- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]
- Chương 15
Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]
Chương 15
Lần này không hụt nữa đâu mng =)))))))))
__________
Vương Nhất Bác rất nhanh đến đoàn phim, trong khoảng thời gian này rất ít tiếp xúc, ngay cả thời gian rảnh rỗi cũng không chừa lại cho bản thân, hạ quyết tâm diễn thật là tốt.
Hoành Điếm rộng lớn, chỗ nào cũng thấy minh tinh.
Vậy mà cậu lại cảm thấy quá nhỏ, lộ trình đi rất rõ ràng, đoàn phim chuyển đến đâu, paparazzi cũng chuyển theo đến đấy.
Vương Nhất Bác có đôi khi cảm thấy nghi hoặc, cho dù là muốn kiếm chủ đề nóng, cũng phải tránh mấy tin nhảm ra chứ, buổi trưa mới cùng với người trong đoàn phim ăn cơm hộp, buổi chiều đã có báo lá cải, muốn thu hút người đọc, còn lấy cảnh cậu cùng nữ diễn viên, mặc cho mặt cậu lạnh cứng như khúc gỗ, cũng có thể não bổ ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy.
.
.
.
Tiêu Chiến ở khách sạn của đoàn phim trong một khoảng thời gian dài, chính là cùng với phòng của Vương Nhất Bác mặt đối mặt, vừa mở cửa một cái là có thể vọt đến cửa phòng đối diện, dù có giám sát kĩ đến mấy cũng không mấy khi nhìn thấy thân ảnh rõ ràng của Vương Nhất Bác, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng vụt qua vụt lại cùng với mái tóc khẽ bay vì chạy quá nhanh thôi.
Chỉ là đa số thời gian Tiêu Chiến không ở trong này, Vương Nhất Bác phải chụp hình, phải xuất hiện trước truyền thông, anh cũng cần phải làm việc.
Buổi tối trước sinh nhật của Tiêu Chiến, anh đem hội nghị cùng công việc của ngày hôm sau dồn hết lại sang ngày khác, một thân nhẹ nhàng bước đến chỗ đoàn phim.
Vương Nhất Bác từ sớm đã lén lút về phòng của mình, lấy mấy cái nồi của trợ lý đem đến ra rửa sạch sẽ, lại mở tủ lạnh lấy thức ăn, rồi xếp dưới sàn nhà một chồng mì gói.
Trợ lý ôm chân ngồi đối diện cậu, chỉ dạy vài câu, Vương Nhất Bác không cho nàng nhúng tay vào dù chỉ một chút, ngay cả rau cũng không cho nàng rửa.
Trợ lý nhìn động tác rất cẩn thận của Vương Nhất Bác, "Hoành Điếm nhiều quán ăn như vậy...... Sao hai người không đi ăn?"
Vương Nhất Bác khinh thường, lười ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Cô thì hiểu cái gì."
Được được được, ngài mặc áo ngủ của người khác ngồi dưới đất xếp đồ, ngài hiểu.
Trợ lý cam chịu số phận, thành thành thật thật giúp Vương Nhất Bác một tay.
Cậu lăn qua lăn lại hơn nửa giờ đồng hồ, mới dám đến phòng đối diện, gọi Tiêu Chiến rời giường.
Thời điểm đợi đến lúc từ khách sạn ra phim trường, trợ lý mới sợ hãi giật mình phát hiện Tiêu Chiến cũng theo ở phía sau, anh đeo một cái túi trang điểm chéo ở bên người, cả gương mặt kín mít, vừa đeo khẩu trang vừa đội mũ, nếu không phải trợ lý dạo gần đây thường xuyên nhìn thấy anh, phỏng chừng cũng không thể nhận ra đây là ai mất.
Vương Nhất Bác ăn mặc giống như thường ngày, một cái áo phông cổ rộng thoải mái màu trắng, quần bò cắt gối, trên cổ đeo một sợi dây chuyền được khảm kim cương chói mắt, bị chụp ảnh cũng vẫy tay chào, bảo nhân viên công tác lên xe trước đi, cậu mới nhấc chân lên, ngồi ở bên cạnh cửa xe, trước khi đóng cửa còn không quên chào tạm biệt fan hâm mộ.
Cùng đi đến phim trường mà cos luôn thành một stylist, đùa nghịch trước mặt bao nhiêu người có chút kí©h thí©ɧ, quả nhiên là thế giới của người trưởng thành mà.
Tiểu minh tinh nhìn thấy toan tính khi đi làm của Vương Nhất Bác, cảm thấy thật cạn lời.
Đến buổi tối, lại đồng dạng như vậy mà quay về khách sạn, hôm nay fan hâm mộ đến thăm ban cũng chỉ thấy một anh trai rất ôn nhu, dọc đường đi hoặc là xin Wechat, xin số điện thoại, hoặc là mấy bưu thϊếp linh tinh gì đó.
Thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, đứng ở phía sau nhân viên công tác, Tiêu Chiến mới thoáng nâng mũ lên nhìn Vương Nhất Bác một cái, đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy sự xin lỗi.
Tiêu Chiến cong môi lên mỉm cười, hướng cậu lắc lắc đầu.
.
.
.
Tuy rằng Vương Nhất Bác không phải là người quá để ý đến nghi lễ các kiểu, nhưng mà sinh nhật Tiêu Chiến, cậu vẫn làm những việc mà cậu biết, chỉ mong sao có thể sắp xếp từng chút từng chút một cho Tiêu Chiến.
Ai mà ngờ lúc cậu cầm bánh sinh nhật đứng trước mặt Tiêu Chiến, cảm thấy hành động ấu trĩ của mình làm cho nổi da gà. Nhưng vẫn đốt nến bất chấp mà hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Tiêu Chiến nhịn cười, ánh mắt của cậu ra hiệu lấy một ngọn nến ở bánh chọc vào quả bóng bay, vốn đang chuẩn bị che tai lại, lại thấy quả bóng nháy mắt vỡ ra, kẹo cùng bánh đều rơi xuống, trải đầy trên mặt bàn.
Kẹo rơi đầy trên mặt bánh cùng với trên người Tiểu Vương Tử ngọt ngào, Tiêu Chiến nói, "Oa oa...... Vương Nhất Bác, cậu thật lợi hại."
Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, "Thuận tay mua thôi..."
Tiêu Chiến cũng không vạch trần cậu, đồng ý ở trước mặt người bạn nhỏ ước một điều ước, sau đó thổi nến.
Thời điểm mở mắt ra, Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện theo dõi anh, nói, "Ước cái gì?"
Tiêu Chiến đáp, "Nói ra sẽ không linh nghiệm."
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Vậy tôi thực hiện cho."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Làm gì có thực hiện điều ước cho người khác chứ."
Vương Nhất Bác mắt cũng không chớp, "Điều ước của tôi là Tiêu tổng có thể vĩnh viễn khỏe mạnh vui vẻ."
Tiêu Chiến ngẩn ra.
Cậu nhóc không hề nói ra lời nói lãng mạn sến súa nào cả.
Cũng không đối với anh quá mức kì vọng gì.
Chỉ là vài lời vô cùng đơn giản mà thôi.
Hy vọng anh vĩnh viễn vui vẻ.
Vô luận vui vẻ hay không, cũng muốn cùng cậu trải qua.
Tiêu Chiến nói, "Vương Nhất Bác, tất cả vui vẻ của tôi đều liên quan đến cậu."
Nói xong, hướng về phía cậu tươi cười. Tiêu Chiến rất ít khi cười vui vẻ đến vậy, thậm chí thoạt nhìn có chút ngốc.
Vương Nhất Bác nhìn nhìn anh, cũng không nhịn được cười rộ lên, "Được."
.
.
.
Bình thường hai người cùng ngủ chung một phòng, trên cùng một chiếc giường, bởi vì Vương Nhất Bác bận quay phim, lại thường xuyên đến tận đêm khuya, hơn nữa công ty Tiêu Chiến cũng bận nhiều việc, cho nên ở trong này chỉ là cùng nhau xem phim hoặc là chơi game, nhiều nhất, cũng chỉ là giúp đỡ nhau một chút.
Có những lúc trở về, Tiêu Chiến vừa mới sắp xếp công việc xong, chỉ có thể đem thiếu niên đang mơ mơ màng màng ôm ôm lại hôn hôn mấy cái, rồi mới nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Nhưng lần này, cho dù có khó khăn, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đi đổi hai cái máy quay của tổ quay phim, cậu đã lén lút đổi từ chiều rồi, đoàn phim nếu có xem camera, tuyệt không mâu thuẫn gì cả.
Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn bị Vương Nhất Bác túm lấy đè ép ở dưới thân.
Vương Nhất Bác đỏ mắt nói, "Tôi đã nhịn hai lần rồi."
Trước khi Vương Nhất Bác đến chỗ quay phim, thời điểm thu dọn hành lý có mang theo cả dải dây vải màu đen hồi concert cuối năm đến đây, cất vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.
Mà lúc này, mảnh dây vải màu đen đó lại ở trên mắt Tiêu Chiến, ngăn cách ánh sáng cùng hình ảnh bên ngoài.
Anh nằm nghiêng, gắng sức nắm lấy khuỷu tay Vương Nhất Bác, có chút dùng sức. Trong lúc động đậy bị đυ.ng một chút, lại lăn đến mép giường, sau đó lại bị túm lấy thắt lưng kéo trở về, cứ lặp đi lặp lại như vậy, sống lưng cảm giác được sự tê dại, đầu ngón tay mất lực đến nỗi không thể nắm chặt ga giường được nữa, răng cắn chặt lấy môi dưới để bản thân mình thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn bị tình triều cuốn sạch đi, đổi lại được những âm thanh va chạm mãnh liệt.
Cánh tay Vương Nhất Bác từ sau lưng lướt đến trước ngực Tiêu Chiến xoa nắn, miệng dán ở gáy anh, chỉ cần hơi hơi dùng sức một chút, liền có thể nghe thấy được Tiêu Chiến nhịn không được thở dốc rêи ɾỉ, cùng với tiếng nức nở khiến cậu ngứa ngáy tâm can.
Cho dù là không nhìn thấy, Tiêu Chiến vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt hiện tại của Vương Nhất Bác như thế nào, một đôi mắt thấm đẫm du͙© vọиɠ, mồ hôi từ cằm chảy xuống ga trải giường, làm thẫm ướt một mảnh.
Môi Vương Nhất Bác dán chặt lên gáy Tiêu Chiến, vành tai, đều bị đầu lưỡi lướt qua lướt lại, trong lúc hô hấp nhiệt khí không ngừng luồn lách vào bên trong lỗ tai, nhỏ giọng gọi tên của anh, rồi lại nói anh thả lỏng ra một chút, hoặc là, sảng khoái đến rêи ɾỉ thành tiếng.
Tiêu Chiến tại khoảnh khắc mãnh liệt cùng kɧoáı ©ảʍ không thể kiên trì được bao lâu, đã bị Vương Nhất Bác cầm lấy mắt cá chân giơ lên cao, một lần nữa thẳng lưng xỏ xuyên qua, trong cơn kɧoáı ©ảʍ ồ ạt mạnh mẽ bị đỉnh lộng cơ hồ không nói ra lời, nội vách mềm mại lấy lòng mà cắn chặt lấy cự vật xâm nhập, cánh tay hoàn toàn bám chặt lấy lưng của đối phương, dưới sự tiến công mà gian nan ngẩng đầu cắn lấy môi dưới của người nọ, liếʍ liếʍ lấy lòng, chuyển động chậm lại chút đi.......
Vương Nhất Bác bị nơi kia bao chặt sảng khoái không thôi, tông giọng trầm khàn không ngừng gọi, "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến đón nhận từng đợt đâm vào rút ra của Vương Nhất Bác, hơn nữa cậu còn không ngừng điểm vào một chỗ, khiến đầu ngón chân xinh đẹp của anh đều co quắp lại.
Tiêu Chiến hơi thở hỗn loạn, "Vương Nhất Bác... Nhẹ... A, nhẹ một chút."
Vương Nhất Bác hôn loạn trên người anh, "Không được, tôi nhịn không nổi."
Không biết đến tận lúc nào. Mang sợi dây tháo bỏ xuống, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng nhìn được gương mặt của Vương Nhất Bác, mồ hôi dính dấp từ trán đến lông mi, xuống cằm, khuôn mặt dã tính mỹ cảm cứ thể hiện ra, cánh tay tùy ý gác ở sau gáy anh, cái trán trơn nhẵn, mũi cao thẳng, khóe mắt vô cùng câu nhân, vô thanh vô tức lướt xuống bụng anh, rồi lại biến thành không ngừng hôn xuống dưới.
Bắp đùi bị nắm có chút đau đớn, ở chỗ thịt mềm còn lưu lại vài dấu hôn ngân, chỗ giao hợp chảy ra chất lỏng trắng mịn, Vương Nhất Bác lần thứ hai cúi người xuống, ngậm lấy vật nhỏ thẳng đứng trước ngực anh, khẽ cắn, đối phương liền bởi vì không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà hơi ưỡn người lên, chủ động dâng mình cho sói con.
Tiếng rêи ɾỉ của Tiêu Chiến đứt quãng, hỗn loạn, ở một khoảnh khắc nào đó, lại bị cái hôn của Vương Nhất Bác nuốt đi bằng sạch, cho đến khi anh cảm thấy thật sự khó thở, mới rời môi xuống khỏa ngực bên kia tiếp tục liếʍ láp.
Thẳng đến lúc chân trời hiện lên một màu xám nhạt, Vương Nhất Bác mới buông ra một Tiêu Chiến mệt đến nỗi không thể nâng lên nổi ngón tay, môi dán lên tai anh hôn rồi lại hôn, lúc này mới nhỏ giọng nói một câu sinh nhật vui vẻ.
Tiêu Chiến: .......... Tôi mẹ nó vui vẻ muốn chết luôn rồi.
_---/---_
Hohohohohoho bù lại hai lần bị hụt có khác =)))))))) má nó Wang Yibo cậu có còn là con người không vậy? Phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ (╬◣д◢)!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu]
- Chương 15