Thai độ của Hàn Khiêm tương đối lạc quan, sau khi mua một gói thuốc lá, Hàn Khiêm đến chỗ môi giới tìm nhà, cuối cùng chọn được một căn nhà có kết cấu song lập ở tầng trên với mức giá tương đối cao. Khoản nợ bốn trăm vạn không phải cứ bớt ăn bớt mặc là có thể góp đủ, muốn hoàn lại nợ nần chỉ dựa vào tiết kiệm là vô ích.
Chủ nhà rất tốt, trong lúc trò chuyện biết được Hàn Khiêm đang tìm việc làm, vẫn chưa có thu nhập ổn định nên đã ngoại lệ cho phép anh trả tiền mỗi tháng một lần, nhưng vẫn phải trả trước số tiền đặt cọc một tháng là 2.500 tệ.
Thời điểm giao ra 5000 tệ cho chủ nhà, Hàn Khiêm có cảm giác trái tim mình đang rỉ máu. Trong lúc trò chuyện, anh biết được một ít thông tin về chủ nhà. Chị độc thân, có một đứa con đang học sơ trung. Chồng chị thuở trước là một thương nhân, sau khi làm ăn khấm khá, có tiền thì bắt đầu tiêu xài phung phí, tìm phụ nữ, đến sòng bạc, ngắn ngủi mấy năm đã thua sạch tiền, cuối cùng phải nhảy lầu tự tử, để lại hai căn hộ, bây giờ hai mẹ con chị ở căn hộ tầng hai, cho Hàn Khiêm thuê căn hộ tại tầng mười một.
Mở cửa, đối diện chính là một gian phòng khách không quá rộng rãi, bên trái là bồn rửa mặt, vào thêm một chút là chỗ vệ sinh, bên phải là tủ giày bình phong, bên trong là phòng bếp.
Phía sau bức tường ngăn cách phòng bếp với phòng khách là cầu thang dẫn lên tầng hai. Tại tầng hai có hai phòng ngủ, một ở hướng bắc, một ở hướng nam, phòng tắm ở giữa, còn có một phòng ngủ khác nằm phía sau bức tường gắn TV ở dưới tầng một.
Hàn Khiêm rất hài lòng với căn hộ nhỏ song lập có ba phòng ngủ và hai phòng tắm, dù sao tiền thuê hàng tháng chỉ là 2500 tệ.
Hàn Khiêm rất vui vì mình không ở thành phố hạng nhất như Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc Quảng Châu. Ghế sô pha, bộ đồ ăn trong tủ đều là đồ mới, chỉ thiếu duy nhất là không có chăn ga gối đệm, mà nếu có Hàn Khiêm cũng sẽ không dùng.
Sau khi xem xét trong nhà, lúc Hàn Khiêm đang định xuống dưới mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày thì có tiếng gõ cửa, Hàn Khiêm tò mò mở cửa thì thấy bà chủ nhà mang theo một số nhu yếu phẩm hàng ngày sang.
“Chị làm việc ở siêu thị, mua mấy thứ này cũng không tốn bao nhiêu, nếu không ngại có thể dùng, đều là hàng mới.”
Nhìn bàn chải đánh răng, khăn tắm các loại, Hàn Khiêm mỉm cười tiếp nhận.
“Gặp chị thật sự so với gặp người thân còn muốn thân thiết hơn, vậy em cũng không khách khí. Về sau, trên phương diện học tập, nếu đứa nhỏ có chỗ nào không hiểu cứ bảo nó qua tìm em, thành tích hồi sơ trung và cao trung của em khá tốt đấy.”
“Được. Chị xem cậu em rất vừa mắt, để chị coi có cô gái nào thích hợp sẽ giới thiệu cho em. Chị đang vội, thôi không quấy rầy em nữa.”
Chị chủ nhà đến đột ngột, đi cũng vội vàng. Hàn Khiêm nhìn chiếc bàn chải đánh răng trên tay, khẽ mỉm cười. Trên đời vẫn còn nhiều người lương thiện.
Ba năm qua một mực ở trong nhà với thân phận là “người nội trợ toàn thời gian”, đã rất lâu Hàn Khiêm không giao thiệp với người khác.
Hàn Khiêm ở đây quét dọn một buổi chiều, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất thoải mái, nếu không có Ôn Noãn, phí phẫu thuật của mẹ anh sẽ không đủ, hiện tại anh cũng không có tự do, tuy rằng ba năm chung sống với Ôn Noãn anh bị ràng buộc rất nhiều nhưng hiện tại xuất phát điểm so với những sinh viên vừa ra trường thì rõ ràng tốt hơn.
Sau khi mua giường và chăn ga gối đệm, Hàn Khiêm bấm bụng bỏ ra 700 tệ để mua một chiếc máy tính xách tay đã qua sử dụng, tựa hồ chỉ có thể lên mạng, cho dù có nhiều tính năng hay ho thì Hàn Khiêm cũng không hiểu, đối với máy tính Hàn Khiêm anh thật sự không rành.
Trong khoảng thời gian này, anh đã đến ngân hàng và chuyển 8.000 tệ cho mẹ mình, nhưng không nói với bà chuyện anh và Ôn Noãn ly hôn.
Mẹ anh đối xử với Ôn Noãn cũng giống như Lý Kim Hạc đối xử với Hàn Khiêm anh vậy, mặc dù trên phương diện vật chất không thể thỏa mãn Ôn Noãn bất luận cái gì, nhưng bà đã cho Ôn Noãn sự dịu dàng mà cô chưa bao giờ cảm nhận được ở Lý Kim Hạc, tương tự như Lý Kim Hạc cho Hàn Khiêm sự dạy bảo nghiêm khắc chưa từng cảm thụ qua trước đây.
Nhéo lỗ tai rút bả vai là chuyện thường tình, Lý Kim Hạc không chỉ đối với Hàn Khiêm như thế mà đối xử với Ôn Noãn và Lão Ôn cũng giống y như vậy.
Hàn Khiêm chỉ để lại 2.000 tệ trong tay, 1.000 trong số đó được dùng làm chi phí sinh hoạt, phần còn lại được sử dụng cho những trường hợp khẩn cấp, việc đầu tiên anh làm khi mở máy tính là tìm kiếm thông tin về Tập đoàn Vinh Diệu – ngôi sao mới nổi trong thương giới có khả năng cùng Sướиɠ Hưởng đối kháng.
Phàm là ngành nghề Sướиɠ Hưởng có thì Vinh Diệu đều có.
Bất động sản, trung tâm mua sắm, điện tử, ăn uống, y học...
Phòng kế hoạch Tập đoàn Vinh Diệu, đây là mục tiêu cuối cùng của Hàn Khiêm. Hàn Khiêm đã sẵn sàng để trở lại với công việc cũ của mình, nhưng lần này anh sẽ không vì áp lực tiền bạc mà làm chuyện phạm pháp nữa, cũng sẽ không thể hiện bản thân quá nhiều khi đến Vinh Diệu, những thua thiệt tại Sướиɠ Hưởng trước đó đã đủ dạy cho anh một bài học.