Vương Nhất Bác một tay chống bên người Tiêu Chiến, đối diện với tiếng chuông mà cứng ngắc, trầm mặc hơn mười giây, chớp chớp mắt, vẫn là ngồi thẳng lên, tiếp điện thoại.
Trước khi nghe điện thoại, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến nói, "Nếu không phải là có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ đánh người."
Tiêu Chiến đặt đầu xuống gối cười, cũng không cởi thứ trói buộc trên cổ tay, dựa người vào người Vương Nhất Bác nghe cậu tiếp điện thoại.
Vương Nhất Bác bắt máy, trợ lý ở đầu dây bên kia hô gào, "Nhất Bác ca, anh bây giờ đang ở cùng với ai đấy, paparazzi bên kia vừa mới liên lạc với chúng em nói anh cùng với nữ nghệ sĩ vào quán bar, bởi vì họ ra giá rất cao nên chúng em không có cách nào, bây giờ cánh nhà báo đã bao vây chỗ này rồi, Weibo cũng muốn sập.
Vương Nhất Bác: ........ Thế tôi đang ngồi ở đây là ai?
Tiêu Chiến lúc này còn có tâm tình nói giỡn, nhẹ giọng, "Là em trai song sinh của cậu sao?"
Vương Nhất Bác thập phần cạn lời mà xem thường một cái, thân thủ cởi cà vạt ở cổ tay Tiêu Chiến ra, lộ ra vẻ mặt cứng ngắc, không muốn tiếp lời trợ lý.
Tiêu Chiến lấy lại được tự do, nhìn nét mặt không cam chịu của cậu nhịn không được cười, đưa tay ra sờ sờ đỉnh đầu của cậu, nói, "Không sao, tôi giải quyết cho."
Trợ lý ở đầu dây bên kia: ............
Trợ lý cẩn thận nói, "Ngài cùng Tiêu tổng vào quán bar à?"
Vương Nhất Bác tức đến cười, "Đi quán bar cái đ*, tôi ở nhà, ở nhà được không!"
Cậu càng như vậy, Tiêu Chiến lại càng muốn cười, anh cầm lấy điện thoại từ trong tay Vương Nhất Bác ra, đối trợ lý nói. "Không có việc gì, đợi lát nữa xử lý xong sẽ thông báo lại cho cậu, cậu liên lạc với công ty trước đi, chốc nữa phối hợp đăng đính chính, mua lại tin từ nhà báo rồi nói họ đăng tin khác."
Trợ lý nói, "Được được."
Vương Nhất Bác ném điện thoại lên giường, cào cào mái tóc nói, "Anh gọi điện thoại cho tiểu minh tinh đi." Cậu dừng một chút, ".......... Tôi đi tắm."
Tiêu Chiến nhìn thần tình thất vọng của cậu, cười khúc khích thành tiếng.
Hai mươi phút sau, tiểu minh tinh ở khách sạn tắm xong vừa nằm xuống giường đã bị gọi, về đến nhà.
Cậu ta về phòng mình lấy bộ quần áo ngủ rồi chạy sang gõ cửa phòng Tiêu Chiến, vừa mở cửa, chỉ nhìn thấy một Vương Nhất Bác nửa người dưới quấn khăn tắm.
Tiểu minh tinh nói, "Vương Nhất Bác, nếu anh có chết cũng là chết do lúc sống phát tao!" (auto lẳиɠ ɭơ d*m đ*ng) =)))))
Vương Nhất Bác lấy khăn lau mái tóc vẫn còn ướt sũng nước, tức giận nói, "Hoặc là tôi ôm đống mô hình của cậu ném đi, hoặc là đi vào làm việc."
Tiểu minh tinh muốn mắng người liền nhịn xuống, nhớ tới bản thân mình xếp mấy tủ mô hình thủy tinh liền, chịu nhục ôm áo ngủ vào, vung tay ném xuống ghế sô pha, nói, "Chính là mấy bộ này, tự mình chọn đi."
Vương Nhất Bác dùng hai ngón tay nhấc lên cái áo ngủ in hình bò sữa, quay đầu trừng tiểu minh tinh.
Tiểu minh tinh hợp tình hợp lý vươn thẳng sống lưng, nói, "Không phải còn cái khác sao?"
Vương Nhất Bác lại thập phần chán ghét nhìn cái bộ đồ ngủ màu hồng in hình dâu tây, nói, "Cậu có bệnh à? Tốt xấu gì cũng là một đại nam nhân, mặc cái này?"
Tiểu minh tinh nói, "Anh thì biết cái gì! Là phản ứng trái ngược hiểu hay không! Anh hôm nay mặc cái này chụp ảnh, fan sẽ khen anh đáng yêu! Hơn nữa tôi là nam nhân không phải đại nam nhân, nam nhân thì không thể mặc cái này chắc?"
Vương Nhất Bác: ........... Được, cậu được lắm.
Tiêu Chiến nhìn hai đứa đùa giỡn nửa ngày buồn cười đến nỗi không thể nói một câu hoàn chỉnh, đứt quãng nói, "Bỏ đi bỏ đi, cậu mặc bộ màu trắng kia đi, đợi lát nữa độ nóng mà lên nữa thì xử lý sẽ phiền toái hơn đấy."
Vương Nhất Bác cầm quần áo hít một hơi thật sâu, mới không sợ chết mà bước vào phòng thay quần áo.
Cậu đi rất chậm, tiếng cười của Tiêu Chiến ở phía sau khúc khích mấy tiếng, lại thấy được gân xanh trên trán cậu nổi lên.
Tại paparazzi bùng lên vụ Vương Nhất Bác cùng nữ nghệ sĩ nào đó cùng nhau vào bar thì không đến nửa giờ sau, một ID bất ngờ đăng lên Weibo:
Fan của tiểu minh tinh ấn vào xem thử.
Bài đăng chính là: Cùng chơi game với Vương lão sư nào.
Ảnh là do Tiêu Chiến chụp, góc độ rất tốt, bộ đồ ngủ màu trắng ngà tuyệt không lộ ra vẻ xấu xa nào cả, mái tóc ướt sũng hơi cào cào qua loa, không có tạo hình giống thường ngày, chỉ có chút hỗn độn mà lãnh cảm cùng cấm dục, cúi đầu khoanh chân ôm máy game chơi game, bởi vì đang rơi vào cuộc chiến mà có chút không cam lòng cắn môi, mặt mày căng thẳng.
Mặt tường phía sau cậu, đồng hồ điện tử đánh dấu rõ mốc thời gian.
Fan: .........
Fan qua đường: .........
Fan CP: .........
Tiêu Chiến ấn Weibo gửi đi, đem điện thoại trả lại cho tiểu minh tinh, nói, "Về ngủ đi, ngày mai còn có lịch trình."
Tiểu minh tinh vẻ mặt đau khổ, nói, "Cậu cũng biết ngày mai cháu có việc, năm giờ hơn đã phải dậy rồi, cậu còn kéo cháu về đây giúp Vương Nhất Bác bác bỏ tin đồn."
Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Ngày mai cậu bảo tài xế đưa cháu đi. Huống chi, cậu ấy cũng không phải là cậu của cháu sao."
Vương Nhất Bác vốn bực mình vì có thể sẽ biến thành mặc áo CP với tiểu minh tinh, cái áo này cũng trái ngược với khí chất của mình, cậu không thoải mái ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, nghe anh nói như thế, lại bị chọc bật cười.
Tiểu minh tinh nghe xong, nắm chặt tay, "Cháu đi, cháu đi là được chứ gì."
Nói xong, nhanh chóng cút đi luôn.
Tiêu Chiến lúc này mới đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, xoa nhẹ mái tóc rối tung của cậu, "Đừng giận nữa."
Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh, ngón tay vuốt theo đường mạch máu màu xanh nhạt, âm thanh buồn bực, "Tôi không phải giận cái đó."
Tiêu Chiến nở nụ cười, "Vậy cậu vì sao lại mất hứng?"
Vương Nhất Bác nhướng lông mày, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Nhật Bản lần đó. Nếu tôi nói sớm một chút...... Chúng ta có thể hai người cùng đi rồi."
Chính là sẽ không có nữ diễn viên, không có scandal.
Cũng không nhớ đến cảnh máu me của động vật ăn thịt, người kia hi sinh để người còn lại tiếp tục bước tiếp.
Trước kia bởi vì một người bạn đề cử cho cậu bộ phim có cảnh này, thẳng đến sau cùng diễn viên một mình đến thác nước, tùy ý vẩy nước dội ướt cơ thể mình, cậu cũng không hiểu tình cảm của bộ phim này, chỉ cảm thấy thiện ác rất lẫn lộn, cũng không hề muốn xem lại lần thứ hai.
Nhưng mà thời điểm trượt xuống sân trượt tuyết lúc đó, cảm thấy mình giống như biến thành diễn viên này, bên cạnh mình không có một ai, chỉ có một mình mình.
Rõ ràng là tuyết một màu trắng đến chói mắt, nhưng vẫn cảm thấy xung quanh mình mịt mờ, không có quang ảnh của người kia.
Tiêu Chiến hạ mi, nói, "Cậu nói như vậy, tôi cũng sai rồi."
Vương Nhất Bác nghi hoặc giương mắt lên nhìn anh.
Tiêu Chiến nói tiếp, "Nếu lần đầu gặp nhau tôi không nói đến chuyện bao dưỡng, nói không chừng cậu cũng không mâu thuẫn như vậy."
Nhớ tới lần đó bộ dáng anh như kẻ có tiền, Vương Nhất Bác nhịn cười không được nhếch khóe môi, "Anh khi đó, không thể nào khiến người khác thích được."
"Cho nên, thật ra sau đó nói muốn làm bạn với cậu là lừa cậu." Tiêu Chiến nói, "Muốn thay đổi hình tượng mà thôi, tuy rằng thoạt nhìn không thành công cho lắm, nhưng vẫn tốt, cậu đã không quá để bụng nữa rồi."
Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn anh, "Cho nên hiện tại, anh nguyện ý nói cho tôi biết vì sao anh lại thích tôi không?"
Tiêu Chiến biết cậu canh cánh trong lòng lúc ngồi trong xe lần đó, cố chấp mà muốn biết đáp án.
Anh cười cười, "Thật sự muốn biết?"
"Này."
Vương Nhất Bác đẩy ghế anh một cái.
Tiêu Chiến nói, "Được được được, tôi nói."
Vương Nhất Bác ngoài mặt giả bộ trấn định, nhưng đôi mắt lại khẩn trương nhìn thẳng Tiêu Chiến.
Anh nói, "Cái lần cậu diễn trên sân khấu đó, còn nhớ rõ không?"
Vương Nhất Bác nhăn mày hồi tưởng lại, "Nhớ rõ. Chỉ là lúc đó chưa gặp qua anh."
Tiêu Chiến nói tiếp, "Khi đó tôi ở dưới khán đài nhìn cậu nhảy, rất đẹp."
"Cho nên thật sự là, nhất kiến chung tình."
Vương Nhất Bác bĩu môi, có chút ghét bỏ nói, "Đây cũng quá có lệ đi."
Tiêu Chiến cũng trở mặt bĩu môi nhìn cậu.
Vương Nhất Bác ghét bỏ không nổi, lại nhịn không được cười, thấy Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm mình, bộ dáng muốn nói cái gì đó.
Cậu nháy mắt hiểu được ý đồ của Tiêu Chiến, bên tai không thể khống chế được mà hơi phiếm hồng, đánh đòn phủ đầu, vội vàng nói, "Anh đừng hỏi tôi vì sao lại thích anh, rất buồn nôn!"
Tiêu Chiến cúi đầu cười cười.
Thanh niên này vẫn là da mặt mỏng, không nghe được lời nói lãng mạn tình cảm.
Tiêu Chiến nói, "Không cần nữa."
Ánh mắt xinh đẹp nhìn chăm chú Vương Nhất Bác.
"Cảm ơn cậu đã thích tôi."
Nháo đến cuối cùng, vẫn là cái gì cũng chưa xác định được.
Chờ thời điểm Tiêu Chiến bận rộn cả ngày rồi ngủ ở bên cạnh, Vương Nhất Bác vẫn còn đang suy nghĩ về đáp án của vấn đề này.
Đối với người trẻ tuổi mà nói, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, cậu nghĩ không ra lý do, cũng không nói ra được cần phải thổ lộ cái gì.
Năm Vương Nhất Bác hai mươi tuổi, thích cái gì đó rất ít, thứ mà mình thích cũng có giới hạn. Nhưng nếu có những thứ mà cậu coi như trân bảo không thể nói với người ngoài, lại có thể chia sẻ với Tiêu Chiến, đây chính là 'thích' của cậu.
Nhưng là giống như so cùng người khác, 'thích' của mình nhỏ bé, thậm chí có thể cho đó là một trò đùa.
Bởi vì nó quá không đáng kể.
Không thể dùng cái gì để chứng minh, cũng không thể giúp đối phương làm cái gì cả.
Tựa như đêm nay, là anh giúp mình, mà bản thân mình còn đen mặt đứng trước lời yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Chiến mà mặc bộ đồ ngủ.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến ngủ say ở trước mặt.
Tóc mái che đi mi mắt, lông mi rất dài, khóe mắt kéo thành một đường chỉ nhỏ, giống như độ cung của trăng non.
Cho dù có ngủ, anh cũng là bộ dạng ôn nhu như vậy.
Hô hấp rất mỏng lại đều đều, khiến cho người khác cảm thấy thực yên bình.
Vương Nhất Bác thân thủ sát lại gần hơn, nhịn không được dùng sức, rồi lại khắc chế mình lại, thật cẩn thận cầm ngón tay của Tiêu Chiến.
Một lát sau, một cái hôn vô cùng nhẹ đáp xuống trán của anh.
"Ngủ ngon."
_---/---_
kh hiểu sao vẫn thích xưng tôi - cậu, anh - tôi hơn mng ạ :(((((((((