- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]
- Chương 24
Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]
Chương 24
Vương Nhất Bác con người này thật sự rất ngang ngược, cũng cứng ngắc muốn chết, chỉ cần là chuyện mình không thích, không ai có thể ép buộc được cậu.
Ví dụ như hiện tại, trong lúc trời mưa gió khách trong nhà chơi game, hoặc là lấy tài liệu phim ra đọc, dù sao bây giờ bọn họ cũng không thể ra khỏi cửa, cũng không biết thời tiết này bao giờ mới kết thúc.
Tóc hai bím nhìn Vương Nhất Bác từ chối, nói, "Anh có phải là có chuyện gì với tiểu minh tinh không?"
Sau gáy Vương Nhất Bác hiện lên một dấu chấm hỏi.
Tóc hai bím hận không thể phủi đi cái dấu hỏi chấm kia, tức giận nói, "Hôm qua cậu ấy đến gõ cửa phòng anh, anh không phải còn bảo cậu ấy cút đi sao."
Vương Nhất Bác thực không hiểu, "Cậu ta nửa đêm đến làm phiền tôi tôi không thể bảo cậu ta cút đi?"
Tóc hai bím quả thực muốn nổi điên, "........ Chính là lúc ấy còn thu hình."
Vương Nhất Bác nói, "Vậy cũng như nhau thôi."
Cậu nói xong, lại nghĩ tới cái gì, nhăn lông mày nhìn tóc hai bím, "Cô nghe lén?"
Tóc hai bím im lặng một lát, rồi mới nói, "Em mặc kệ, hôm nay dù sao cũng phải làm cái gì đó, nếu không buổi tối hôm nay em sẽ cho ớt vào cơm của anh."
Vương Nhất Bác suy nghĩ, rất nghiêm túc đưa ra đề nghị, thật ra phòng khách còn có chỗ trống, hay là tôi dạy bọn họ trượt ván trượt?"
Tóc hai bím mặt không chút thay đổi nhìn cậu.
Vương Nhất Bác còn tưởng cô không tin, lại bổ sung thêm một câu, "Không chật đâu, thật sự có thể trượt."
Đến cuối cùng, tóc hai bím cũng vẫn không cho Vương Nhất Bác tìm khách dạy trượt ván trượt, Vương Nhất Bác dưới mái hiên nhìn trời mưa nửa ngày, thời điểm trở về người ở trong phòng tụ lại vào một chỗ, chỉ có bên cạnh Tiêu Chiến là không có người, Vương Nhất Bác ngây ra một lúc, vẫn là bất chấp mà đi qua, ngồi ở lệch phía sau Tiêu Chiến.
Tiểu minh tinh cầm mấy lá bài, hướng Vương Nhất Bác nháy mắt nói, "Vương lão sư, nếu không anh ngồi chỗ tôi đi, làm quân sư quạt mo cho tôi."
(Quân sư quạt mo: người bày mưu tính kế, nhưng lại đưa ra nước đi tồi =)))))
Vương Nhất Bác nói, "Đừng gọi tôi, tôi ghét bị mất mặt."
Khóe môi Tiêu Chiến khẽ giương lên mỉm cười, ném ra bốn con A, chặn họng tiểu minh tinh, nói, "Trong tay tôi vẫn còn một lá nữa."
Tiểu minh tinh: ..............
Vương Nhất Bác a một tiếng.
Tiểu minh tinh hừ một tiếng, nói, "Chơi lại!"
Vương Nhất Bác xem thường cậu ta, nói, "Nếu chơi lại mà lại thua tiếp thì sao?"
Tiểu minh tinh: "Vương Nhất Bác, anh đừng quá đáng."
Vương Nhất Bác nói, "Cậu không phải khoác lác rất lợi hại sao, tiếp tục đi."
Tiểu minh tinh bị nghẹn ở cổ, "Thua tiếp thì tối nay tôi mời anh uống rượu là được rồi!"
.
.
.
Vì thế buổi tối hôm đó, thời điểm tiểu minh tinh say ngồi trên sô pha vỗ vỗ xuống tay vịn, Vương Nhất Bác trên group chat gửi một cái gif, trên Wechat vẫn đang ầm ầm nói chuyện, Vương Nhất Bác liền đứng dậy rời đi.
Thời điểm trên bàn ăn khí thế ngất trời, Vương Nhất Bác lại đi đến dưới mái hiên nhìn trời mưa, cậu ngồi ở trên ván trượt, buồn chán trượt từ cánh cửa bên này sang bên kia, thẳng đến khi tiền bối dùng chân chặn lại bánh xe ván trượt, Vương Nhất Bác mới nâng mắt lên nhìn y.
Tiền bối nói, "Tâm tình không tốt?"
Vương Nhất Bác quay đầu qua, xem bên ngoài trời mưa to như trút, vù vù tiếng gió thổi.
Cậu nở nụ cười, nói, "Không, tôi rất thích trời mưa, mưa càng to lại càng thích."
Tiền bối cười, "Thật là nhìn không ra."
Vương Nhất Bác ha ha hai tiếng, "Trước kia ở giữa trời mà còn trượt ván trượt, làm hỏng mất một cái ván trượt."
Tiền bối cười nói, "Tôi tặng lại cho cậu một cái khác."
Vương Nhất Bác ôm đầu gối, nửa đùa nửa cự tuyệt nói, "Vẫn là để anh tốn kém rồi."
Cậu nói xong, lại bồi thêm một câu, "Cái kia vẫn còn đặt ở trong nhà, không nỡ vứt."
Tiền bối ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú đối phương, nói, "Chúng ta bây giờ ra ngoài trượt ván trượt đi, cậu dạy tôi, tôi có thể học."
Tiêu Chiến bị tóc hai bím nhờ gọi Vương Nhất Bác ngồi trở lại vào bàn, thời điểm đi đến cạnh cửa, vừa vặn nghe được tiền bối nói câu đó.
Hai người bọn họ một người ngồi xổm, một người ngồi trên ván trượt, độ cao chỏm đầu không sai biệt lắm, chỉ cần Vương Nhất Bác bằng lòng, hai người có thể tựa vào nhau một cách thân mật.
Tiền bối tuy rằng là tiền bối, nhưng độ tuổi so với cậu không cách bao nhiêu, lại cùng là người trong giới, thời điểm hoàn cảnh giống nhau có rất nhiều, có thể dễ dàng nói chuyện với nhau.
Tiêu Chiến không lên tiếng, nhìn thấy Vương Nhất Bác nghiêng mặt về hướng tiền bối khẽ cười, "Sắp có trận đấu rồi, nếu dầm mưa mà bị cảm sẽ bị huấn luyện viên mắng chết."
Tiền bối nở nụ cười, nói, "Vậy lần sau đi."
Vương Nhất Bác không nói tiếp.
Tiếng mưa rơi như có thể che giấu được âm thanh từ chối trong cuống họng của cậu.
Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi tên của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cùng tiền bối quay đầu lại nhìn anh.
Tiêu Chiến trên mặt không có biểu tình gì, chỉ truyền đạt lại, "Tóc hai bím bảo tôi ra gọi cậu."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người mình, nói, "Tôi đến đây."
Một đống người náo loạn cả buổi tối, mấy tiểu bối còn uống quá chén, Vương Nhất Bác cũng chạy không thoát, bị kéo đến uống rượu cùng tiểu minh tinh rồi còn battle dance, hé ra gương mặt đỏ bừng, cổ cùng tai cũng bị nhiễm cồn mà xuất hiện màu sắc đồng dạng, động tác vũ đạo cuồng dã, lực đạo mạnh đến nỗi có thể thấy rõ gân xanh trên trán nổi lên, vài người chưa từng nhìn thấy cậu như vậy, vây quanh ồn ào trầm trồ khen ngợi.
Đợi đến thời điểm tàn cuộc, Vương Nhất Bác vẫn chưa muốn dừng, còn muốn kéo tiền bối cùng tiểu minh tinh tiếp tục, lại bị Tiêu Chiến một phen túm trở về.
Tiêu Chiến hướng tóc hai bím, người chỉ huy dọn dẹp tàn cuộc gật gật đầu, nói, "Tôi đưa cậu ấy về phòng trước."
Tóc hai bím tiêu sái vung tay phẩy phẩy, "Đi đi đi đi, nếu muốn thay quần áo cho anh ấy thì nhớ tắt camera đó."
Tiêu Chiến ừ một tiếng, đem cánh tay Vương Nhất Bác khoác lên vai mình, nửa đỡ nửa lôi Vương Nhất Bác về phòng, ném lên trên giường.
Vương Nhất Bác tại thời điểm anh đi tắt camera mà từ mép giường ngã uỵch xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, đi qua, muốn nâng cậu đỡ lên trên giường, lại bị Vương Nhất Bác hất tay ra.
Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Lên giường ngủ."
Vương Nhất Bác kéo dài âm điệu gọi tên của anh, nói, "Sao anh lại đến đây."
Tiêu Chiến nói, "Tôi đến thu hình tiết mục."
Vương Nhất Bác chậm nửa nhịp mà a một tiếng, "Công ty anh phá sản? Muốn tham gia giới giải trí kiếm ăn?"
Tiêu Chiến kiên nhẫn nói, "Không có, tôi đến thăm cậu."
Vương Nhất Bác nở nụ cười, hai má chầm chậm hồng rực lên, vẻ mặt đang cười này đặc biệt ngốc.
Cậu nói, "Vậy trận đấu kia của tôi cũng đến xem đi, tôi vẫn luôn nói muốn dạy anh, anh đều nói bản thân không rảnh, cũng chỉ ở bên cạnh nhìn tôi. Thật ra tôi biết anh không biết lái, ra ngoài đều là đi ô tô, ngay cả xe đạp cũng không biết đạp, đạp đến xiêu xiêu vẹo vẹo, ha ha ha."
Tiêu Chiến: ............
Cậu vừa uống say là liền nói nhiều, Tiêu Chiến hiện tại mới biết được, nhưng không hề không có kiên nhẫn, Vương Nhất Bác nói cái gì, anh ở bên cạnh nghe, ngẫu nhiên còn đáp lại vài tiếng.
Nói đến tiệc sinh nhật, Vương Nhất Bác chống tay lên giường ngồi dậy, một tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, cằm đặt ở trên vai đối phương, nhỏ giọng nói, "Tôi nhớ là anh cũng đến."
Tiêu Chiến cũng không đẩy cậu ra, cũng không đáp lại cậu, chỉ nói, "Tôi đúng là không nên đi."
Vương Nhất Bác cúi đầu, "Phải, nếu bị chụp được, tôi lại phải tránh hiềm nghi."
Tiêu Chiến nói, "Chỉ là tránh hiềm nghi thôi sao?"
Vương Nhất Bác hàm hàm hồ hồ, hai cánh môi như dính lại vào nhau, nói, "Thật ra tôi từng nghĩ đến việc công khai, nhưng mà, nhưng mà........"
Nhưng mà đó cũng chỉ là ý niệm nhất thời xúc động mà hiện lên trong đầu thôi, ai cũng biết điều đó là không thể.
Nhưng cũng có những lúc, muốn được ăn cả ngã về không, dũng cảm tiến về phía trước.
Tiêu Chiến thiếu chút nữa bị chọc đến cười, "Cậu rõ ràng đã nói từng tính đến việc chúng ta đăng ký kết hôn."
Vương Nhất Bác nâng mắt lên, "Thật sự có thể như vậy sao?"
Tiêu Chiến đỡ trán, không nghĩ lại có thể cùng một con ma men so đo, muốn đem người cậu đẩy ra, đối phương lại chế trụ bả vai mình, gắt gao không chịu buông tay.
Vương Nhất Bác thì thào nói, "Vì sao lại không tin tôi."
Vì sao lại không tin tôi có thể đứng bên cạnh anh, tuyệt đối không lùi bước.
Tiếng mưa rơi rả rích trên nóc nhà.
Thời điểm nhắm mắt lại, có thể nghe rõ âm thanh của những giọt mưa rơi xuống vật liệu gỗ vang lên.
Lúc Vương Nhất Bác không thể khống chế được lực đạo, cánh tay ôm chặt đến nỗi bị xương cốt người kia đâm đến phát đau.
Tiêu Chiến nâng tay, phủ lên mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, tiếng nói khô khốc, nói, "....... Xin lỗi."
Vải áo trên vai anh, bị chất lỏng trong suốt làm cho ướt một mảng.
Nóng như vậy, lại lạnh như vậy.
Tiêu Chiến đột nhiên run rẩy.
Anh túm lấy bả vai cậu đẩy ra, lần này đối phương không kháng cự.
Vương Nhất Bác tựa lưng vào giường, chân cong lên, tay khoát lên đầu gối, gục xuống suy nghĩ, trên mặt vẫn không che giấu đi được sự mất mát.
Cửa sổ sát đất, ồn ào rung động tiếng mưa.
Là thứ mà Vương Nhất Bác thích nhất, thời tiết trước ngày tận thế.
Mà ở nơi cậu thích, trong thời tiết cậu thích, bên cạnh người cậu thích, lại khó chịu như vậy.
Vương Nhất Bác cầm tay anh, đầu ngón tay hơi dùng sức, nói, "Trước kia là anh theo đuổi tôi, bây giờ đến lượt tôi theo đuổi anh, được không?"
Tiêu Chiến cố gắng lộ ra được một nụ cười, "Không phải cậu nói sẽ không quay lại sao?"
Vương Nhất Bác nói, "Anh không phải là nói anh không bao giờ ăn đồ ngọt nữa sao, vừa nãy tôi thấy anh ăn kẹo, chúng ta đều phá vỡ lời tuyên thệ."
Ai sẽ đi tin lời của một người say rượu chứ.
Người say sao có thể nhớ được mình đã nói những gì.
Tỉnh dậy rồi, bình minh đến, sương mù đọng lại.
Chỉ có thể là như vậy thôi.
Vương Nhất Bác sẽ lại giống như một ngôi sao phát sáng trên sân khấu.
Tiêu Chiến trong lòng đau đớn, cúi đầu hôn lên lông mi ướt sũng của cậu, hôn đi giọt nước mắt lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, gáy của anh liền bị Vương Nhất Bác túm lấy ép người xuống sàn nhà, một cái hôn nóng rực đáp xuống môi anh, hôn từ chóp mũi, đến khóe môi, vô cùng thân mật quyến luyến.
Đôi mắt gần trong gang tấc, một màng nước trong suốt bao bọc lấy con ngươi, thâm sâu không thấy đáy.
_---/---_
Khóc như chó :((((((
Khóc vì yibo, khóc vì anh Chiến.
Khóc vì sau khi trans chương này thì laptop cũng hỏng luôn... Tình hình là tối nay không có chương đâu các nàng ơi huhu TT
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]
- Chương 24