🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh dậy, chân trời đã sáng, sau cơn mưa trời quang mây tạnh, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu xuống nền đất.
Giống như đã từng phát sinh chuyện gì đó, nhưng lại cũng giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Tiểu minh tinh ghé vào bên giường, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Vương Nhất Bác: !!!
Tiểu minh tinh nhìn thấy Vương Nhất Bác nhanh như chớp lui về phía bên kia giường, nói, "Sao thế Vương lão sư, bị dọa thành như vậy?"
Vương Nhất Bác theo bản năng quay đầu nhìn vị trí camera.
Tiểu minh tinh nói, "Tắt rồi, đừng nhìn nữa."
Vương Nhất Bác nhăn mày, "Cậu ở trong phòng tôi làm gì? Cút về chỗ cậu đi."
Tiểu minh tinh nói, "Anh còn nhớ hôm qua xảy ra chuyện gì không?"
Vương Nhất Bác: .........
Cậu cố gắng nhớ lại, "Cậu là nói, cậu uống say rồi ở sô pha nhảy loạn?"
Tiểu minh tinh cắn chặt răng, "Anh có biết hôm qua anh đã làm cái gì không!"
Vương Nhất Bác thành thật trả lời, "Không biết."
Tiểu minh tinh ném một cái gối về phía cậu, nói, "Hôm qua anh phát mấy tấm biểu cảm của tôi lên diễn đàn! Anh có biết bọn họ đều phát hết lên Weibo rồi không!"
Vương Nhất Bác chầm chậm nói, "Hình như là có chuyện như vậy."
Tiểu minh tinh quỳ xuống giường đánh cậu, bị Vương Nhất Bác một tay túm được cả hai cổ tay, cảnh cáo nói, "Được rồi đấy."
Tiểu minh tinh há miệng muốn cắn cậu, lại bị Vương Nhất Bác tay còn lại nắm lấy cằm.
Vương Nhất Bác nói, "Cậu không phải lợi hại lắm sao, tiếp tục đi."
Tiểu minh tinh vùng vẫy mấy lần, lại giãy không ra, hướng cậu ồn ào nói, "Vương Nhất Bác, anh đừng có mà vì hôm qua battle thua mà thẹn quá thành giận, tôi phát lên Weibo rồi, không tin anh tự mình xem."
Vương Nhất Bác vừa nghe liền biết cậu nói vớ vẩn, ngay lập tức vạch trần nói, "Cái mông ấy, tôi thua cậu?"
Lúc đang nói chuyện, tiền bối bưng cà phê đi ngang qua cửa phòng Vương Nhất Bác, thấy hai người đang cùng một chỗ.
Vương Nhất Bác tóc tai lộn xộn, môi cũng có chút sưng.
Tiểu minh tinh bị cậu xoay đặt trên giường, mặt đặt trên đệm, vị trí của đầu vừa vặn đặt giữa hai chân Vương Nhất Bác.
Tiền bối: ............. Tuổi trẻ thật tốt.
.
.
.
Trong lúc tiểu minh tinh chuồn đi thì không lâu sau đó, Tiêu Chiến đến gõ cửa phòng cậu.
Anh thay một cái áo len cao cổ màu xám, quần dài màu đen, đôi dép lê là do tóc hai bím lục được đưa cho anh, trên đó có hình con thỏ màu xám, hai cái tai vì động tác của anh mà khẽ vung vẩy.
Hôm nay là ngày cuối thu hình, buổi chiều ngày mai phải đi, đêm nay cũng phải làm nhiệm vụ.
Vương Nhất Bác không đứng lên, ngồi ở trên giường, cánh tay chống xuống đệm.
Tiêu Chiến đóng cửa, đi đến bên giường, lấy ghế ra ngồi xuống, nói, "Đầu còn đau không?"
Vương Nhất Bác trả lời, "Vẫn tốt."
Cậu dừng lại một lúc, nói, "Tối hôm qua tôi không làm cái gì chứ?"
Tiêu Chiến nở nụ cười, "Không nhớ ra?"
Vương Nhất Bác nói, "........ Tôi vừa uống rượu liền không nhớ rõ."
Tiêu Chiến gật đầu, "Cũng không có gì, chỉ là cậu nói quay lại theo đuổi tôi, tôi ghi âm lại."
Vương Nhất Bác bị sặc nước miếng suýt chết.
Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nói, "Thật hay giả?"
Tiêu Chiến nói, "Thật."
Vương Nhất Bác nhíu mày, "Vậy anh đem cái ghi âm kia đưa tôi nghe."
Tiêu Chiến im lặng một lúc, nói, "Được rồi, là tôi không kịp ghi lại."
Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến trên bàn tự rót cho mình một cốc nước, đưa lưng lại về phía Tiêu Chiến, thanh âm không có chút phập phồng nào, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường thôi, "Ai cũng biết lời nói khi say không phải là thật."
Tiêu Chiến nói, "Nhưng tôi cho đó là thật."
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh.
Tiêu Chiến cũng đang nhìn mình, ánh mắt không hề né tránh.
Anh lặp lại một lần nữa, gằn gừng chữ nói, "Vương Nhất Bác, tôi cho đó là thật."
Vương Nhất Bác nở nụ cười.
Đều nói gương mặt cậu là gương mặt người lạ chớ lại gần, nhưng khi cười rộ lên lại giống như hoa tuyết gió xuân.
Bởi vì còn trẻ, bởi vì có vẻ ngoài xinh đẹp.
Nhưng chưa có một khắc nào giống như hiện tại, một nụ cười chế giễu mà máu tươi đầm đìa.
Vương Nhất Bác nói, "Sau đó thì sao?"
Tiêu Chiến nhíu lông mày, không kịp phản ứng ý tứ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Sau đó lại vào một ngày nào đó, vì một chút biến động nhỏ, lại vứt bỏ tôi?"
"Ô đúng, kia không phải gọi là vứt bỏ." Vương Nhất Bác nói, "Cái đó gọi là vì muốn tốt cho tôi, tôi phải luôn cảm kích trong tim."
Tiêu Chiến giận tái mặt, "Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác hướng anh tiến lại gần, nói, "Tiêu Chiến, ở tôi, chỉ có một lần cơ hội. Hoặc là anh nghĩ xong rồi, cho dù là bị mọi người ở sau lưng chỉ trỏ thóa mạ anh cũng không buông tay, hoặc là, trở về quỹ đạo, về lộ đường cũ, cho dù tôi khổ sở đến chết, bị đánh gãy chân, tôi cũng tuyệt đối không quay lại."
Cậu ở trên cao nhìn xuống, đường cằm sắc bén.
Nguyên tắc của thiếu niên đúng là rất quả quyết.
Tiêu Chiến cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy cậu phô ra bộ dáng này.
Bởi vì ở trước mặt mình, cho dù là thời điểm vừa mới gặp mặt, nếu từ chối cũng đều sẽ khéo léo, thậm chí nên nói là, vẫn có tình người.
Vương Nhất Bác của hiện tại, như là một mũi tên nhọn hoắt đặt trên cung dây, một khi buông tay, tuyệt đối không thể quay trở lại.
Tiêu Chiến há miệng thở dốc, đã quên mất bản thân mình muốn nói cái gì.
Vương Nhất Bác thu lại biểu tình trên khuôn mặt, biến thành vẻ mặt hờ hững không có độ ấm, "Đi thôi, phải xuống rồi, còn phải quay tiết mục."
Tiêu Chiến trầm mặc, đứng lên, cùng cậu ra khỏi phòng.
Đi tới cửa, Vương Nhất Bác bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, nói, "....... Sao hôm nay lại mặc áo cao cổ?"
Tiêu Chiến: ................
.
.
.
Tiết mục vẫn còn phải quay tiếp, mấy đứa thanh thiếu niên cùng nhau đi mua đồ ăn, tiểu minh tinh vì bị ánh mắt kì quái của tiền bối nhìn chằm chằm nên không dám đi qua làm phiền Vương Nhất Bác, im lặng cầm theo cái giỏ đi bên cạnh tóc hai bím, toàn thân tóc hai bím tỏa ra ánh sáng chói lọi của tình thương người mẹ.
Vương Nhất Bác đi ở phía sau một đám người, bọn họ phía trước thì thầm to nhỏ, cậu buồn bực bước đi, thẳng đến lúc tiền bối cố ý thả chậm cước bộ đi bên cạnh cậu, Vương Nhất Bác mới giương mắt nhìn y, "Sao vậy?"
Tiền bối muốn nói lại thôi, rồi lại nói, "Cậu cùng tiểu minh tinh......? "
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, "Không có."
Tiền bối nở nụ cười, "Quan hệ hai người tốt như vậy, tôi còn tưởng là........"
Vương Nhất Bác nâng tay nhu nhu mi tâm, nói, "Không có, tôi cùng cậu ta không có gì cả."
Tiền bối nhìn phía trước, nói, "Ừm, tôi biết rồi."
Vương Nhất Bác nhìn phản ứng của y, phản xạ có điều kiện lại thở dài.
Cậu dừng lại cước bộ, kêu một tiếng tên của tiền bối.
Tiền bối nói, "Sao vậy?"
Máy quay đi theo đám người kia rồi, đem nơi này chặn thành một góc không có bóng người.
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nở nụ cười, nói "Tôi có người mình thích rồi."
Khóe mắt tiền bối hơi nhảy lên, "Là người mà cậu nói trên bàn ăn hôm đó?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng.
Tiền bối nói, "Chia tay rồi?"
Vương Nhất Bác không nói gì.
Tiền bối cười cười, nhấc chân đi về phía trước, "Vậy vẫn còn cơ hội đó."
Vương Nhất Bác đuổi kịp cước bộ của y, ở phía sau lưng y, nói, "Kỳ thật con người tôi, rất ngay thẳng lại cứng ngắc."
Cứng ngắc đến nỗi khi mà nhận định một người, thì nhất định phải là người kia.
Bất luận nam nữ, mặc kệ thân phận.
Tiền bối không nói gì, không biết là hiểu rồi, hay là làm bộ vẫn chưa nghe hiểu.
.
.
.
Buổi tối cuối cùng, uống rượu cũng không khống chế được, nữ chủ nhân trong ngôi nhà gỗ thích tiểu minh tinh, uống rượu rồi là kéo cậu ta cùng nhảy, mấy đứa thanh thiếu niên ghé vào gõ nhịp, Vương Nhất Bác một tay chống đầu, một tay cầm điện thoại ghi hình lại.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, xuyên thấu qua điện thoại của cậu mà nhìn thấy một màn tiếng cười của mọi người.
Nhiệm vụ mấy ngày nay của anh cũng coi như hoàn thành, trước ống kính thì lễ phép xa cách, xin chào với cảm ơn lúc nào cũng ở bên miệng, được người khác giúp đỡ hay rót rượu cũng phải nói cảm ơn, theo khuôn phép cũ của một người làm ăn.
Huống chi bên tổ đạo diễn cũng đã chú ý, toàn bộ ống kính, đều sẽ hết sức mà quay mình cùng Vương Nhất Bác phá lệ xa cách.
Vương Nhất Bác vui vẻ xong rồi, cất điện thoại, lầm bầm lầu bầu nói, "Tiểu minh tinh sao lại đần như vậy."
Tiêu Chiến khóe môi mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Cậu ấy như vậy cũng tốt."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, "Được anh nuông chiều đi?"
Tiêu Chiến nói, "Dù sao cũng là cháu ngoại tôi."
Vương Nhất Bác nói, "Đừng bảo vệ cậu ấy quá."
Tiêu Chiến thu hồi lại nét cười một chút.
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Cậu ấy nhất định sẽ không mong muốn thế đâu."
Tiêu Chiến giật mình, nụ cười ở khóe môi chua xót.
Thật lâu sau, mới chậm rãi nở nụ cười, "Phải, cậu ấy nhất định không muốn như thế."
Vương Nhất Bác chuyển chủ đề, "Ngày mai phải đi rồi, không uống một chút sao?"
Tiêu Chiến nói, "Tửu lượng của tôi không tốt."
Vương Nhất Bác nói, "Thật không nhìn ra."
Tiêu Chiến cười cười, "Tôi không biết cậu lúc say lại nói nhiều như vậy."
Vương Nhất Bác trầm mặc, "Thật à?"
Tiêu Chiến nói, "Cậu muốn trở về như trước kia?"
Vương Nhất Bác do dự, ".......... Vẫn là không đi."
Tiêu Chiến không có ý định buông tha cậu, nói, "Cậu nói cậu đặc biệt thích......."
Vương Nhất Bác trừng lớn mắt nhìn anh, thiếu chút nữa là đưa tay che miệng anh lại.
Tiêu Chiến buông ra vế còn lại, "Cậu nói cậu đặc biệt thích thỏ."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn dép lê, nói, "Ánh mắt của tóc hai bím không được tốt lắm."
Tiêu Chiến nói, "Vậy cậu không thích?"
Vương Nhất Bác dừng lại một chút, nói, ".......... Thích."
Tiêu Chiến cười, đưa chân mình cọ cọ cẳng chân cậu, cọ được hai cái, đã bị Vương Nhất Bác ở dưới bàn ăn túm lại chân, nói, "Đừng nháo."
Tiêu Chiến học bộ dáng của cậu, tay chống đầu, nhìn cậu nói, "Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác ơi một tiếng.
Tiêu Chiến nhẹ giọng, "Có thể chịu đựng được không?"
Vương Nhất Bác không hiểu, "Cái gì?"
Tiêu Chiến nói, "Nếu bị chụp được, cậu chịu được không?"
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh.
Tiêu Chiến đáy mắt ý cười, ánh mắt ôn nhu.
Cồn vừa từ trong yết hầu chảy vào mạch máu bắt đầu phát huy tác dụng, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời không phân được đâu là ảo giác đâu là thật.
Vương Nhất Bác nói, "Anh không giúp tôi?"
Tiêu Chiến mỉm cười, "Đứa nhỏ trưởng thành rồi, có một số việc yêu cầu phải tự mình cậu ấy làm."
Vương Nhất Bác thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến, có một loại xúc động muốn đứng trước mặt công chúng hôn anh.
Nhưng vẫn là nhịn xuống.
Cậu chậm rãi nói, "Đã không còn là một đứa nhỏ nữa rồi."
"Phải." Tiêu Chiến nói, ly rượu trong tay chạm vào ly của Vương Nhất Bác, "Người bạn nhỏ Vương Nhất Bác, ở một nơi phụ thân không nhìn thấy mà đã trưởng thành rồi."
_---/---_
Tui mượn được máy rồi nè, nhưng chỉ trong tuần này thôi, nên cố 3 ngày trans hết chương cuối luôn :((((
-
Tui ưng người cmt này quá mng ơi ;;;;;-;;;;; thật sự rất hợp ý của tui...