Chương 3

Bộ phim mới được truyền bá công bố diễn viên chính, trên mạng nháo nhào như muốn lật cả trời, cứ như chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều đào quá khứ của Vương Nhất Bác lên bằng sạch, có gì lộ đấy, mọi người đều bình luận ầm ầm, sau đó dễ dàng nắm diễn viên chính trong lòng bàn tay, thậm chí còn chơi hẳn trò đổi trắng thay đen.

Vương Nhất Bác đã sớm dự liệu sẽ xảy ra tranh chấp, cậu cũng chẳng thích lướt Weibo, chỉ đơn giản đưa tài khoản Weibo cho công ty sử dụng, bản thân mình cứ gạt mấy thứ này sang một bên, trước tiên phải diễn tập cho vai diễn của mình trước đã.

Trước khi đi, Vương Nhất Bác vẫn lễ phép nói với Tiêu Chiến một tiếng.

Dù sao cậu cũng không làm gì mà nhận được vai diễn này, vinh quang ở phía trước trước tiên vẫn cần phải mò mẫm trong bóng tối, đạo lý này cậu hiểu, cho nên không thể đã được lợi rồi lại còn khoe mẽ.

Người nhắn lại cho cậu cũng giống cậu, lời ít mà nghĩa nhiều.

Vương Nhất Bác nói, đoàn phim tập diễn, trên núi có thể không có tín hiệu, đại khái một tháng sau mới về.

Tiêu Chiến nhận được tin nhắn là lúc anh mới từ phòng hội nghị đi ra, đuôi lông mày cùng khóe mắt không che giấu được sự mệt mỏi, anh cũng liên tục tăng ca trong tuần vừa rồi, không ngờ vừa được nghỉ ngơi một chút, Vương Nhất Bác đã bỏ chạy lên núi tập huấn rồi.

Anh còn có chút hối hận khi giúp Vương Nhất Bác nhận được vai diễn này, kịch bản tốt nhiều như vậy, cũng không thiếu để nâng đỡ cậu, vậy mà bản thân lại vội vội vàng vàng tặng đứa nhỏ này lên núi chịu giày vò.

Tiêu Chiến cởϊ áσ khoác, nới lỏng cà vạt, không để ý đến hình tượng mà ngả người lên ghế sô pha, nâng tay lên che mắt, suy nghĩ một hồi mới chậm rãi cầm lên điện thoại gọi cho thư ký đang ở bên ngoài.

Thư ký nhận được điện thoại: ......... Lại nữa rồi lại nữa rồi.

Tổng tài không cần tung võ thuật cũng khiến cho cô chết lặng.

.

.

.

Nửa tháng sau, Tiêu Chiến quả nhiên như ý nguyện được gặp lại người bạn nhỏ được anh "giúp đỡ."

Hình như so với trước kia còn cao hơn một ít, tóc cũng cắt đi hai ba phân, trên mặt có vết thương, khóe môi dán một miếng băng cá nhân, không biết trợ lý của cậu từ đâu chạy tới, trên mặt vẫn còn dính một chút thức ăn.

Tiêu Chiến rất muốn cười, nhưng mà vẫn cố gắng nhịn xuống.

Bởi vì Vương Nhất Bác một tay đang lục lọi trong túi, từ trên cao nhìn xuống, ở góc độ của anh, có thể nhìn rõ khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên, đuôi mắt hẹp dài, hai cánh môi mỏng mấp máy, nói, "Đứng lên."

Tiêu Chiến đang ngồi xổm dưới đất như một chú cún hướng đến tay đang cầm điện thoại di động của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác: .......

Tiêu Chiến nói, "Tôi tăng ca đến nửa tháng, lại rút ngắn công việc chỉ để đến đây nhìn cậu một cái, ở đây núi cao sông dài, lại chưa ăn cơm, nhất định sẽ không có sức lực, cậu đỡ tôi đi."

Vương Nhất Bác mím môi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn bước đến đưa tay ra, rất nhanh túm lấy tay của Tiêu Chiến, kéo anh đứng lên.

Tiêu Chiến cười tủm tỉm nhìn ngón tay thon dài của Vương Nhất Bác quấn quanh cổ tay mình, cũng làm đúng với bộ dạng vì không ăn cơm mà không có chút sức lực, theo lực đạo của Vương Nhất Bác làm bộ đứng không vững, ngả vào người đối phương.

Vương Nhất Bác theo thói quen thoái lui ra sau, nhưng cũng kịp thời đỡ lấy eo Tiêu Chiến: "Anh đứng cho tốt vào."

Tiêu Chiến: Vương Nhất Bác, cậu được lắm.

Vương Nhất Bác cho rằng lời anh nói là thật, giống như ông cụ non mà nói: "Không ăn cơm sẽ bị đau dạ dày."

Tiêu Chiến cười cười.

Anh ở trước mặt Vương Nhất Bác rất ít khi ăn mặc cứng ngắc trang trọng, lần này cũng thế, học theo Vương Nhất Bác mặc một cái áo màu xanh nhạt, bên ngoài là một cái áo khoác trắng, mái tóc ngoan ngoãn rũ trước trán, thoạt nhìn trông giống như một anh trai ôn hòa.

Vừa định mở miệng trêu đùa Vương Nhất Bác hai câu, lại nhìn thấy người quen.

Vương Nhất Bác theo ánh mắt của anh nhìn sang, là nam phụ, nghe nói cũng có chút được gọi là nâng đỡ, tính tình cũng chả phải tốt lắm. Vương Nhất Bác cũng không tiếp xúc nhiều với cậu ta lắm, huống hồ ai nấy đều mang kiểu dáng tính cách riêng, nam phụ cũng chẳng muốn tự làm mất mặt chính mình.

Nam phụ kia thấy Tiêu Chiến, ánh mắt sáng ngời, hai ba bước đến trước mặt bọn họ, nói chuyện với Vương Nhất Bác, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tiêu Chiến, "Nhất Bác, hai người quen nhau?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, không nói gì.

Nam phụ đã quen với thái độ lãnh đạm của cậu, ngoảnh sang nói chuyện với Tiêu Chiến, "Sao Tiêu tổng lại trùng hợp đến đây tré này? Là đến thăm Vương đạo diễn sao?"

Tiêu Chiến đã thu liễm lại nét cười, ngữ khí lạnh nhạt, theo phép lịch sự hướng cậu ta gật đầu một cái, nói, "Có chút việc cần làm."

Anh cùng với nam phụ gặp qua trong một bữa tiệc, khi đó nam phụ đứng ở bên cạnh một vị phú thương có chút quyền thế, Tiêu Chiến cùng vị phú thương có liên hệ qua lại, liền cùng nhau nói hai ba câu, trong khi ánh mắt của nam phụ dính chặt trên người Tiêu Chiến, anh cũng làm như mình không nhìn thấy.

Xem ra vị phú thương kia vẫn có chút quan hệ, nếu không Tiêu Chiến cũng không thể nhìn thấy cậu ta ở trong này.

Chính là thói hư tật xấu của nam phụ này vẫn là không thể sửa được.

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, cũng không muốn cùng cậu ta dây dưa, liền nói, "Hôm nay còn có việc, xin lỗi không tiếp cậu được."

Nam phụ nháy mắt hiểu được ý của Tiêu Chiến, khinh thường nhìn Vương Nhất Bác, xoay người rời đi.

Trước khi đi bỏ lại một câu: "Bày ra bộ dáng thanh cao, hừ."

Vương Nhất Bác mặt nhanh chóng tối sầm lại.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng nảy lên một chút.

Suy bụng ta ra bụng người, nhìn thấy cậu cùng Tiêu Chiến đứng cạnh nhau liền quy thành hai người ở cùng một chỗ.

Cậu mới hai mươi hai tuổi.

Trẻ tuổi, đầy sức sống, sân khấu là tất cả. Trong đời người hẳn là có nhiều loại hoa rực rỡ được trồng trên một vùng đất trù phú, cùng với ánh mặt trời che phủ, sao có thể cùng loại với mấy thứ dơ bẩn được.

Tiêu Chiến nắm lấy hai bên áo khoác, nhợt nhạt nở nụ cười, ý cười chỉ trong chốc lát, Vương Nhất Bác thậm chí còn không thể nhìn thấy được đuôi mắt vừa rồi có chút cong lên, chợt nghe Tiêu Chiến nói, "Tôi chính là đến thăm cậu, hiện tại xong rồi, công ty cũng nhiều việc, tôi đi trước."

Anh vừa định xoay người, đã bị Vương Nhất Bác túm lấy.

Bị cậu nắm chặt lấy cổ tay có chút đau.

Tiêu Chiến tim đập dồn dập, quay đầu nhìn gương mặt Vương Nhất Bác.

Sắc trời xám xịt, chân trời lại có điểm âm u, như đang kiềm nén gì đó.

Chỉ có ở giữa tầm mắt nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác, ánh mắt cậu hiện lên có chút dọa người.

Giống bảo thạch, lại giống như một ngọn lửa nhen nhóm cả một vùng trời.

Vương Nhất Bác nói, "Anh không phải cùng tôi làm bạn sao?"

Tiêu Chiến không kịp phản ứng, "Cái gì?"

Ngón tay của Vương Nhất Bác lại dùng lực thêm một chút, nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Nào có đến thăm bạn nán lại một lúc đã đi."

Bầu trời đen xám xịt rất nhanh liền biến mất, đèn đường phía sau kịp thời chiếu đến, ánh sáng màu vàng ấm áp phủ lên người Tiêu Chiến, anh hướng về phía Vương Nhất Bác cười rộ lên, "Tôi đến đây thăm cậu, cậu mời tôi ăn cơm?"

Bọn họ cùng nhau đi ăn lẩu, là lẩu uyên ương.

Tiêu Chiến ngồi đối diện với Vương Nhất Bác, nhìn thấy cậu trầm mặc gắp toàn rau xanh, ngay cả nước sốt cũng là loại nước chấm thông thường, một chút màu sắc cũng không có, dù sao nghệ sĩ cũng cần phải chú ý đến dáng người, Tiêu Chiến đã thông.

Anh ở một bên hơi bốc lên không ngừng mà đối với Vương Nhất Bác khẽ cười, nói, "Tôi nói với cậu, kỳ thật thời điểm lần đầu tiên gặp cậu, cũng không phải có mục đích là cùng cậu nói chuyện."

Vương Nhất Bác hơi hơi trừng mắt, nói, "Anh còn muốn làm gì?"

Tiêu Chiến phụt một tiếng, ghé vào trên bàn cười, "Trời ạ, cậu cũng quá là thú vị rồi đi...."

Vương Nhất Bác cảm giác như bản thân bị đùa giỡn, tức giận nện xuống bàn, lực đạo không quá lớn, nhưng vẫn chấn động đến bát đập vào mặt bàn phát ra tiếng vang.

Tiêu Chiến vừa cười vừa nói, "Đừng giận đừng giận, tôi nói."

"Kỳ thật cũng không phải cái gì to tát, sở dĩ nói như vậy, chỉ là vì nhìn qua có điểm lo lắng thôi." Anh cười nói, "Kỷ niệm tròn một năm lúc tôi ngồi dưới khán đài nhìn cậu nhảy, thật sự rất dễ nhìn. Nhưng mà nhìn thấy cậu luôn hé ra một vẻ mặt thì cảm thấy có chút thú vị, muốn chọc ghẹo cậu, muốn nhìn cậu tức giận, cho nên mới đi tìm người đại diện của cậu."

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc.

Từ lúc nam nhân này tự tìm tới cửa đến bây giờ, làm mỗi một chuyện cậu đều không thể lần mò được một chút suy nghĩ.

Chỉ là ít nhất cậu vẫn có thể phân biệt được rõ đúng sai, nhận biết được thiện ác, biết Tiêu Chiến không phải là người xấu.

Nhưng mà.

Vương Nhất Bác buông đũa xuống, đem nổi lẩu dẹp sang một bên, thực sự trước mặt chỉ có thể nhìn thấy Tiêu Chiến, "Vậy một lần nữa bắt đầu."

Tiêu Chiến hôm nay có chút ngốc, "A?"

Vương Nhất Bác nói, "Làm bạn đi, tôi sẵn lòng đem anh cùng nhau chơi đùa. Anh không phải cảm thấy nhảy rất đẹp sao? Tôi có thể dạy anh."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đối với anh nói một câu dài như vậy.

Tiêu Chiến lại nhịn không được, chống tay xuống bàn hạ thắt lưng.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha cậu thật sự quá thú vị rồi đó."

Vương Nhất Bác lại muốn đập bàn.

Một chút bướng bỉnh, một chút cố chấp, một chút quật cường, đây là những thành phần tạo nên Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trở lại khách sạn, Vương Nhất Bác đưa anh đến tận trong phòng rồi mới rời đi, trước khi đi cũng rất lễ phép chúc ngủ ngon.

Tiêu Chiến trước cửa nhìn Vương Nhất Bác đội mũ kín mít, chậm rãi rời đi, thời gian cũng không còn tính là sớm, anh hôm nay cũng đi bộ nhiều, không muốn trợ lý là một tiểu cô nương theo sau phục vụ anh.

Anh không nói, cũng không có người phát hiện ra sự hiền lành của anh.

Chỉ là Vương Nhất Bác vẻ ngoài cao lãnh kia nhưng lại thật tâm nhận ra tâm cơ của anh.

Lửa nóng mà ấm áp.

Tiêu Chiến hạ mi mắt, lấy điện thoại di động theo trí nhớ còn sót lại tìm đến tên của vị phú thương kia, nháy máy qua.

Phú thương tiếp điện thoại rất nhanh, hai người hàn huyên qua lại vài câu, Tiêu Chiến mới nói đến vấn đề chính.

Tiêu Chiến nói, "Hôm nay đến tổ kịch thăm bằng hữu, nhìn thấy con thỏ nhỏ anh dưỡng, vẫn nhiệt tình như vậy."

Phú thương sửng sốt, không hiểu được ý tứ của Tiêu Chiến, thử nói, "Cậu ta chưa nói cái gì làm Tiêu tổng tức giận chứ?"

Tiêu Chiến nở nụ cười, thanh âm không có độ ấm nói, "Sao lại có thể. Chính là cậu ta quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức có điểm xấu hổ, làm cho tôi cảm thấy có lỗi với ngài."

Phú thương: "......."

Đặt điện thoại xuống chừng nửa tiếng sau, tin tức nam phụ bị bệnh mà nghỉ diễn được chính tài khoản của đoàn kịch gửi đi.

Tiêu Chiến một tay cầm điện thoại chậm rãi gửi tin nhắn cho thư ký.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào bên trong phòng, Tiêu Chiến quay lưng lại, nửa gương mặt được giấu trong bóng tối, lông mi xinh đẹp khẽ buông xuống, không một tia độ ấm.

Anh gửi tin nhắn cho thư ký.

"Nói với công chúng, phong sát nam phụ kia."

_---/---_

mọi người à đây chắc chắn là Bác Chiến đó =)))) chưa ai đọc qua yêu nghiệt bá đạo dụ thụ sao? :v nhìn cách miêu tả của tác giả buff lực đạo của Điềm Điềm là rõ rồi đó, lúc thì đè ngta lên tường, lúc thì nắm chặt cổ tay làm ngta kh cựa quậy được, hiểu rồi ha =))))))