Chương 3: Thẳng thắn

“Đi, đi bệnh viện! Bây giờ ta sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Noãn, bảo nó đến bồi tiếp con.”

Đối với mẹ vợ, Hàn Khiêm thật sự là không có biện pháp nào, nàng căn bản không phải nữ nhân bình thường, nàng tuyệt đối là BOSS trong game có thể tùy ý tàn sát người chơi, cũng có thể là tài khoản Max cấp rơi xuống tân thủ thôn.

Đi bệnh viện chắc chắn là không được, nếu như Lý Kim Hạc biết mình nói dối, Hàn Khiêm anh thật sự sẽ gặp nguy.

Hàn Khiêm thở dài, ngồi xuống ghế, trầm giọng nói.

“Mẹ, cuộc hôn nhân của con với Tiểu Noãn chỉ là một thỏa thuận. Khi con gặp khó khăn, mẹ con cần bốn mươi vạn tệ để làm phẫu thuật, con không còn cách nào khác là phạm sai lầm. Con đã cầu xin Tiểu Noãn cứu con. Để báo đáp, con giúp cô ấy ứng phó với nhị lão các ngài, hiện tại thời hạn hợp đồng đã đến, con không thể trì hoãn tuổi trẻ của Tiểu Noãn.”

Không có cách nào, bày trò trước mặt Lý Kim Hạc sẽ chỉ đưa đến cái chết thảm hơn, vì vậy anh chỉ có thể thành thật giải thích, nhưng khi giải thích, Hàn Khiêm anh lại nhận hết trách nhiệm về mình.

Nhưng sự chú ý của Lý Kim Hạc dường như không còn ở thỏa thuận kết hôn giữa hai người, mà cau mày hỏi Hàn Khiêm, rằng mình có phải rất già không?

“Không không không! Không già chút nào.”

Lý Kim Hạc nhàn nhạt nói.

“Còn thiếu một chữ.”

“Mẹ! Mẹ không già chút nào, đi ra ngoài người ta đều nói mẹ và Tiểu Noãn là chị em.”

Lý Kim Hạc hài lòng, sau đó mở miệng nói.

“Thỏa thuận kết hôn... Ta có thể cho là hai đứa đã yêu nhau trong ba năm qua. Đích xác là Tiểu Noãn có rất nhiều khuyết điểm, rõ ràng bản thân rất lôi thôi nhưng lại cứ hay nói mình có bệnh thích sạch sẽ, không có một chút kỹ năng sinh hoạt, ngoại trừ trình độ và tướng mạo không tệ ra thì không còn ưu điểm nào khác. Chẳng lẽ con đối với Tiểu Noãn thật sự không yêu thích một chút nào sao? Thời gian ba năm, cho dù bên cạnh là một con chó thì cũng phải có tình cảm mà. Ta không nói con là chó, ta nói Tiểu Noãn.”

Mẹ vợ hung hãn!

Trên trán Hàn Khiêm mồ hôi liên tục chảy ra, anh lau mồ hôi, thấp giọng nói.

“Mẹ! Mẹ cũng biết xuất thân của con. Nếu không phải bởi vì lần phạm sai lầm kia thì cả đời này sẽ không có cô gái nào như Tiểu Noãn tới bắt chuyện với con. Địa vị giữa hai bên quá chênh lệch. Lại nói, cho dù con có thích Tiểu Noãn đi chăng nữa cũng vô ích, người cô ấy thích là người khác.”

“Ý con là thằng ranh con nhà họ Lâm sao? Đàn ông nhà họ Lâm không có ai tốt. Lâm Tông Hằng không phải vì coi trọng số cổ phần trong tay Tiểu Noãn nên mới tiếp cận nó? Chỉ có một đứa ngốc như Tiểu Noãn mới tin Lâm Tông Hằng kia thật sự yêu thích nó. Con coi con, trước khi ly hôn cũng không cùng ta nói một tiếng, làm sao bây giờ, Lâm Tông Hằng trở về, đứa nhỏ ngốc Ôn Noãn muốn hóa thiêu thân bay vào lửa. Tâm huyết cả đời của lão Ôn thật sự phải dâng hết cho nhà họ Lâm sao? Ta thật hối hận vì sao lại không sinh một đứa con trai chứ.”

Hàn Khiêm thực sự không dám trả lời vấn đề này, gật đầu không phải mà lắc đầu cũng không phải.

Cũng may, Lý Kim Hạc không có quá làm khó anh, từ trong túi của mình móc ra một vạn tệ ném cho Hàn Khiêm.

“Ly hôn thì ly hôn. Lý Kim Hạc ta không phải loại người cổ hủ, ba năm nay con gọi ta là mẹ, hiện tại con không phải con rể ta thì cũng coi như là nửa đứa con trai của ta. Tiểu Noãn lòng dạ hẹp hòi, trong tay con nếu có thể có hơn một vạn tệ ta liền đi đầu xuống đất, cầm lấy mà dùng đi, đừng có nghĩ rời khỏi thành phố này, về sau ta và lão Ôn xảy ra chuyện còn muốn con chạy qua trợ giúp đấy, nếu như con dám cự tuyệt, ta liền...”

“Phái binh sĩ tới bắt con. Không cự tuyệt, không cự tuyệt.”

Hàn Khiêm không dám không nhận, sự dũng mãnh của mẹ vợ, anh nhận thức không chỉ mới ngày một ngày hai.

Lúc ăn cơm Lý Kim Hạc đột nhiên mở miệng.

“Tiểu Noãn tại Sướиɠ Hưởng liệu có thể khiến mọi người tâm phục?”

Hàn Khiêm vừa lùa một miếng cơm vào miệng, nghiêm túc gật đầu.

“Kế hoạch ban đầu đã hoàn thành. Cửa hàng bách hóa đã được đổi thành Vương quốc nhung trang và hợp đồng thuê cửa hàng đã bị hủy bỏ. Công ty sẽ tự bán tất cả với mức giá thấp nhất mà người già có thể chấp nhận được. Phản ứng của xã hội khá tốt, đồng thời nó cũng đã mang lại cho người trung niên và người già một nơi tiêu phí, doanh thu mỗi ngày rơi vào khoảng mười vạn tệ, mặc dù thu nhập không nhiều nhưng lại được xã hội đón nhận, cùng Bách hóa Vinh Quang so sánh, bên chúng ta náo nhiệt hơn một chút, những chuyện này về sau đều là do Tiểu Noãn phụ trách, cũng đạt được tán thành, sau đó con đưa cho cô ấy một số kế hoạch lớn nhỏ khác, phản hồi đều tốt, nhưng cũng không lớn, không đáng nhắc tới.”

Lý Kim Hạc nhìn thế nào cũng thấy đứa con rể này thật thuận mắt, tướng mạo anh tuấn tương xứng với Tiểu Noãn, lại rất có tài. Bà nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch, nói.

“Con có muốn trở về Tập đoàn Sướиɠ Hưởng không? Ta có thể bảo lão Ôn cho con chức trưởng phòng kế hoạch.”

Hàn Khiêm cười khổ, lắc đầu.

“Mẹ đừng làm loạn. Nếu con vào làm ở Sướиɠ Hưởng, Tiểu Noãn sẽ cho rằng con bám lấy cô ấy không buông, ly hôn rồi thì nên giữ khoảng cách một chút. Lại nói, nhân viên Sướиɠ Hưởng không biết quan hệ giữa con và Tiểu Noãn, ban lãnh đạo cũng đã gặp qua con, không thể quay lại Sướиɠ Hưởng được, vả lại... người đó sắp trở về, nói thế nào con cũng là chồng cũ cùa Tiểu Noãn, nhìn xem vợ cũ ở bên cạnh người đàn ông khác trong lòng nhất định sẽ thấy khó chịu. Thế nên là, mẹ hãy thả cho con đi đi.”

Lý Kim Hạc rõ ràng có chút thất vọng, khẽ thở dài.

“Con đấy, xương cốt kiêu ngạo đều thể hiện ở trước mặt chúng ta, đối với đứa nhỏ ngốc Ôn Noãn sao không bày tỏ một chút để cho nó sáng mắt. Nó còn ngu xuẩn cho rằng năng lực của con đều là nó dạy cho. Được rồi, nếu con đã kiên trì như vậy, ta cũng không làm khó con nữa. Hàn Khiêm, năm nay con mới hai mươi lăm tuổi đúng không?”

Nghe nhắc đến tuổi tác, Hàn Khiêm sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật đầu.

“Vâng, hai mươi lăm tuổi.”

“Hai mươi lăm tuổi, còn trẻ, đừng vội kết hôn, gặp được cô gái mình thích thì nói với ta, nếu mềm không được thì chúng ta dùng tiền đập chết nàng, không được nữa thì ta sẽ để cho.. .”

“Không được thì kéo quân đi, phải không? Trong thời gian ngắn con sẽ không yêu đương, con nghĩ trước tiên sẽ giải quyết rắc rối trước, sau đó sẽ mua một căn nhà ở thành phố này rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương. Mẹ, mẹ đi chơi mạt chược đi, đây đã là cuộc gọi thứ tư của dì Triệu rồi.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của Lý Kim Hạc reo lên, chiếc Apple đời mới nhất, giá tiền đắt đỏ khiến Hàn Khiêm chỉ biết ao ước.

Lý Kim Hạc nghe máy, lớn giọng mắng.

“Hối hối hối! Đòi mạng à!? Lão nương cùng con rể ăn bữa cơm các người cũng hối? Muốn ta ăn tiền của các người lắm sao?”

“Sao? Tiểu Khiêm đang ở cùng cô? Mau mang hắn tới đây cho tỷ tỷ, Tiểu Khiêm hắn chính là mỹ thực á. Nhanh, tối nay anh rể cô không có ở nhà.”

“Phi! Không biết xấu hổ, đừng dụ dỗ con rể của ta, bên ngoài chó đực rất nhiều! Hàn Khiêm, dì Triệu của con hỏi con có muốn đi không. Con-đi-sao?”

Hàn Khiêm lập tức lắc đầu.

“Không không không, dì Triệu, buổi chiều con còn có chút việc, phải đi mua thức ăn cho Tiểu Noãn.”

Nói đến đây, Hàn Khiêm đột nhiên sững người, hóa ra cuộc sống thực sự sẽ hình thành thói quen.

Trong điện thoại, chị gái lớn kia nghiến răng, tức giận nói.

“Gọi tỷ tỷ! Lý Kim Hạc, tới đây nhận cái chết!”

Mẹ vợ hung hãn lái một chiếc A6 rời đi, Hàn Khiêm đi trên đường lại một mặt sầu não. Anh siết chặt nắm tay.

“Cuộc sống mới sắp bắt đầu! Mua thuốc đi!”