Chương 7

Tiểu minh tinh lơ mơ một lúc, nói, "Cái gì hai người cùng trượt ván trượt cơ?"

Vương Nhất Bác không trả lời, chậm rãi đeo khẩu trang, thậm chí cả cúc áo tây trang cũng đóng lại, ở trước mặt tiểu minh tinh không để lộ ra một chút da thịt nào.

Vương Nhất Bác xoay người, tiểu minh tinh nghe được cậu a một tiếng rất rõ ràng, giống như là trào phúng cậu ta không hiểu sự đời vậy.

Tiểu minh tinh: ...

Ghi hình được bảy tám giờ, lúc được nghỉ ngơi, tiểu minh tinh lại sấn lại gần, kéo khẩu trang của Vương Nhất Bác xuống, nhẹ nhàng nói, "Có phải giống như hai người cùng ngồi trên một chiếc xe đạp không?"

Vương Nhất Bác không nghĩ đến cậu ta còn muốn nói tiếp chuyện này, nhất thời không nói gì, liền một tay chặn lại động tác của cậu ta, nói, "Trẻ con không hiểu, đừng hỏi."

Tiểu minh tinh không phục, "Tôi so với anh chỉ ít hơn hai tuổi!"

Vương Nhất Bác cúi đầu vào xếp giấy chấm điểm, thản nhiên nói, "Ít hơn hai tuổi cũng là ít."

Tiểu minh tinh thay đổi thái độ, khinh thường nhìn cậu.

Vương Nhất Bác nghĩ đến cái gì đó, lại dặn dò, "Trước ống kính thì cách xa tôi một chút."

Tiểu minh tinh không hiểu, "Làm gì?"

Vương Nhất Bác ngoài cười nhưng trong không cười, "Không muốn cùng cậu tạo thành CP." (couple)

Tiểu minh tinh: .......

Đợi đến khi thu xong chương trình, mấy giáo viên dạy nhảy đều cùng nhau tạm biệt, thời điểm vừa đi ra, ngoài trời đã muốn rạng sáng rồi, Vương Nhất Bác qua mười một giờ đã gửi Wechat cho trợ lý kêu nàng về nhà, Tiêu Chiến biết cậu quay chương trình, liền gửi tin nhắn nói ngày mai không bận, vừa vặn đến đây đón cậu. Vương Nhất Bác vốn rất vui vẻ, nhưng đến khi nhìn thấy người ở cửa cũng đang đứng chờ giống mình, lại có chút không muốn đứng đó đón xe nữa.

Tiểu minh tinh liếc mắt nhìn cậu, nói, "Anh cũng đợi người à."

Cũng không phải ở trước ống kính, Vương Nhất Bác cũng lười phản ứng, hơi tức giận, "Trẻ con thì đừng hỏi thăm lung tung."

Tiểu minh tinh dùng khuỷu tay chọc chọc vào sườn cậu, "Người đến văn phòng lần trước khẳng định là anh, tôi sẽ không nhận nhầm. Anh cùng Tiêu Chiến có quan hệ gì?"

Vương Nhất Bác nhíu mày.

Cậu không muốn trả lời vấn đề này, cũng không thích tiểu minh làm như đang bắt gian, cái ngữ khí chất vấn ấy, giống như mình là kẻ thứ ba chen chân vào bọn họ vậy, còn là cái loại không có danh phận.

Lần trước ở trong xe cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, thái độ của Tiêu Chiến rất thẳng thắn vô tư, vô tư đến nỗi cậu không thể nói được ra câu trả lời.

Vương Nhất Bác không có cách nào nhận lời người ta.

Dù sao bây giờ hơn phân nửa mạng sống đều gắn liền với sân khấu cùng trong phòng tập, một chữ thích này đối với cậu quá xa vời.

Sự yêu thích cùng căm ghét của thiếu niên đều chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đối với con người, cậu không quá yêu thích, bởi vì cậu không có bạn. Cũng không quá căm ghét, bởi vì, không cần thiết.

Nhưng mà giờ khắc này, tiểu minh tinh đang đứng trước gió đêm ngay trước mặt đây, thành công khơi mào du͙© vọиɠ thắng thua của Vương Nhất Bác.

Cậu hướng tiểu minh tinh tiến lên hai bước.

Tiểu minh tinh cảnh giác nhìn cậu, "Làm gì?"

Vương Nhất Bác nói, "Vốn tôi không muốn nói, nhưng cậu vẫn hỏi, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết sự thật."

Tiểu minh tinh dướn cổ lên, "Vậy anh nói đi! Anh với Tiêu Chiến rốt cuộc có quan hệ gì!"

Vương Nhất Bác làm bộ thở dài, nói, "Thật ra tôi là bạn trai của anh ấy."

Nói xong, cảm thấy mĩ mãn khi nhìn thấy kịch bản trên tay của tiểu minh tinh rơi xuống đất, ngay cả biểu cảm ngốc lăng cũng trưng ra, thoạt nhìn chấn kinh không nhỏ.

Vương Nhất Bác nhìn hai con mắt trợn trừng của tiểu minh tinh, bỗng nhiên có cảm giác thập phần thành công.

Lúc này Tiêu Chiến vừa vặn đến, trước khi đi anh đã thay quần áo, giống như lúc gặp Vương Nhất Bác đi đến nông thôn quay phim vậy. Anh mặc một cái áo khoác rộng thùng thình, gương mặt nhỏ nhắn của anh dường như bị giấu hơn nửa ở bên trong, ánh mắt mềm mại, cả người như mông mông lung lung phát ra ánh hào quang.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh, ngữ khí không tốt nói, "Tới đón ai?"

Tiêu Chiến không hiểu, "Đón cậu. Không phải trước đó có gửi tin nhắn cho cậu rồi sao?"

"Vậy được." Vương Nhất Bác gật gật đầu, tự mình đi qua mở cửa xe ngồi vào trong, lại phịch một tiếng đóng cửa lại, để lại thời gian cùng không gian cho hai người ở bên ngoài.

Tiêu Chiến hồ nghi nhìn tiểu minh tinh, nói: "Cháu nói cái gì với cậu ấy?"

Tiểu minh tinh bởi vì thấy thái độ hoài nghi của anh mà cảm thấy bất công, xụ mặt nói, "Cậu phải hỏi anh ta nói cái gì với cháu mới đúng!"

Nói xong, dậm chân, chạy đến bên chỗ ghế phó lái mở cửa xe ngồi vào, cũng đóng cửa thật mạnh, giống như cùng Vương Nhất Bác phân cao thấp.

Tiêu Chiến nghĩ, được, đều rất cứng ngắc.

Anh yên lặng lên xe, ngồi xuống ghế sau, ngay bên cạnh Vương Nhất Bác.

Xe vừa mới khởi động, tiểu minh tinh đã mất trí nhớ mà đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, nghiêng người về sau, nói, "Tiêu Chiến, cậu biết ván trượt hai người là gì không?"

Vương Nhất Bác đang lúc lướt điện thoại: ........

Tiêu Chiến đương nhiên biết tiểu minh tinh đang nói cái gì, anh liếc mắt quét đến Vương Nhất Bác đang che tay lên mặt làm bộ không biết gì, nói, "Sao vậy?"

Tiểu minh tinh hất cằm về phía Vương Nhất Bác: "Hai người đang hẹn hò sao?"

Lúc này, ngay cả Tiêu Chiến cũng ngây người ra một lúc, anh quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, người bạn nhỏ bụm mặt, cả người ngồi sát vào cửa kính xe, giống như hiện tại có thể mở cửa xe chạy xuống ngay được.

Tiêu Chiến cười cười.

Anh cùng Vương Nhất Bác, trước giờ đều là anh tự mình tiến, cậu tự mình lui, tuyệt đối không chủ động, hễ có chút cơ hội, là lại lui về phía sau.

Thời điểm Tiêu Chiến vừa ngồi lên vị trí này, cổ đông như hổ rình mồi, đều mang một lòng dạ đầy mưu mô xảo quyệt, chỉ cần có thể đạp Tiêu Chiến xuống, tuyệt đối sẽ đem anh giống như con chuột bạch ra để thử nghiệm.

Nhưng mà vẫn sống được đến bây giờ.

Âm thầm thu mua cổ phần, hoán đổi mọi thứ, Tiêu Chiến không ngừng ở trước mặt những người này diễn trò, lừa dối nhiều lần, hợp tình mà toan tính.

Duy nhất đối với Vương Nhất Bác.

Anh không phải là Tiêu tổng bụng dạ nham hiểm trên thương trường.

Chỉ là Tiêu Chiến thôi.

Ở trước mặt Vương Nhất Bác, sẽ nhát gan, sẽ là một Tiêu Chiến người thường biết lùi bước.

Tiêu Chiến biết tiểu minh tinh có loại tính cách gì, cũng biết Vương Nhất Bác phỏng chừng nhất thời bị cậu ta kích động đến không nói lên lời, liền thay Vương Nhất Bác giải vây nói, "Cậu ấy hay nói đùa, bỏ qua đi, đừng nói nữa, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát."

Tiểu minh tinh khó chịu, "Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến giương mắt nhìn cậu ta một cái, "Cháu gọi tôi cái gì?"

Tiểu minh tinh đuối lý, làm một động tác kéo khóa áo thật mạnh, phịch một tiếng ngồi xuống.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, quay đầu đối với Vương Nhất Bác nói, "Là cháu trai của tôi. Nếu nó chọc giận cậu cũng đừng để ý, mặc kệ nó."

Tiểu minh tinh xoay người, dùng sức vỗ lên ghế dựa, giọng cũng muốn phát khùng lên, "Nói hẳn hoi!"

Tiêu Chiến mặt không thay đổi nhìn cậu ta một cái.

Hàm chứa trong cái liếc mắt này uy nghiêm không giảm nửa phần, làm cho tiểu minh tinh nhớ đến hình ảnh hồi nhỏ bị người cậu này xách lên đánh, ngay lập tức ngậm miệng lại.

Một lúc sau, lại ngượng ngùng nói, "Anh ta còn nói là bạn trai của cậu."

Tiêu Chiến đang lấy điện thoại xem hợp đồng, nghe xong lời nói này cũng không có phản ứng gì, còn thản nhiên nói, "Vậy cháu cũng là cháu trai của cậu ấy, đắc ý cái gì."

Tiểu minh tinh: ....... Sơ suất rồi.

Cậu ta nhìn qua kính chiếu hậu thấy Vương Nhất Bác ngồi một chỗ, vẫn là một tay bụm mặt, bả vai run lên, hiển nhiên là đang nhịn cười.

Cậu ta cắn chặt răng, oán hận mà xoay người sang chỗ khác, ôm ngực sinh hờn dỗi.

Vương Nhất Bác cười xong, mới lấy điện thoại ra, hai người ngồi ở phía sau rất gần, chỉ cần động đầu gối cái là có thể chạm được cẳng chân của đối phương, nhưng cậu vẫn dùng Wechat gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Đèn trong xe tắt, tiểu minh tinh ở ghế trước tức giận xong rồi, đang đắp áo của Tiêu Chiến ngủ, Vương Nhất Bác cúi đầu chuyên tâm gõ chữ, ánh sáng mỏng manh từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt cậu, lông mi rũ xuống rất dài, mi mắt vì ánh sáng điện thoại mà hiện lên một cái bóng, theo động tác của tay mà lúc ẩn lúc hiện, gương mặt Tiêu Chiến bị giấu trong bóng tối, không kiêng nể gì nhìn sườn mặt của Vương Nhất Bác, nhìn cần cổ thon dài của cậu, nhìn đến cả hầu kết nam tính.

Anh thầm vui mừng cùng đắc ý, Vương Nhất Bác sẽ không phát hiện ra vẻ mặt của mình.

Cho nên..... Cũng không cần sợ.

Ngón tay Vương Nhất Bác gõ chữ rất nhanh, nửa phút sau, di động của Tiêu Chiến liền rung lên một hồi.

Vương Nhất Bác nói, thật sự là cháu ngoại anh?

Tiêu Chiến nói, ừm.

Vương Nhất Bác gửi hai biểu tượng cảm xúc toát mồ hôi, vì sao không nói sớm?

Tiêu Chiến đáp, cậu cũng không cho tôi cơ hội.

Vương Nhất Bác gửi một đống dấu chấm.

Tiêu Chiến nói tiếp, "Cho nên, không phải bao dưỡng minh tinh.

Vương Nhất Bác trong lòng dịu xuống, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, đối phương vừa vặn đang nhìn mình, hình dáng mơ hồ, khóe môi nâng lên cười cười, ánh mắt như thủy tinh phát sáng.

Ở trong bóng tối, vẫn như cũ rực rỡ chói mắt.

Giờ đem về khách sạn cũng khó, Tiêu Chiến đưa cả hai về nhà, thời điểm xuống xe, tiểu minh tinh mơ màng dựa vào bên người Tiêu Chiến, chỉ vào Vương Nhất Bác nói, "Sao anh ta cũng theo về?"

Vương Nhất Bác còn đối với cậu ta chưa tích nổi một điểm hảo cảm, ngay tức khắc liền a một tiếng, nói, "Cháu ngoại, đừng có không biết lớn nhỏ."

Tiểu minh tinh nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa, "Ai là cháu ngoại anh!"

Tiêu Chiến liền không nhịn được bật cười, đối tiểu minh tinh nói, "Đừng đấu võ mồm với cậu ấy nữa, quay về phòng ngủ đi."

Vương Nhất Bác nói, "Ở đây cậu ta cũng có phòng?"

Tiểu minh tinh tức giận, "Đây cũng là nhà của tôi, sao lại không thể có?"

Vương Nhất Bác: "Tôi cũng muốn có một phòng."

Tiểu minh tinh: ........

Cậu ta quay đầu nhìn vẻ mặt ngầm đồng ý của Tiêu Chiến, cảm thấy cùng Vương Nhất Bác tranh cao thấp bản thân mình như kẻ ngốc vậy.

Cậu ta ném áo khoác cho Tiêu Chiến, lên tầng ba vào phòng của mình.

Tiêu Chiến lúc này mới có cơ hội cùng Vương Nhất Bác nói mấy câu, ánh mắt nhìn đến mái tóc nhuộm xanh của cậu, nói, "Nhuộm lúc nào đấy? Rất dễ nhìn."

Vương Nhất Bác chọn mi, "Vậy sao? Tôi cũng biết nó đẹp. Là trước hai ngày quay chương trình đi đó, tôi tự mình nhuộm."

Thời điểm cậu nói những lời này, thiếu niên ngạo khí lại im lặng chờ đợi, như là đang chờ lời khích lệ vậy.

Tiêu Chiến một bên dẫn cậu đến phòng khách một bên cười nói, "Phải, đặc biệt lợi hại."

Anh cùng Vương Nhất Bác hàn huyên vài câu về việc quay chương trình, lại vài câu trách móc tiểu minh tinh, một chút cũng không giống như đang chiếu cố cháu trai của mình, Vương Nhất Bác ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng coi như hưởng thụ, thẳng đến khi hai người đứng trước cửa phòng, Vương Nhất Bác mới bắt đầu nói chính sự, muốn giải thích vì sao tiểu minh tinh lúc trên xe lại nói mấy lời kia.

Cậu nói, "Trước đó là tôi lanh mồm lanh miệng, cho nên không suy nghĩ kĩ....... Anh đừng để ý."

Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh măt thực ôn nhu, "Cậu biết, tôi tuyệt đối sẽ không để ý cái này."

Nhìn thấy ánh mắt của anh, trong đầu Vương Nhất Bác lại không thể khống chế mà nhớ lại ngày đó, Tiêu Chiến bày tỏ với cậu, cậu mở cửa như muốn vọt thẳng vào, "Tôi ngủ trước! Ngày mai còn có việc, anh cũng đừng thức khuya, ngủ ngon."

Tiêu Chiến nhìn cửa phòng như hiện hai chữ cấm vào, cười khổ một tiếng.

Vương Nhất Bác rửa mặt xong, ở trên giường lăn qua lộn lại rồi lấy di động ra, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu đi chân trần xuống mở cửa phòng, Tiêu Chiến đã thay quần áo bưng một ly sữa hướng cậu nói, "Uống xong ngủ tiếp."

Vương Nhất Bác: "..... Tôi cũng không phải trẻ con."

Tiêu Chiến hỏi lại, "Cậu không phải sao."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, vẫn là thân thủ nhận cốc sữa, ở trước mặt Tiêu Chiến, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Chiến nhìn thấy yết hầu của cậu theo động tác cao thấp giật giật lên xuống, ánh mắt tối lại, mặt hơi đỏ lên.

Vương Nhất Bác uống xong, đem cốc trả lại về tay Tiêu Chiến, "Được rồi đi?"

Tiêu Chiến ngập ngừng, "Đi ngủ."

Vương Nhất Bác sau gáy hiện lên mấy dấu hỏi chấm, "Anh đi rồi tôi mới có thể ngủ được chứ?"

Tiểu Chiến mặt không đổi sắc, "Tôi đi rồi liền lướt Weibo?"

Vương Nhất Bác: .........

Tiêu Chiến túm cổ tay cậu kéo vào trong phòng, lại nói, "Cậu ngủ rồi tôi liền đi, nhanh lên. Còn có, lần sau nhớ đi dép vào."

Vương Nhất Bác bị anh kéo, ở phía sau trợn mắt, "Quản nghiêm như vậy, anh cũng đâu phải anh trai tôi."

Tiêu Chiến không phản ứng, ấn cậu lên giường, lại kéo chăn lên, thời điểm xoay người muốn tắt điện, liền bị Vương Nhất Bác ngăn lại.

Tiêu Chiến nhìn biểu tình kì quái của cậu, thử nói, "Cậu ngủ không tắt đèn?"

Vương Nhất Bác trấn định ánh mắt: "Đúng, thích mở đèn ngủ."

Tiêu Chiến trầm mặc, "Không phải cậu sợ tối đấy chứ?"

Vương Nhất Bác ngay lập tức như bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, "Ai nói tôi sợ tối? Tôi chính là thích bật đèn ngủ, sáng sủa, sáng sủa anh hiểu không!"

Tiêu Chiến nhìn cậu, đuôi mắt khẽ cười, "Tôi không hiểu lắm."

Vương Nhất Bác không nói, một lần nữa nằm trở về, kéo chăn qua đầu như là sinh ra hờn dỗi, Tiêu Chiến ở bên ngoài gọi mấy câu cũng không phản ứng, liền ngồi xuống đối diện với cậu.

Tiêu Chiến ngồi xuống giường, nhìn thấy chỏm tóc màu xanh lam của cậu, rất muốn vươn tay sờ một chút, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Tiêu Chiến cách chăn vỗ vỗ bả vai cậu, cười nói, "Cậu biết không, tôi trước kia có học vẽ tranh, vẽ vô cùng dễ nhìn, chính là cái loại có thể dựa vào tranh để kiếm tiền đó. Thời điểm thi vào trường cao đẳng, cũng không sai, thật sự muốn thi vào trường đại học mà tôi thích, khi đó xuôi gió xuôi nước, cậu không thể tưởng tượng nổi may mắn thế nào đâu."

Nói tới đây, anh nghĩ đến gì đó, dừng lại một chút, vẻ mặt vốn đang hào hứng lại buông xuống.

Vương Nhất Bác không thấy anh nói lời nào, từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhìn Tiêu Chiến, "Sau đó thì sao?"

Tươi cười của Tiêu Chiến phai nhạt đi, ra vẻ thoải mái, "Sau đó trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi không thể không buông sách vở để trở thành một tổng tài. Có một khoảng thời gian, tôi cũng sợ đi ngủ tắt đèn, trong phòng tôi lúc nào cũng sáng xuyên đêm. Khi đó tôi sống với cháu trai, buổi sáng đi toilet xuyên qua phòng tôi sẽ thấy phòng luôn sáng, hỏi tôi vì sao, tôi lừa nó là vì công việc, nó cư nhiên cũng tin, cho tới bây giờ nó vẫn ngốc như vậy."

Nghe được Tiêu Chiến nói cháu trai, Vương Nhất Bác lại muốn cười.

Cậu sớm cảm thấy Tiêu Chiến không phải theo thương nhân từ nhỏ, cậu cũng biết mỗi người đều có bí mật, bản thân mình giống như rất nhỏ bé không đáng kể, cũng quá ấu trĩ buồn cười.

Tiêu Chiến nói xong, tự mình cũng cười, cảm thấy chính mình như người cậu lúc nào cũng nói xấu cháu trai. Cười xong, đối Vương Nhất Bác nói, "Cậu ngủ đi, tắt đèn cũng không có vấn đề gì, tôi ở bên cạnh cậu, chờ cậu ngủ tôi mới đi."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, dùng cánh tay vươn lên, hơi dùng sức ôm lấy người Tiêu Chiến.

Cậu mặc mỗi một cái áo, cho nên thời điểm được ôm, Tiêu Chiến có thể cảm giác rõ ràng được hơi ấm cơ thể của Vương Nhất Bác, kề sát trên ngực cậu, vô cùng thân thiết động chạm cổ cùng tai, Tiêu Chiến thậm chí còn ngửi thấy một chút mùi sữa, như là được sưởi ấm trong thời tiết mùa đông giá rét vậy, ấm áp mà yên bình.

Cánh tay của Vương Nhất Bác siết thật chặt, tiếng nói có điểm khàn khàn.

Cậu nói, "Đừng sợ."

_---/---_

Gần 4000 từ... :))

Các chị đã thấy yibo trưởng thành chưa =))) đã thấy sự công của em nó chưa =))))) phải chờ yibo trưởng thành dần dần hen =))))

Mà kể cũng tội. Cháu trai thật khổ thân, bị cậu nói xấu, hùa với người yêu kh bênh mình, lại còn vẫn chưa có tên nữa cơ, cứ tiểu minh tinh hoài, các chị bên đại lục cmt ầm ầm tên đứa nhóc là Tất Bồi Hâm =)))))