Kỳ thi mùa xuân từng ngày một đến gần, Lê Thư vừa chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử, vừa chỉnh lý lại cốt truyện của thế giới này. May mắn thay hắn từng trải qua những sự kiện tương tự ở thế giới trước lại có sự hỗ trợ từ hệ thống nên việc này không quá khó khăn.
Có lẽ là nhờ sự phân phó của tả tướng, trong thời gian này không ai đến quấy rầy Lê Thư, thậm chí cả Triệu di nương – người mà hắn nghĩ sẽ gây phiền toái – cũng không xuất hiện. Nghe Thanh Hòa nói, Triệu di nương đã chuyển vào Phật đường, cầu xin chuộc lại tội lỗi cho Lê Dương.
Trong phủ mọi việc vẫn bình lặng. Giống như các thư sinh khác đang chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử, Lê Thư không rời cuốn sách nào khỏi tay, nhanh chóng hấp thụ tri thức của thế giới này.
Đại Chu kiến quốc mới hơn một trăm năm, hoàng đế hiện tại là vị hoàng đế thứ ba của triều đại này. Khi còn trẻ, ông chăm lo việc nước, nhưng về già, ông bắt đầu phạm phải những sai lầm mà hầu hết các vị hoàng đế khác cũng mắc phải: dùng người không sáng suốt, tàn nhẫn bất nhân, nắm chặt quyền lực trong tay không muốn buông bỏ, luôn cảnh giác rằng những đứa con trai của mình khi trưởng thành sẽ tranh giành ngôi vị hoàng đế...
Đế vương dần già yếu, vị trí Thái Tử vẫn để trống từ lâu, và hoàng đế không có ý định lập Thái Tử. Điều này khiến nhiều người cảm thấy bất an, đặc biệt là một số hoàng tử được sủng ái.
Các hoàng tử đã trưởng thành, bắt đầu mưu cầu những mục tiêu lớn hơn và mong muốn quyền lực. Đúng vào thời điểm này, đế vương lâm bệnh nặng, buộc phải nới lỏng một số quyền lực. Các hoàng tử đã nếm được chút quyền lợi càng không muốn từ bỏ. Họ không ngừng gia tăng các động thái, từng bước tiến sát đến ranh giới mà đế vương đặt ra.
Lúc này, hoàng tử Tề Minh Tuyên, người trước đó bị đế vương bỏ qua, đã lập được công lớn ở biên cương. Nhân cơ hội này, một số kẻ có tâm tư thúc đẩy hoàng đế triệu hồi Tề Minh Tuyên trở về. Một phần để cảnh cáo những hoàng tử không nghe lời, một phần vì lo sợ danh vọng của Tề Minh Tuyên ở biên cương ngày càng lớn mạnh.
Tề Minh Tuyên có hiểu rõ tình thế này không?
Tất nhiên y biết, Tề Minh Tuyên tự nhủ. Đế vương ngày càng tham quyền cố vị, vị trí Thái Tử thì mãi chưa được lập, các hoàng tử khác cùng với các phe cánh của họ không ngừng tranh đấu để giành quyền lực trong triều đình. Dù vậy, họ vẫn lo sợ đế vương quyền uy tối cao nên không dám hành động quá lộ liễu. Tề Minh Tuyên hiểu rõ rằng mình đang trở thành một con cờ trong trò chơi cân bằng quyền lực của đế vương. Các hoàng tử khác, những người có khả năng kế vị, đã nhiều lần tiếp cận y với những lời mời mọc nhưng đều bị y từ chối.
Lần này trở về kinh thành, y biết rằng chuyến đi sẽ đầy rẫy khó khăn và nguy hiểm. Vì vậy Tề Minh Tuyên đã quyết định dẫn theo nhóm thuộc hạ trung thành đi trước một bước để tới kinh thành trước đại quân. Nhưng y không ngờ rằng hành tung của mình đã bị lộ. Giữa đường y bị phục kích và truy sát, phải chạy trốn đến chùa An Quốc, và may mắn được cứu giúp.
"Đã tra ra được gì chưa?" Tề Minh Tuyên hỏi, đứng quay lưng về phía người vừa bước vào, mắt y dõi về phía cửa sổ với ánh nhìn sâu thẳm không thể dò được.
“Bẩm chủ thượng, trong khoảng thời gian đó ở chùa An Quốc có gia đình tả tướng và gia đình Trương thị lang...” Người tới cung kính quỳ trên mặt đất, giọng nói cứng nhắc, từng điều một báo cáo lại những tin tức đã tra được.
Tề Minh Tuyên giơ tay lên, ngay lập tức căn phòng chìm vào yên tĩnh, không còn một âm thanh nào khác.
“Ta bảo ngươi điều tra cặp huynh muội kia thì sao?”
“Thuộc hạ bất tài.”
“Vẫn chưa tra ra được sao?” Tề Minh Tuyên quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu thuộc hạ, “Ngươi lui xuống đi. Tiếp tục... không, chuyện này không cần điều tra thêm nữa.”
“Tuân lệnh.”
Y từ từ bước đến bên cạnh bàn, cầm lấy quyển sách đặt trên cùng, mở ra, để lộ những trang giấy trắng đầy chữ viết tay.
Đây là phương thuốc mà Lê Thư đã viết.
Vuốt ve tờ giấy bên cạnh, trong đáy mắt của y trào dâng những cảm xúc phức tạp, rồi nhanh chóng trở về với vẻ điềm tĩnh.
Nhớ lại lúc ấy khi y ở chùa An Quốc dưỡng thương, dường như bản thân hoàn toàn bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài, chỉ thường xuyên gặp mặt thanh niên và muội muội của người đó. Nhưng điều quan trọng là, trong suốt thời gian đó, y chưa từng cảm thấy tình cảnh của mình có gì bất thường.
Điều này thật không bình thường.
Rốt cuộc cặp huynh muội kia có lai lịch gì?
Tề Minh Tuyên* siết chặt phương thuốc trong tay một cách vô thức, khiến cho những vết gấp nhanh chóng xuất hiện trên tờ giấy trắng. Thanh niên kia thực sự là ai? Việc hắn xuất hiện là tình cờ hay có mục đích? Và mục đích thực sự của hắn là gì?
Không thể tra ra thân phận, tất cả chỉ là suy đoán vô căn cứ.
Khi lấy lại bình tĩnh, Tề Minh Tuyên nhận ra mình đã vô thức nhăn nát tờ giấy trong tay, y thở dài. Sau khi trở về, y đã cho người điều tra về phương thuốc này, nhưng không có gì bất thường. Tuy nhiên, điều lạ lùng là dược hiệu không thể tạo ra kết quả kinh ngạc như những gì đã xảy ra với y. Y chỉ ở chỗ thanh niên kia dưỡng thương vài ngày nhưng những vết thương từ trước ở chiến trường lại thuyên giảm đáng kể.
Rõ ràng, yếu tố then chốt trong việc trị thương không phải là phương thuốc này, mà là người thanh niên đó.
Y nhẹ nhàng vuốt phẳng từng nếp gấp trên tờ giấy và cẩn thận kẹp lại trong quyển sách.
Không cần vội vàng, y sẽ sớm tìm ra được người ấy.
Điều mà Tề Minh Tuyên không biết là, bệnh cũ của hắn đã được hệ thống 1314 bí mật điều trị, mà “Đầu sỏ gây tội” dẫn tới việc y không tìm thấy người cũng là do hệ thống.
1314 vốn chỉ muốn giúp nam chủ làm lành bệnh một chút, nhưng lại không ngờ hành động nhỏ đó lại gây ra một loạt hậu quả về sau.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến ngày thi khoa cử mùa xuân.
Mặc dù khoa cử không được các đại gia tộc coi trọng nhưng đối với những sĩ tử đến từ các gia tộc nhỏ và tầng lớp bình dân, đây lại là con đường đưa họ lêи đỉиɦ cao. Sau Tết, sĩ tử từ khắp nơi lục tục kéo về kinh thành để tham dự kỳ thi. Ở những nơi như trà lâu, thư phòng... đâu đâu cũng thấy những sĩ tử đầy khí phách và hăng hái chuẩn bị cho khoa cử.
Thời tiết ngày càng ấm áp, Lê Thư cầm một cuốn sách lười biếng ngồi dưới hành lang, tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Thanh Hòa đứng cách đó không xa, trên tay ôm áo choàng. Kể từ sau sự kiện với Tiểu Đào, Thanh Hòa đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều trong hành động của mình. Mỗi món ăn, quần áo hay đồ dùng mà Lê Thư tiếp xúc đều được Thanh Hòa kiểm tra kỹ lưỡng. Những người trong viện có lòng phản bội đều đã bị cô lập, khiến họ không thể thu thập bất kỳ tin tức quan trọng nào.
Không còn những người có lòng phản bội nhảy nhót trước mặt, Lê Thư cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn nhiều. Khi linh hồn và thân thể dần dần dung hợp, tu vi của hắn cũng bắt đầu khôi phục từng chút một. Tuy rằng còn xa mới đạt được mức tu vi như trước đây, nhưng ít ra so với việc hoàn toàn không có tu vi thì đây đã là một bước tiến lớn.
[Nam chủ thế nào rồi?] Lê Thư một lòng hai việc, vừa ôn tập công khóa, vừa thầm hỏi hệ thống về tình hình của nam chủ.
[Do có sự can thiệp của ký chủ, tin tức về việc nam chủ sớm hồi kinh vẫn chưa bị tiết lộ, và giá trị ngược tâm đã giảm 15 điểm. Tương tự như cốt truyện gốc, nam chủ đã thuận lợi hồi kinh, xử lý những kẻ phản bội và phản kích thành công. Lần này, quá trình diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với cốt truyện ban đầu, và thương tích trên người nam chủ đã được chữa lành, không còn trong tình trạng trọng thương như trước.]
Trong cốt truyện gốc, mặc dù nam chủ cuối cùng cũng thành công phản kích, nhưng quá trình rất nguy hiểm và đầy rẫy hiểm họa, khiến cơ thể của y bị thương nặng và để lại bệnh căn mãi về sau, không bao giờ có thể trở lại chiến trường.
Lần này, nam chính không chỉ hồi phục vết thương, mà còn vì sự can thiệp âm thầm của hệ thống mà những thương tích cũ cũng bắt đầu hồi phục.
Tề Minh Tuyên trở lại kinh thành với vẻ ngoài hoàn hảo, không còn dấu vết thương tổn, không biết có bao nhiêu người âm thầm tức giận và nhiều người âm thầm có kế hoạch khác?
[ Ký chủ, nam chính vẫn đang tìm kiếm ngài và nữ chính, nhưng... ] 1314 nói, âm thanh có chút do dự, [ vấn đề là, y chủ yếu đang tìm ký chủ. ]
[ Tìm ta? Y biết ta và Hề Nặc có liên hệ? ] Lê Thư nghi ngờ.
[ Nam chính đã cử người điều tra, nhưng ta đã xóa bỏ một số dấu vết, y tạm thời không thể tìm ra. Ngài có muốn để nam chính biết không? ]
[ À... ] Lê Thư suy nghĩ một chút, [ Trước tiên từ từ đã, đừng để y tìm ra. ]
Nam chính và tả tướng thuộc về hai phe đối lập, nếu bây giờ nam chính biết thân phận của Lê Hề Nặc, có thể tình cảm của hai người còn chưa kịp bắt đầu đã bị ngăn cản. Vẫn là đợi khi hai người đã có nền tảng tình cảm vững chắc hơn thì hãy nói.
Trong đại điện lộng lẫy, hoàng đế Đại Chu ngồi trên ngai vàng cao, khoác triều phục màu vàng rực rỡ, chuỗi ngọc trên mũ miện che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.
“Tuyên nhi, ngươi có biết vì sao trẫm lại giữ ngươi lại đây không?”
Lúc này trong đại điện chỉ còn hai người, một là hoàng đế Đại Chu đang ngồi trên ngai vàng, còn lại là Tề Minh Tuyên, người vừa trở về kinh thành sau đó được phong làm Tần vương nhờ vào chiến công hiển hách. Sau khi trở về, Tề Minh Tuyên đã vượt lên trên đại hoàng tử và tứ hoàng tử, trở thành một trong những hoàng tử được hoàng đế chú trọng nhất.
Tề Minh Tuyên không trả lời, hoàng đế cũng không cần y đáp lại. Hoàng đế ho khan hai tiếng, rồi tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết những âm thầm phản đối của bọn họ. Mỗi người phản đối đều vì lợi ích của chính mình. Trẫm có thể nhượng bộ trong nhiều việc, nhưng chuyện này thì không được.”
Đế vương đã không còn trẻ, nhìn đứa con trai ngày càng mạnh mẽ với sự tín nhiệm, nhưng trong ánh mắt không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào: “Kể từ khi ngươi hồi kinh, ngươi vẫn luôn không làm gì sai. Kỳ thi lần này cứ giao cho ngươi phụ trách.”
-----------------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn vì đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng dịch cho tiểu thiên sứ nhé ~
Cảm ơn đầu ra [địa lôi] tiểu thiên sứ: Mộ vũ ngàn đêm
Phoebe: * đoạn này tác giả ghi là Lê Thư, tui đoán là bug vì lúc đó làm gì có Lê Thư ở đấy, chỉ có Tề Minh Tuyên nên tui sửa thành tên y luôn nhoa.