Chương 10

Dạo gần đây một nhóm học viên trong chương trình cảm thấy Vương Nhất Bác lão sư luôn mang đến áp suất thấp mãnh liệt.

Vũ đạo sai một động tác, làm lại năm lần.

Quên một động tác, làm lại mười lần.

Tuy nói thường ngày thì cũng tương đối nghiêm khắc, nhưng tốt xấu gì cũng nói chuyện rất nhẹ nhàng, nếu phạm sai lầm vẫn ôn hòa mà giảng lại một lần, làm mẫu động tác cho đến khi nào tập thuần thục mới thôi. Có đôi khi trêu ghẹo cậu cậu cũng không tức giận, thời gian nghỉ ngơi cũng có thể ngồi tán gẫu vài chuyện gì đó, không giống với dáng vẻ bây giờ, trước sau camera đều là một gương mặt, ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ người, có thể đông lạnh được mọi thứ.

Tuy rằng bình thường cậu chậm nhiệt cao lãnh, nhưng ở đoàn làm phim lâu ngày, cũng có thể đi chơi cùng nhau được, người trong đoàn làm phim không biết tình trạng hiện tại của cậu, còn tưởng là vào buổi diễn đêm hôm đó, thương tâm kéo dài đến tận bây giờ, muốn đến khuyên bảo, lại bị Vương Nhất Bác kia trưng ra một bộ mặt băng lạnh kia đem lời khuyên lui về.

Trợ lý thận trọng cũng tốt, không sợ cái gì cũng tốt, Vương Nhất Bác đối với cô giảm bớt yêu cầu, chỉ cần làm tốt là được, trợ lý một mặt vui mừng, một mặt cảm thấy nghệ sĩ nhà mình như đánh mất hồn vậy, đánh mất cả cảm xúc.

Vương Nhất Bác một bên quay phim, một bên quay chương trình, còn sắp đến sinh nhật, bản thân cậu không biết đây là lấy sự bận rộn của công việc để che lấp đi suy nghĩ miên man hay là cái gì nữa, tóm lại đại khái một khoảng thời gian rất dài, cậu cũng không muốn cho bản thân mình thời gian để tự hỏi.

Trong dự kiến tiệc sinh nhật, dự tính tiểu minh tình sẽ lên bục cùng khiêu vũ, dù sao bọn họ cũng cùng xuất hiện trong chương trình gần đây, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, tiểu minh tinh có khí chất có người hâm mộ, mời cậu ta thì còn gì tốt hơn.

Vương Nhất Bác nhìn tiểu minh tinh kia trên màn hình mà trầm mặc nửa ngày.

Trước lúc diễn ra buổi tiệc, Vương Nhất Bác thở một hơi dài.

Cậu trước kia không phát hiện, ánh mắt của tiểu minh tinh cùng của Tiêu Chiến có chút giống, đặc biệt thời điểm lúc cười rộ lên sẽ cong lên khóe mắt.

Chính là không biết có phải vì tức giận ánh mắt sẽ phiếm hồng hay không.

Có phải vì vui vẻ mà đuôi mắt cong như trăng lưỡi liềm hay không.

Có phải.........

Vương Nhất Bác đấm lên bệ cửa sổ.

Thời điểm Vương Nhất Bác trở về, trợ lý rõ ràng cảm thấy áp khí của cậu lại thấp hơn rất nhiều, bàn tay nắm chặt thành quyền buông xuống bên mình, khớp xương chỗ đó hơi đỏ lên.

Cô chỉ liếc mắt một cái, liền nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Vương Nhất Bác một lần nữa ngồi xuống, ngón tay dài nhỏ cầm chiếc bút màu đen vẽ vài vòng, khuyên tai theo động tác của cậu khẽ đung đưa, nghe bàn bạc về việc cùng nhau khiêu vũ xong, đột nhiên mở miệng nói, "Mời cậu ta làm khách quý cũng được, cùng lên bục khiêu vũ thì bỏ đi."

Mấy nhân viên chuẩn bị sắp đặt xong mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, thử nói, "Vậy, lúc nói chúc mừng sinh nhật, cùng nhau đi lên bục cũng có thể đi?"

Vương Nhất Bác hạ lông mi, "Không thích."

Lại là một trận mấy mắt nhìn nhau xấu hổ cùng yên tĩnh.

Có một nhân viên đeo mắt kính đi ra hòa giải, nhẹ giọng khuyên bảo, "Nhất Bác à, cậu xem, địa vị cậu ấy cũng không thấp, mời cậu ấy làm khách quý thì lên đài biểu diễn vài tiết mục, cũng không phải là biểu diễn lấy tiền gì, huống chi, nói ra thì cũng không dễ nghe, nhỡ đâu người hâm mộ nhắc nhở......"

Vương Nhất Bác cân nhắc nửa ngày, mới miễn cưỡng đáp ứng.

Chỉ là vẫn dặn đi dặn lại, lúc đó ngọn đèn phải tối, muốn bản thân mình không nhìn rõ được khuôn mặt của tiểu minh tinh, cả đôi mắt kia nữa.

Tiệc sinh nhật ngày đó Thượng Hải đổ mưa to, trên Weibo đang báo động không ngừng, phòng làm việc của Vương Nhất Bác lấy tài khoản của cậu an ủi fan hâm mộ, gửi đến một bức ảnh làm phúc lợi.

Trong ảnh chụp cậu hơi ngửa đầu, người trang điểm giữ mặt của cậu giúp cậu điểm nhẹ lớp son, ánh mắt nửa chớp lại không chớp, lông mày hẹp dài.

Nhân viên trang điểm xong, cười tủm tỉm cùng cậu nói chuyện phiếm, "Hôm nay trời mưa, Nhất Bác hẳn là rất vui vẻ, ở thời tiết yêu thích mà trải qua ngày sinh nhật."

Vương Nhất Bác lạnh mặt, không thấy rõ được cảm xúc, làm trợ lý sợ đến mức run người mà nói, "Không có. Tôi ghét nhất là trời mưa."

Tiểu minh tinh coi như biết chừng mực, ở trên đài cũng không nói lời gì không nên nói, làm ra chuyện không hợp tình hợp lý. Chỉ là theo sắp xếp chúc mừng sinh nhật, rồi đưa kịch bản đến cùng nhau nói chuyện phiếm, đợi đến lúc cậu ta xuống bục, Vương Nhất Bác cảm giác mặt mình cười đến cứng luôn rồi.

Cậu xuống đài thay quần áo, lên đài lần nữa, ăn mặc rất đơn giản, vừa nhìn đã biết không phải là tư phục trên sân khấu như thường ngày, trên đầu đội mũ, áo sơ mi sọc chéo đen trắng, quần bò có một vết cắt to ở đầu gối, vành tai đeo một ngôi sao nhỏ, dưới ngọn đèn lấp lánh lạ thường.

Chính giữa sân khấu chỉ có một cái ghế, cùng một cái microphone.

Vương Nhất Bác ôm đàn ghi ta, ngồi xuống ghế.

Trên màn hình lớn hiện lên mấy bức tranh, trên bức tranh đều là vẽ lên hình của Vương Nhất Bác, cậu ngồi trên motor, hoặc là trên tay cầm ván trượt, phía sau là một khóm hoa, dưới sân khấu, tiếng vỗ tay cùng tiếng hét của người hâm mộ rất rõ ràng.

Vương Nhất Bác cũng quay đầu nhìn mấy bức tranh này, thời điểm Tiêu Chiến vẽ thì cậu sẽ ngồi trên ghế chơi game, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, xung quanh đều là bút vẽ, mà còn là trưng ra một bộ dáng chuyên chú một bút một họa.

Anh đem cả thế giới của chính mình họa lên một tờ giấy.

Người khác đều cảm thấy Vương Nhất Bác là một người rất khó hiểu, con người cũng rất kì quái.

Chỉ có Tiêu Chiến vạch trần nói đây đều là biểu hiện giả dối mà thôi.

Anh nói Vương Nhất Bác không được tự nhiên nhưng cũng rất thiện lương, ngoài miệng thẳng thắn dứt khoát, nghĩ gì nói đấy, nhưng đây cũng là tất cả rồi, chính là bộ dáng của một thiếu niên chân thành. Sẽ không giả bộ cái gì cả, sẽ không phải nịnh nọt người nào hết.

Lúc ấy Vương Nhất Bác còn chê anh buồn nôn, ở sau phía sau đuổi đánh anh.

Tóc phía sau anh nghịch ngợm vểnh lên, theo động tác chạy mà bay nhẹ.

Nghĩ đến đây, gương mặt lạnh hơn một nửa tháng của Vương Nhất Bác mới lộ ra điểm thật lòng tươi cười, cậu tháo microphone trên cây xuống, ngón tay để ở bên môi, giọng nói êm ái truyền đến, ánh mắt vẫn dán chặt trên màn hình lớn, nhẹ nhàng nói:

"Bức tranh này..... Là một người bạn quan trọng của tôi vẽ tặng tôi, bức tranh thật sự rất đẹp. Công việc của anh ấy bề bộn, không có thời gian đến dự tiệc sinh nhật của tôi, nói không chừng cũng không rảnh để xem lại trên clip, nhưng tại ngay bây giờ, tôi vẫn còn có một bài hát muốn tặng cho anh ấy."

Cậu cảm thấy được Tiêu Chiến vô cùng quan trọng, nhưng phân không rõ rốt cuộc có người có thể thay thế anh hay không, người đó có thể trở thành một Tiêu Chiến hay không.

Nhưng cậu chỉ biết là, hiện tại ở trên sân khấu, bản thân mình vô cùng nhớ anh ấy.

Vương Nhất Bác hát một bài hát, nguyên gốc là của một ca sĩ trên mạng.

Mọi khi ở trên sân khấu, hoặc là gợi cảm hoặc là dã tính, vũ đạo chiếm hơn phân nửa cuộc sống của cậu, để sân khấu có hiệu quả, Vương Nhất Bác luyện sức thở, vừa hát vừa nhảy, chạy hơn nửa sân khấu cũng không cảm thấy mệt mỏi, cậu trời sinh phù hợp với sân khấu, liền dễ dàng châm lửa, chiếu sáng lên nơi ấy.

Nhưng lúc này nghe cậu tiếng nói trầm thấp ôn nhu, vừa đàn vừa hát, ngọn đèn chiếu xuống, ngay cả lông mi buông xuống cũng như lóe quang.

Màn hình lớn đặc tả đôi mắt cậu, mênh mông một tầng nước trong suốt, phá lệ động lòng người.

Mấy ngàn người dưới khán đài nhẹ nhàng ngâm nga theo.

Ở một chỗ nào đó, Tiêu Chiến ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối một cách ngay ngắn.

Tiêu Chiến còn rất tốt bụng chia ảnh cho fan hâm mộ ngồi ở xung quanh.

Nhưng không nghĩ đến mấy bản chính đều nằm gọn trong cặp của Tiêu Chiến mất rồi.

Ảnh chụp Vương Nhất Bác cười thực vui vẻ, lộ ra gương mặt trắng nõn lại nhỏ, ôm Tiêu Chiến ghé trên bàn vẽ ở giá sách, trên mặt vẫn còn dính màu nước, đó là Tiêu Chiến tự tay bôi lên.

Tiêu Chiến nâng mắt, nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Vương Nhất Bác trên màn hình lớn, cùng với bức tranh phía sau.

Bờ môi anh khẽ động đậy.

Nói, hát rất dễ nghe.

Tiểu minh tinh sau khi chúc mừng sinh nhật xong xuống dưới khán đài xem biểu diễn, vốn đang nghĩ vì sao Vương Nhất Bác lại làm ra biểu tình kích động tình cảm như vậy, lại thấy bức tranh ở phía sau lưng cậu, bức tranh đầy màu sắc, vừa buồn nôn vừa ấu trĩ.

Cậu ta ở ngoài mặt ghét bỏ, trong lòng lại nhịn không được hâm mộ.

Tiêu Chiến nhiều năm không động đến bút vẽ rồi.

Đừng nói là vẽ tranh hoạt hình như này, cho dù là mấy nét vẽ nguệch ngoạc cũng chưa từng thấy qua.

Con mẹ nó.........

Bọn họ thật sự đang hẹn hò đi.

Tiểu minh tinh quay người khinh thường, trở về hậu trường.

Tiệc sinh nhật kết thúc, thời điểm quay về hậu trường tháo trang sức, tiểu minh tinh vẫn còn ở đây, đang bắt chéo chân lấy máy của Vương Nhất Bác chơi game, Vương Nhất Bác lấy chân đạp vào ghế một cái, "Máy này tặng cậu, cầm theo đồ của cậu cút đi."

Tiểu minh tinh suýt nữa đem máy chơi game ném đi.

Liền như vậy mà phân tâm, nhân vật trong game ngã xuống, cậu ta lại mở ra một ván chơi mới, cũng không quay đầu lại nói, "Anh nghĩ tôi muốn ở đây với anh lắm chắc? Tôi chờ Tiêu Chiến đến đón tôi, liền mượn chỗ này của anh nghỉ chân một lúc, đừng không hài lòng như vậy."

Vương Nhất Bác đang cởϊ áσ mạnh mẽ quay đầu lại nói, "Cậu nói ai đến đón cậu?"

Tiểu minh tinh khoa trương khẩu hình miệng, "Là, Tiêu - Chiến --"

Vương Nhất Bác quay đầu đi, đem cúc áo vừa cởi cài lại nói, "Biết rồi."

Vì thế thời điểm đến bãi đỗ xe, bên cạnh tiểu minh tinh là một người còn chưa kịp tháo trang sức cùng trang phục trên sân khấu xuống, Vương Nhất Bác.

Tiểu minh tinh liếc mắt nhìn cậu, "Không phải chê tôi phiền sao, sao lại đi theo tôi?"

Vương Nhất Bác nâng tay nghịch đuôi tóc, nói, "Trợ lý tới đón tôi, thời gian trùng hợp mà thôi."

Tiểu minh tinh ngay lập tức phản bác, "Cái mông ấy, anh rõ ràng ngẩn người rất lâu, vậy mà thấy tôi nghe điện thoại mới theo tôi đến đây!"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Cậu vừa mới nói xong, nhìn đến khu D một chiếc xe màu đen đi đến, một người tựa vào bên rèm, thân hình thon dài, vẻ mặt lãnh đạm.

Thấy tiểu minh tinh, thản nhiên kêu một tiếng tên của cậu ta.

Tiểu minh tinh liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, hai ba bước chạy đến, mở cửa xe ngồi vào, cửa kính xe kéo lên, không còn nhìn thấy gì nữa.

Một khoảng thời gian không gặp, Tiêu Chiến vẫn không thay đổi gì, chỉ là ý cười không còn ôn nhu, không hề thân thiết, đi qua dường như hướng về phía Vương Nhất Bác gật gật đầu, khẽ cười, nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Không đợi cậu lấy lại được phản ứng, Tiêu Chiến đã mở cửa xe, tiến vào ngồi xuống.

Chào hỏi khách khí, kết thúc cũng khách khí.

Cửa kính xe không kéo lên, thấy được sườn mặt của Tiêu Chiến, khóe miệng không có nổi một độ cung.

Nhìn chăm chú vào ánh mắt bình tĩnh, không có, cũng sẽ không có cảm xúc giống như trước kia nữa.

_---/---_

Cũng đi được gần nửa chặng đường rồi :(((((((( đừng ngược nhau nữa mà :(((((((((((((((((