Chương 26

Vương Nhất Bác thu xong tiết mục rồi trở về Bắc Kinh là buổi chiều ngày hôm sau, Tiêu Chiến sắp xếp buổi hội nghị xong xuôi rồi mới gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Lần đầu tiên không bắt máy, Tiêu Chiến không hiểu, lần thứ hai đợi hơn mười giây, mới nghe thấy thanh âm thở dốc của Vương Nhất Bác, sau khi ở đầu dây bên kia a lô một tiếng, mới nghe thấy tiếng lục lọi rồi đóng túi plastic lại.

Tiêu Chiến nói, "......... Cậu đang làm cái gì đấy."

Vương Nhất Bác nói, "Đạp xe đạp dắt chó đi dạo."

Tiêu Chiến: ?

Vương Nhất Bác dường như trong miệng hàm chứa cái gì đó nói không rõ, "Có việc gì không? Không có thì đợi lát nữa tôi về rồi gọi lại cho anh."

Tiêu Chiến: ??

Anh còn chưa kịp hỏi lại một câu, Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Tiêu Chiến cau mày nhìn di động, vừa định ấn vào Weibo của cậu xem có gì mới không, liền bị một tin làm cho chấn động.

"Vương Nhất Bác đạp xe đạp đi dạo soái khí uống đồ uống lạnh."

Tiêu Chiến: .............

Anh ấn vào tin đó, ảnh chụp Vương Nhất Bác rất rõ ràng, một chân dẫm lên bàn đạp, một chân chống dưới mặt đất, mặc một cái áo khoác đơn giản, trên đầu đội mũ lưỡi trai, lộ ra gương mặt sạch sẽ.

Trên tay cầm một hộp đồ uống, bị uống hơn phân nửa.

Tiêu Chiến không hiểu tìm đến Wechat của trợ lý gửi tin nhắn, hỏi Vương Nhất Bác cuối mùa thu rồi còn diễn cái cảnh mát mẻ của mùa hè làm gì thế này.

Trợ lý thực bình tĩnh trả lời, "Bác ca nói anh ấy đang dắt chó đi dạo."

Tiêu Chiến giật giật ngón tay định trả lời lại, Vương Nhất Bác vừa mới dừng chân ở trước một cửa hàng bán sách truyện, lấy điện thoại ra quét mã mua một đống truyện tranh.

Tiêu Chiến thật lâu không nói gì.

Cậu ấy rốt cuộc đang muốn làm cái gì vậy?

Anh vốn đang muốn gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác để hỏi cho rõ ràng, thư ký lại ôm một đống tài liệu hội nghị đến gõ cửa, không còn cách nào khác, đành phải thoát khỏi Wechat, cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy đi vào phòng họp.

Tiêu tổng họp cả ngày, cũng nhìn hành động kì quái cả ngày của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác như là đang phát sóng trực tiếp cuộc sống một ngày của cậu vậy, hoàn toàn đăng hết lên internet hiện ra trước mặt đại chúng, thẳng đến sau đó, bắt đầu ít ảnh dần đi, Tiêu Chiến không nhịn được nữa, mới lấy điện thoại ra lén lút ở dưới ngăn bàn gõ chữ.

Thư ký ngồi ở phía sau nhìn thấy Tiêu tổng đã lâu không mờ ám như vậy thì đưa tay đỡ trán.

Ảnh đại diện bọt biển bảo bảo của Tiêu Chiến xoát xoát gửi tin nhắn qua.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở quán cà phê dưới lầu công ty Tiêu Chiến xem phim trên điện thoại, paparazzi đuổi theo cả ngày cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa còn chẳng chụp được cái gì lại còn khiến người khác giễu cợt, quay xe trở về phòng làm việc của mình.

Vương Nhất Bác đọc tin nhắn trên Wechat, lại gửi lại một tin nhắn cho Tiêu Chiến nói, khi nào thì tan làm.

Tiêu Chiến đáp, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Vương Nhất Bác nói, "Lôi kéo gài bẫy mà thôi. Cho nên anh khi nào thì tan làm.

Tiêu Chiến trả lời, ........ Còn nửa tiếng nữa.

Vương Nhất Bác nói, tôi ở dưới lầu chờ anh.

Tiêu Chiến muốn nín thở.

Gan thật là lớn.

.

.

.

Chờ đến khi hội nghị của Tiêu Chiến kết thúc, lại soạt soạt ký tên trên một đống văn kiện chồng chất, ký xong, quần áo vẫn còn chưa kịp thay đã chạy xuống dưới lầu, đúng lúc này phim của Vương Nhất Bác vừa vặn hết, nam nữ diễn viên sinh ly tử biệt, nhạc phim đúng đến đoạn bi thương cao trào, ngón tay Tiêu Chiến vươn qua, tháo xuống một bên tai nghe điện thoại.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh.

Đối phương đưa lưng ngược lại về phía ánh sáng, đáy mắt không che được sự mệt mỏi, áo ba-đờ-xuy được phủ một lớp lông mềm mại, giống như đó là nơi để sưởi ấm, dụ người tiến lại gần.

Vương Nhất Bác nắm được tay anh, dùng sức nắm chặt, trên mặt tươi cười dịu dàng, cậu nói, "Về nhà thôi."

Tiêu Chiến cùng cậu song song bước ra khỏi quán cà phê, Vương Nhất Bác đi lấy xe, trước khi lên xe, Tiêu Chiến trêu ghẹo nói, "Lộ liễu như vậy đó hả?"

Vương Nhất Bác cười lạnh, nói "Bọn họ làm gì có tinh lực bám theo tôi cả ngày?"

Tiêu Chiến cười mà không nói gì, lên xe, ngồi ở ghế phó lái nghe nhạc được một lúc thì buồn ngủ, Vương Nhất Bác trong lúc chờ đèn xanh, cầm áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp lên người anh, thời điểm sáp lại gần thì ngừng thở cẩn thận từng chút một, trên cửa kính xe phản chiếu lên một gương mặt đầy ôn nhu.

Tiêu Chiến từ từ khép lại hai mắt, mơ mơ màng màng nói, "Còn bao lâu nữa mới đến?"

Vương Nhất Bác nói, "Sắp rồi."

Cậu vốn tưởng rằng Tiêu Chiến về đến nhà là liền ngủ, lại không nghĩ rằng đối phương ở trên sô pha ồn ào kêu đói, trong tủ lạnh còn mỗi gói mì được Vương Nhất Bác lấy ra rồi bỏ thêm hai quả trứng, nấu xong rồi đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi ở đối diện anh, qua màn hơi nóng hôi hổi mà nhìn gương mặt mịt mờ, cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Tiêu Chiến chịu không nổi, đưa tay qua đẩy mặt cậu sang một bên, nói, "Chơi game của cậu đi."

Tiêu Chiến rất ít khi ở trong nhà Vương Nhất Bác, anh có cảm giác như vị trí bị đổi vậy, rơi vào nhược thế. Bởi vì thói quen nắm giữ làm chủ tình hình, thói quen làm người dẫn đường.

Vương Nhất Bác cười cười, cúi đầu nghịch điện thoại, người trong đoàn xe gửi video một thành viên đang được huấn luyện, cậu cũng vặn nhỏ âm lượng rồi ấn xem, ánh mắt không dừng ở trên người Tiêu Chiến nữa.

Tiêu Chiến ăn mấy miếng, lại nghĩ đến cái gì đó, do dự một chút, mới nói, "........ Thời gian cũng lâu rồi, nói không chừng bọn họ sẽ sốt ruột."

Vương Nhất Bác nhướng mày, nói, "Anh không phải là muốn tôi tự mình ra tay?"

Tiêu Chiến nghẹn ở cổ, "Không cần tôi giúp đỡ?"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn điện thoại, "Nếu cần thì sẽ nói với anh."

Tiêu Chiến không truy hỏi nữa, chầm chậm ăn xong mì, sau đó cùng Vương Nhất Bác ở trước bồn rửa trong bếp tôi rửa bát cậu rửa nồi. Trong lúc dòng nước ấm áp chảy vào lòng bàn tay, Tiêu Chiến bỗng nhiên nắm lấy ngón tay Vương Nhất Bác, thấp giọng nói, "Tiền bối cùng cậu quay tiết mục có phải đang theo đuổi cậu không?"

Vương Nhất Bác nói, "Ai?"

Tiêu Chiến đáp, "Tiền bối đó đó."

Khóe môi Vương Nhất Bác hiện lên nụ cười, ngón tay nắm ngược lại tay anh, tiếp tục giả ngu nói, "Tiền bối nào cơ?"

Tiêu Chiến nhấc chân đạp cậu.

Vương Nhất Bác nói, "Không được rồi, đi đôi dép lê con thỏ là có thể tùy tiện đạp người?"

Nói đến đây, Tiêu Chiến như muốn đánh người, nói, "Sao cậu lại mang nó từ nhà gỗ về đây?"

Vương Nhất Bác đáp, "Anh thích, tôi liền mang về."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm thiếu niên của anh.

Cậu đã chầm chậm học được cách biểu hiện tình cảm.

Mặc dù kín đáo, mặc dù có những lúc không được tự nhiên.

Vương Nhất Bác thở dài, tưởng là Tiêu Chiến còn đang rối rắm trong vấn đề kia, mở vòi nước rửa trôi đi bọt trên tay, ngón tay xoa lấy gương mặt Tiêu Chiến, tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi anh, thấp giọng nói, "Tôi nói, tôi chỉ thích một mình anh, được rồi chứ?"

Đồng tử Tiêu Chiến nháy mắt phóng đại.

Vương Nhất Bác nói xong, vẫn là bị câu nói của mình làm cho nổi da gà, hạ thắt lưng xoa xoa hai cánh tay.

Cậu nói, "Một lần cuối cùng, sau này đừng khiến tôi nói câu này nữa."

Tiêu Chiến đặt tay lên bả vai cậu kéo cậu qua.

Thiếu niên ngoài mặt ghét bỏ, nhưng không khống chế được mà khóe mắt hiện lên ý cười, Tiêu Chiến trong lòng khẽ động, hôn lên khóe mắt đối phương, lông mi hơi run rẩy cọ vào mặt anh, một trận tê dại.

Trong phòng khách, TV phát tin phỏng vấn của Vương Nhất Bác, nói đến mấy bộ tác phẩm của cậu, diễn viên đều thân thân mật mật gọi tên của người yêu, phóng viên chỉ microphone đến trước mặt Vương Nhất Bác, hỏi nếu hẹn hò, sẽ gọi đối phương như thế nào.

Vương Nhất Bác tuy rằng không có biểu tình gì, ngữ khí lại thoải mái.

Cậu nói, "Chính là gọi tên đi."

Nói xong, cậu lại bổ sung một câu, "Như vậy cũng rất tốt."

Trong phòng bếp, không biết Tiêu Chiến đã nói cái gì mà khiến Vương Nhất Bác kéo anh từ trong đó lôi ra phòng khách.

Buổi tối ngày hôm đó, hai người mặc áo ngủ giống nhau cùng tựa vào người đối phương, không có đơn phương bảo vệ, không có một phương không biết tình ý mà rời xa, chỉ là cứ như vậy dựa sát vào nhau, ở ban đêm cuối mùa thu có chút lạnh mà ấm áp ôm nhau ngủ.

Vương Nhất Bác hôn lên khóe mắt anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng tên đối phương, "Tiêu Chiến."

Ngón tay đan chặt, da thịt kề sát.

Lời của tác giả: ....... Vẫn chưa hoàn đâu

_---/---_

Muốn khóc á dumaaaa duma duma duma jxiwkxiwownxi hết ngược rồi zisk wkzmckekwnxj

Câu Yibo nói dắt chó đi dạo là ám chỉ dắt đám cẩu tử paparazzi đi dạo ó :)))))) cười vl anh bạn nhỏ