Lê Thư bước tới trước mặt nàng ta: "Ngươi có biết sai chưa?"
Tiểu Đào lập tức ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lê Thư, rồi nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt dừng lại ở đôi tay của Lê Thư. Cảm giác nhẹ nhõm lớn dần trong lòng ả, bởi so với tả tướng, đại công tử rõ ràng có tấm lòng mềm mỏng hơn nhiều.
"Công tử, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ nhất thời bị quỷ ám mà làm điều không nên. Nô tỳ sẵn sàng chịu mọi hình phạt, chỉ xin công tử tha thứ cho nô tỳ một lần này thôi. Nô tỳ hứa sẽ không bao giờ dám tái phạm."
Ả vừa nói vừa dập đầu thật mạnh xuống đất, máu đỏ tươi chảy ra từ trán, làm cho khuôn mặt đau khổ của ả càng thêm phần đáng thương.
Ả rất biết cách tận dụng lợi thế của mình. Những lần giả bộ như vậy đã mang lại cho ả không ít lợi lộc, nhất là trước mặt nam nhân. Nhưng ả không hề biết rằng người mà mình đang đối mặt lúc này không thể bị phán đoán theo lẽ thường.
Lê Thư chính là cửu vĩ hồ đã tu luyện thành công.
Liệu một con hồ ly có thể bị phán đoán bằng lẽ thường sao?
Rõ ràng là không thể, cho nên kế hoạch nhỏ của Tiểu Đào đã định trước thất bại.
Bất kể ả tính toán điều gì, Lê Thư đều không để ả đạt được ý nguyện.
Lê Thư không để ý tới biểu cảm của tiểu Đào mà bước đi vài bước, chuyển sang ngồi xuống cạnh bàn. Thong thả ung dung tự rót cho mình một chén trà, ánh mắt dừng lại trên cái chén trong tay, ngữ điệu chậm rãi: "Nói xem, ngươi sai ở đâu?"
"Nô tỳ... nô tỳ..." Tiểu Đào nhất thời nghẹn lời. Ả không biết Lê Thư đã biết được bao nhiêu về hành động của mình, vì thế không thể nói ra những điều ả đã làm sai.
"Không biết? Hay là còn đang cân nhắc những điều có thể nói, những điều này," Lê Thư cố tình ngừng lại một chút, nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Đào ngày càng tệ đi, liền mạnh mẽ đặt chén trà xuống, "Những điều này chưa bị phát giác, cho nên ngươi vẫn chưa dám tự thú, đúng không?"
"Nô tỳ không dám!"
Xong rồi, những việc ả làm đều đã bị công tử biết! Tại sao lại như vậy? Ả đã hành động rất bí mật, rốt cuộc công tử làm sao mà biết được?
"Nói đi." Lê Thư liếc mắt nhìn Tiểu Đào, giọng nói bình thản.
Khi ánh mắt của Tiểu Đào chạm phải đôi mắt không mang theo chút cảm xúc nào của hắn, ả cuối cùng không còn đủ sức để phản kháng, bèn một mực kể lại tất cả hành động của mình.
Tiểu Đào đã bị Lạc di nương mua chuộc từ hai năm trước, bắt đầu giúp Lạc di nương làm việc. Trong suốt hai năm qua, Tiểu Đào đã tuồn ra không ít tin tức. Ban đầu, ả còn nhút nhát, không dám làm điều gì quá đáng, nhưng sau khi không bị phát hiện, gan của ả càng lúc càng lớn, những hành động của ả cũng ngày càng quá quắt, cho đến lần này. Ả đã động tay vào thuốc của Lê Thư, rồi sắp xếp mọi thứ, sau đó đổ tội lên người Lê Dương.
Tiểu Đào đã rất cẩn thận trong mọi hành động. Theo như cốt truyện gốc, ả quả thật đã thành công và Lạc di nương chính là người thắng lợi lớn nhất trong việc này.
Sau khi Tiểu Đào thú nhận toàn bộ hành động của mình, Lê Thư vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng 1314 thì không thể ngồi yên.
[Cái con Tiểu Đào này thật quá đáng!] Biết rằng tất cả mọi chuyện đều có bóng dáng của Tiểu Đào đứng sau, 1314 vô cùng phẫn nộ. Hành vi phản bội chủ nhân của Tiểu Đào khiến nó cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận. Huống chi, mạng sống của Tiểu Đào chính là nhờ nguyên chủ cứu vớt, nếu không có nguyên chủ, nàng đã chết từ lâu trong cái mùa đông rét lạnh ấy.
So với sự giận dữ của 1314, Lê Thư lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Hắn đã quá quen với việc người ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì lợi ích của mình. Hắn đã nếm trải đủ rồi.
Hắn không hỏi lý do tại sao Tiểu Đào lại làm vậy, bởi vì bất kể lý do gì, cái chết của nguyên chủ dưới tay nàng vẫn là sự thật không thể chối cãi. Còn kẻ chủ mưu thực sự, Lạc di nương, hắn sẽ tự mình giải quyết.
Trên đường trở về, bên cạnh Lê Thư chỉ còn lại một người hầu duy nhất là Thanh Hòa.
Trước khi lên xe ngựa, Lê Thư cảm nhận được điều gì đó, liền quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Triệu di nương đang nhìn hắn. Bà ta không kịp thu lại ánh mắt, trong đôi mắt ấy là sự oán độc không thể che giấu, dễ hiểu là do chuyện của Lê Dương. Lê Dương không cùng bọn họ trở về mà đã bị đưa thẳng tới thôn trang, trong một khoảng thời gian ngắn thì đừng mong quay trở lại.
Lê Thư không mấy để tâm, chỉ đơn giản quay đầu và bước lên xe ngựa.
Giặc đến thì đánh, nước dâng thì xây nền. Hắn từ trước đến nay vốn không phải kẻ sợ phiền phức.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn vì đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng, các thiên sứ nhỏ dễ thương của ta ~
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tưới [dịch dinh dưỡng]:
Nước chảy chưa thành hà: 10 bình.