳ vũ khí nào, chỉ cần sử dụng thần hồn chi lực bao phủ bên ngoài thân thể, khiến cơ thể hắn trở thành vũ khí mạnh nhất. Dựa vào hướng dẫn từ hệ thống, Lê Thư như bóng ma lướt qua, dễ dàng hạ gục từng tử sĩ một.
Các tử sĩ bị gϊếŧ quá nhanh đến mức không kịp phản ứng, tổn thất nặng nề, cuối cùng buộc phải từ bỏ việc ẩn nấp, đồng loạt tấn công Lê Thư.
Nhưng bây giờ tình hình trở nên phức tạp hơn. Dù bọn chúng chỉ là phàm nhân, nhưng việc chịu đựng được bao nhiêu thần hồn chi lực cũng có giới hạn. Mỗi khi Lê Thư đánh bại một kẻ, một kẻ khác lại thay thế, và những tử sĩ này dường như không biết đau đớn. Trừ khi chúng bị gϊếŧ chết ngay lập tức, nếu không, dù có bị thương nặng, chúng vẫn tiếp tục tấn công không ngừng.