Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời điểm Vương Nhất Bác quay về khách sạn, trợ lý mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, nàng tiếp xúc với Vương Nhất Bác thời gian không tính là ngắn, cũng chẳng sợ biểu cảm gương mặt ngàn năm không thay đổi của cậu, có khi trợ lý còn có thể nhìn thấy được cảm xúc thông qua vẻ mặt kia.

Vương Nhất Bác lần này đến, cởi giày ném sang một bên, cả người ngồi lên ghế sô pha cầm điện thoại di động buồn chán chơi game, trợ lý biết cậu mất hứng, cẩn thận nói, "Không phải nói cùng bạn đi hóng gió sao? Chơi không vui à?"

Vương nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Bạn? Anh ta cũng xứng?"

Nói xong thì động đậy thân mình, động tác trở nên mạnh hơn, trên màn hình là cảnh đao kiếm đến hoa mắt, âm thanh trò chơi vang lên đau cả lỗ tai.

Từ góc độ của trợ lý chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt đang căng ra của Vương Nhất Bác, tựa hồ như trong bóng tối âm thầm cắn chặt răng, hận không thể đem ăn luôn cả điện thoại di động.

Nói tóm lại, cảm xúc không tốt.

Trợ lý thu dọn đồ đạc động tác ngày càng chậm lại, sợ sẽ làm ồn đến vị tiểu bằng hữu đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà hờn dỗi kia.

Tiêu Chiến vừa vặn gửi tin nhắn qua, bên trên màn hình hiển thị lóe lên một cái, Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy rõ nội dung, hỏi cậu đang làm gì.

Vương Nhất Bác nghĩ, ai cần anh quản.

Động tác của ngón tay trên màn hình điện thoại không ngừng, hết một màn lại mở một màn khác, thẳng đến khi trợ lý móc xong quần áo, dọn xong đồ đạc, đi ra ngoài mua hoa quả đem về gọt xong, gọi cậu ra ăn, Vương Nhất Bác mới rốt cuộc buông điện thoại xuống.

Trợ lý thử nói, "Đói không? Ngày hôm nay không ăn gì rồi, ăn chút lót bụng đi."

Vương Nhất Bác xụ mặt, ném điện thoại xuống sô pha, chân trần tiến về phía bàn ăn ngồi xuống.

Trợ lý nghĩ, cậu ăn xong thì tôi dọn, dọn xong thì tôi đi, tôi thề.

Vương Nhất Bác cơ mặt không chút thay đổi cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn trợ lý một cái.

Trợ lý: Đừng nhìn tôi, không phải tôi nấu, ăn không ngon cũng đừng nặng lời với tôi.

Vương Nhất Bác nói: "Không phải bạn."

Trợ lý ý thức được, nói, "A?"

Vương Nhất Bác lặp lại lần nữa, "Không phải bạn."

Trợ lý mờ mịt nói, "Tôi biết... Cậu không phải nói anh ta không không xứng sao?"

Vương Nhất Bác nói: "Không phải xứng hay không."

Cậu nói tiếp, "Cũng không phải người qua đường."

Vương Nhất Bác đi thu hình trong một phòng nhỏ ở một thôn làng, nhiệt độ ở đó so với Bắc Kinh còn muốn lạnh hơn, ngay cả Vương Nhất Bác là một thanh niên trẻ tuổi cũng không muốn ra ngoài đi dạo, chỉ ru rú ở trong phòng sưởi ấm.

Khi trời chạng vạng tối, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, lượng tuyết rất nhiều, giống như những phiến lông ngỗng nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, một hồi sau, chậm rãi tích tụ lại thành một thế giới trắng xóa.

Vương Nhất Bác ghé vào bên cửa sổ ngẩn người, tiền bối ở bên cạnh nhìn không được, lại gần khuyên cậu nhìn lâu sẽ đau mắt đó.

Vương Nhất Bác nói, "Không sao, vẫn nhìn được."

Tiền bối cười trêu chọc, "Cậu ở Bắc Kinh nhiều năm, xem tuyết rơi chưa đủ hả."

Vương Nhất Bác trầm mặc, gạt tuyết xuống khỏi ô cửa sổ, quay lại ngồi cạnh lò sưởi phía sau lưng, thản nhiên nở nụ cười, "Nhìn lâu thật sự sẽ đau mắt mất."

Thời gian ghi hình dài, camera cơ hồ mở suốt 24 giờ, cắt đoạn cũng không có bao nhiêu, vì thế đoạn cần chỉnh sửa sẽ có rất nhiều, tiền bối ngồi được một lúc thì muốn đến phụ giúp một tay, Vương Nhất Bác đi ở phía sau, nhưng lại không tìm được cơ hội để nhúng tay được vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem mọi người chỉnh sửa.

Đang đúng lúc cậu tập trung, trợ lý nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

Vương Nhất Bác nghi hoặc quay đầu nhìn qua, nghe thấy trợ lý ghé tai cậu nhỏ giọng nói, "Vị tiên sinh lần trước ở hậu trường đến đây tìm cậu."

Vương Nhất Bác nhất thời sa sầm mặt mũi, thấp giọng nói, "Anh ta sao chỗ nào cũng theo được vậy!"

Trợ lý xấu hổ ho khan một tiếng.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nói, "Cô ra ngoài trước đi, tôi chút nữa sẽ qua."

Trợ lý gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Chiến đứng ở sân sau chờ cậu, chỗ anh đứng chỉ có một chút xíu ánh sáng, xung quanh tất thảy như bị bịt kín vậy, mấy lớp kính đều bị bọc lại giống nhau, như ẩn như hiện, lại có điểm tối đen không thể nào nhìn rõ được.

Tuyết rơi xuống càng lớn, thời gian anh chờ cũng không ngắn, cho nên thời điểm Vương Nhất Bác có mặt, trên đầu cùng quần áo của anh đều là tuyết phủ, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, ánh mắt có thể thấy được trở nên sáng rực, thanh âm không thấp không cao gọi tên của cậu, "Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác trên người mặc một cái áo len màu đen, cổ áo chữ V, dán chặt vào eo còn có thể loáng thoáng thấy được cơ bụng, trời rét buốt như cắt, mặc thì ít, sắc mặt cũng trắng bệch lại, chỉ có môi là có màu sắc hồng hào, gắt gao mím chặt, thoạt nhìn không cao hứng.

Vương Nhất Bác dẫm chân xuống tuyết, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, sắc mặt vẫn không hòa nhã mà nói, "Anh đến làm gì? Lại lạm dụng chức quyền để thương lượng với ai?"

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt của cậu, nói, "Còn tức giận sao?"

"Không có."

Tiêu Chiến lại hỏi, "Vậy vì sao không trả lời tin nhắn Wechat?"

Vương Nhất Bác buồn phiền, mở miệng hướng về phía anh, "Quản nhiều như vậy, hai chúng ta thì có quan hệ gì."

Tiêu Chiến nghĩ, quả nhiên là tức giận.

Anh thở dài, "Cậu cùng bạn ở chung với nhau, có hiểu lầm cũng không hỏi sao?"

Vương Nhất Bác nói, "Tôi không ngốc, người thông minh đều có thể nhìn ra sự việc, còn muốn anh giải thích sao? Trước kia tôi đúng là nghĩ anh nói thật lòng, chỉ chớp mắt một cái, lại đi bao dưỡng minh tinh khác, ông chủ Tiêu, anh cũng được lắm."

Tiêu Chiến nhíu mày.

Vương Nhất Bác con người này, có đôi khi nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng đến khi bùng phát, thật sự là nặng lời không chịu nổi.

Tiêu Chiến chớp mắt, vẫn là kiềm chế lửa giận cuồn cuộn trào ra, cũng không suy nghĩ mà cố ý công kích cậu nói, "Lần trước cậu hỏi vấn đề kia tôi liền biết, cậu xem thường nam nhân thích nam nhân đúng không?"

Cơn tức giận của Vương Nhất Bác rốt cuộc bị anh khơi mào, "Buồn cười! Nếu anh đứng đắn tìm một nam nhân nói chuyện yêu đương, anh xem tôi có nói gì anh không! Thế nào lại muốn bao dưỡng minh tinh, sao lại có thể chơi đùa như vậy!"

Tiêu Chiến cao giọng, "Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác cắn chặt răng.

Cậu biết chỗ này không phải nơi để cãi nhau, cách mấy bức tường, tổ làm phim cùng tiền bối vẫn ở bên đó.

Nhưng kiên nhẫn của cậu cũng đã tới cực hạn.

Vương Nhất Bác nói, "Anh sau này đừng đến tìm tôi. Tôi nợ anh vẫn sẽ trả, chỉ cần trong phạm vi năng lực của bản thân. Hoặc hiện tại khiến tôi bỏ diễn cũng được, hậu quả tôi tự mình gánh."

Tiêu Chiến nắm lấy cổ áo của cậu, anh đó giờ đều mang một bộ mặt tinh anh, đã sớm không hiện ra vẻ mặt vui vẻ hay tức giận, nhưng nếu nói đến tình cảnh hiện tại thì chính là tức giận, đến nỗi khóe mắt đã hiện lên vệt hồng, rõ ràng là không thể kiềm chế được phản ứng của mình, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ủy khuất, "Vương Nhất Bác! Vì sao cậu lại không hỏi, trừ muốn bao dưỡng cậu ra tôi còn có thể tìm ai? Tôi từ xa đến chỉ để cãi nhau với cậu thôi sao? Nghe tôi giải thích khó đến như vậy à?"

Vương Nhất Bác cũng giận, cậu cảm thấy được ánh mắt Tiêu Chiến nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc, liền vươn cổ nói, "Anh giải thích đi!"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cậu.

Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, dừng lại trên mái tóc của anh, lại lăn xuống đọng trên lông mi, cuối cùng đáp xuống trên cần cổ trắng nõn.

Bởi vì nhiệt độ mà chậm rãi tan, còn sót lại vài giọt nước lạnh buốt.

Vương Nhất Bác vừa mới dứt lời, ánh sáng mong manh trước mắt đã bị che khuất đi phân nửa, bàn tay của Tiêu Chiến dùng sức nắm chặt cổ áo cậu, áp sát lại gần.

Vương Nhất Bác còn không kịp phản ứng đã lấy tay đẩy Tiêu Chiến ra, đối phương liền lui trở về, chỉ còn lưu lại trên môi một chút hơi thở ấm áp.

Xúc cảm có chút mềm mại, có chút lạnh.

Đầu Vương Nhất Bác ong một tiếng, ngay cả nói cũng không nói lên lời.

Tiêu Chiến nói, "Nói chuyện yêu đương? Vậy cậu hiện tại biết tôi có ý tứ gì không?"

Thời điểm Vương Nhất Bác về phòng trông giống như là bị đông lạnh đến mơ hồ, đứng ở trước lò sưởi bất động, ca sĩ nhỏ cùng ghi hình với cậu đến gần trêu chọc cậu như đứa ngốc, không mặc áo khoác đã chạy ra ngoài, cho nên lỗ tai cùng hai gò má mới đỏ bừng như vậy.

Vương Nhất Bác một nửa vì tức giận, một nửa là vì ngượng ngùng, đành phải dùng ngôn ngữ cứng cỏi để che dấu đi sự khác thường của bản thân, nói, "Là cậu không hiểu, đúng là cạn lời."

Tiểu ca sĩ cũng không tức giận, hi hi ha ha lại gần vòng qua bả vai cậu, thời điểm động vào cổ cậu, nghi hoặc nói, "Sao cổ cậu cũng nóng vậy?"

Vương Nhất Bác oán hận nghiến răng, nhớ tới bàn tay của Tiêu Chiến vừa mới chạm vào, như có như không mà phủ lên, như là đang lau đi một thứ gì đó, nhưng lại càng giống với tán tỉnh cậu nhiều hơn.

Vương Nhất Bác nâng tay xoa xoa cổ, "Bên ngoài trời nóng."

Tiểu ca sĩ: ....... Được.

Tiết mục ghi hình kết thúc, Vương Nhất Bác đặt va li vào ô tô, tạm biệt các tiền bối, quay đầu liền thấy, Tiêu Chiến đang yên vị ở bên cạnh, khoanh tay trước ngực, thản nhiên tươi cười, hướng về phía bên ngoài hất cằm ra hiệu.

Vương Nhất Bác dư quang lướt qua, tổ camera vẫn còn chưa rời đi, phỏng chừng còn muốn ở lại chụp luôn cảnh xe ô tô chuyển bánh, Vương Nhất Bác nhẫn nhịn, vừa định nhấc mông ngồi trở về, miễn cưỡng nâng khóe miệng cười với bọn họ.

Cửa xe đóng lại, cậu xoay qua, liền trừng Tiêu Chiến, "Sao chỗ nào cũng xuất hiện mặt anh vậy?"

Nói xong, lại trừng trợ lý đang ngồi ở ghế phó lái, "Ai bảo cô cho anh ta lên xe?"

Trợ lý nói, "Không phải là trước đó, ván trượt......"

Chỉ còn lại âm thanh đối diện với cái trừng mắt của Vương Nhất Bác mà ngày càng nhỏ, cho đến khi chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Vương Nhất Bác: .........

Nam tử căm giận nện vào lưng ghế của trợ lý, "Anh ta ngồi ở đây, thì tôi tự mình về."

Cậu hướng về phía trợ lý thân thủ, "Đưa chìa khóa xe cho tôi, xe tôi đỗ ở chỗ nào?"

Trợ lý nhất thời không phản ứng kịp, "Xe nào cơ?"

Vương Nhất Bác cảm thấy trên mặt nóng bừng, một chút cũng không muốn với người này ở cùng một chỗ, quả thực phải gầm lên, "Xe máy của tôi!"

"Phụt."

Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không được, cười thành tiếng.

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt gϊếŧ người bắn về phía anh.

Tiêu tổng ra tay giảng hòa, anh đè lại bả vai Vương Nhất Bác, ôn hòa hướng trợ lý nói, "Cô lên chiếc xe bên cạnh trước đi, cũng là cùng nhau trở về mà, tôi cùng Nhất Bác có chuyện muốn nói, làm phiền cô rồi."

Trợ lý thoáng nhìn qua Tiêu Chiến, lại nhìn sang ánh mắt hờn dỗi của Vương Nhất Bác, ôm ba lô xuống ngồi lên chiếc xe bên cạnh.

Tài xế lúc Vương Nhất Bác từ thôn đi ra đã đổi thành người khác rồi, hiện tại chính là người theo Tiêu Chiến từ lâu, thức thời hiểu rõ tình hình, sau khi trợ lý lên xe khác, kéo màn chắn ô tô lên, cũng bật luôn cả nhạc.

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Tiêu Chiến mới mang theo âm thanh ý cười, nói, "Lý do có thể tùy ý nghĩ, nhưng đừng nói bản thân mình là thẳng nam."

Vương Nhất Bác dùng sức cắn môi, cắn đến trắng bệch.

"Tôi vẫn đang cố gắng để có thể chơi đùa được với anh. Nhưng mà chỉ là đến thế thôi, ý tôi là vậy."

Ý cười của Tiêu Chiến dần dần phai nhạt đi.

Trong xe nổi lên một bài hát tiếng Quảng Đông, Tiêu Chiến cũng từng nghe qua.

Anh rất ít khi bị xúc động, trừ bỏ giờ khắc này.

Tiêu Chiến thanh thanh cất giọng hát, trên mặt lần nữa lại nở nụ cười, "Cảm ơn cậu dẫn tôi đi chơi, tôi thật sự rất vui. Chuyện nam chính này, cũng là sự báo đáp của tôi, chúng ta coi như thanh toán xong."

Vương Nhất Bác không nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ nói như vậy.

Cậu hơi mở to mắt, con ngươi đen nhánh, thoạt nhìn tuổi càng nhỏ, hé ra bộ mặt phù hợp với lứa tuổi, trẻ con cùng quật cường hỗn loạn, là Tiêu Chiến chưa bao giờ có thể chạm đến kho báu này.

Cậu cau mày, rất không dễ chịu mà nói, "Anh có ý gì?"

Tiêu Chiến điều chỉnh lại tư thế một chút, dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt lại, nói, "Ngủ đi, tỉnh ngủ thì cũng là lúc về đến nhà rồi."

_---/---_

yibo con trai, con coi chừng mẹ đó :((((((( trưởng thành lẹ lên, đừng ngược ngiu nữa nghe hong :((((((
« Chương TrướcChương Tiếp »