Vừa mới ly hôn lại bị Lâm Tông Hằng chọc cho khó chịu, Ôn Noãn thực sự không có tâm trạng đi làm.
Phó Tổng Giám đốc Ôn chưa bao giờ vắng mặt không lý do, hôm nay lại vắng mặt một cách kỳ lạ, cô lái xe trở về ngôi biệt thự của gia đình, mở cửa cởi giày, ném điện thoại di động và túi xách, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ. Lý Kim Hạc vẫn còn chưa rời giường, ngoẹo đầu ngó xem đứa con gái cưng của mình, chưa kịp mở miệng đã bị con gái nhào tới ôm chặt.
“Mẹ, con và Hàn Khiêm ly hôn rồi.”
Ôn gia, lúc mười một giờ.
Ôn Noãn bị bắt ép ngồi bên cái bàn nhỏ, đối mặt với sự thẩm vấn của ba mẹ mình. Lão Ôn trước giờ vốn rất nuông chiều con gái, vậy mà hôm nay lại không chút bao che, để mặc cho cô bị Lý Kim Hạc giáo huấn.
“Tiểu Noãn Noãn con đúng là không biết tốt xấu, một mực khi dể Hàn Khiêm thì cũng thôi, ta cũng khi dể cha con như vậy, nhưng con làm sao có thể ly hôn chứ? Ba năm nay con ở Sướиɠ Hưởng công tác thuận buồm xuôi gió, là nhờ ai ở sau lưng trợ giúp?”
Nghe vậy, lão Ôn nhanh chóng nháy mắt với Lý Kim Hạc, nhưng bị phớt lờ. Lý Kim Hạc, người xuất thân trong quân đội, tính cách mạnh mẽ, vung tay đập mạnh xuống mặt bàn một cái, dọa cho hai cha con sợ run, giận dữ quát.
“Con cho rằng máy tính của con thông minh thật sao? Con cho rằng mình có thể mộng du giải quyết hết công việc? Những công việc kia của con có cái nào không phải do Hàn Khiêm nửa đêm tìm cha con xử lý giúp con? Hàn Khiêm ở nhà lo cho con ăn uống ngủ nghỉ, một thân tài năng đều bị lãng phí. Làm điểm tâm cho con ăn, nấu nước cho con tắm, ngay đến đồ lót cũng là Hàn Khiêm giặt cho con. Lần trước không biết là ai đã vui vẻ nói cho ta biết trong nhà có đàn ông thật tốt! Bây giờ con nói con và Hàn Khiêm đã ly hôn? Hàn Khiêm phải đen đủi tới mức nào mới găp phải một đứa như con chứ?”
Ôn Noãn bị khiển trách cũng không nhịn được nữa, ưỡn ngực mở miệng phản bác.
“Con là con của mẹ hay Hàn Khiêm là con của mẹ? Để con nói cho mẹ biết! Chính Hàn Khiêm là người đệ đơn ly hôn, và người bị đá là con gái của mẹ!”
Hàn Khiêm đệ đơn ly hôn? Lão Ôn khẽ nhíu mày. Ông lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Hàn Khiêm để chất vấn. Cái thằng nhóc này, con gái bảo bối của hắn có chỗ nào không xứng với nó chứ? Đáng tiếc, cuộc gọi còn chưa phát đi thì Lý Kim Hạc đã ra tay ngăn cản.
“Ông còn không biết xấu hổ gọi điện thoại hỏi Hàn Khiêm? Ông không sợ Hàn Khiêm nói một câu trong lòng Tiểu Noãn có người đàn ông khác à? Nó không phải là vẫn đang đợi thằng ranh nhà họ Lâm kia trở về? Ông cho rằng tôi không biết hay là nói Hàn Khiêm vẫn không biết? Tiểu Noãn, ta nói cho con hay, nếu con dám cùng thằng ranh Lâm gia kia ở chung, lão nương đây sẽ thu hồi tất cả cổ phần trong tay con, thu hồi tất cả tài sản của con, đến lúc đó xem thằng khốn nhà họ Lâm có một cước đá con đi không.”
“Cổ phiếu là của ba con.”
“Con hỏi cha con xem hắn có dám cho con không? Lão Ôn, có muốn luyện Quân Thể Quyền một chút?”
Lão Ôn trừng mắt nhìn Lý Kim Hạc, lần này ông đứng về phía Lý Kim Hạc, cau mày nhìn Ôn Noãn, nhẹ giọng hỏi.
“Noãn Noãn, có phải con nói với Hàn Khiêm là Lâm Tông Hằng sắp quay về, vì vậy nên nó mới ly hôn với con? Noãn Noãn, đàn ông hiểu đàn ông. Hàn Khiêm là một người đàn ông có trách nhiệm. Lâm Tông Hằng đang ở nước ngoài, mà người ngoại quốc thì rất phóng khoáng. Một người đàn ông ở nước ngoài sẽ trung thực sao? Ý ta cũng giống như ý của mẹ con, sẽ không đồng ý để con và Lâm Tông Hằng ở chung với nhau.”
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, nhíu mày nghiến răng nghiến lợi.
“Hiện tại là Hàn Khiêm không muốn con gái của hai người, không phải con không muốn Hàn Khiêm! Đúng vậy! Tối hôm qua Lâm Tông Hằng gọi điện cho con, nói hắn sẽ trở về nước, còn cố ý nói sẽ cùng con kết hôn, điện thoại là Hàn Khiêm nhận, sáng nay anh ta liền đòi ly hôn, hai người nói con có tác dụng gì, cũng đâu phải con muốn ly hôn? Là Hàn Khiêm! Các người đi tìm Hàn Khiêm đi!”
Đối mặt với phản ứng gay gắt của con gái, Lý Kim Hạc không chút coi trọng, dùng ánh mắt trào phúng nhìn nữ nhi của mình, cong môi nói.
“Con cho rằng chút trò vặt của con, người làm mẹ như ta đây không nhìn ra? Lâm Tông Hằng sẽ trở về đúng không? Tốt! Nhà của con là do ta đứng tên, ngày mai ta sẽ đem bán với giá một nửa. Nếu đã ly hôn, tất nhiên con phải về đây ở, nếu con dám về muộn sau chín giờ tối ta sẽ đánh gãy chân con. Về sau con muốn yêu đương cũng được, ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể cùng Lâm Tông Hằng. Tiểu Noãn, con nghe cho kỹ, hôm nay an phận ở nhà cho ta, hiện tại ta đi tìm Hàn Khiêm, hỏi nó tại sao lại ly hôn. Tiểu Noãn, tốt nhất con hãy hy vọng Hàn Khiêm sẽ không nói cho ta biết sự thật.”
Nói xong, Lý Kim Hạc đứng dậy, nhìn lão Ôn uy hϊếp, nếu như hắn dám thả Ôn Noãn ra ngoài, ngày sau hắn cũng đừng mong được sống tốt.
Lý Kim Hạc, người xuất thân trong quân đội, sẽ không bao giờ nói chuyện quanh co, cũng sẽ không cố gắng thuyết phục Ôn Noãn bằng những lời mềm mỏng, bởi vì lão Ôn đã đóng vai trò này, nếu bà không mạnh mẽ hơn một chút, sẽ không có ai trong gia đình có thể quản thúc được đứa nhỏ Ôn Noãn này nữa.
Lý Kim Hạc trở lại phòng, lấy ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản, trừng Ôn Noãn.
“Nếu không muốn để cậu Hai phái người bắt con, liền thành thành thật thật ở trong nhà. Bây giờ ta đi bán nhà, sau đó đi tìm Hàn Khiêm.”
“Mẹ thích làm gì thì làm đi, con là đứa con mẹ nhặt về, mẹ đi tìm con trai Hàn Khiêm yêu quý của mẹ đi! Lão Ôn, con rất đau lòng!”
“Con gái à, lão Ôn không thể giúp con được. Lực lượng của mẹ con quá lớn, trước mặt mẹ con lão Ôn cũng chỉ giống như một đứa nhỏ.”
Hai cha con nhìn nhau, thở dài một hơi. Ôn Noãn đứng dậy trở về phòng ngủ.
Lúc này, Hàn Khiêm đang lang thang trên đường, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, nhìn hai chữ “Mẹ vợ”, trên màn hình, trán lập tức đổ mồ hôi. Mẹ vợ tuyệt đối là một nhân vật hung ác.
Anh bắt máy, giọng run run.
“Uy! Ngài khỏe.”
“Ngài khỏe? Ranh con, có phải muốn lão nương làm mặt cười cho con xem không? Ngài khỏe? Con nói thêm một câu ‘Ngài khỏe’ nữa thử xem, ta lập tức cho binh sĩ tới đập chết con.”
“Mẹ, mẹ, mẹ, con sai rồi!”
“Ờ, như vậy mới ngoan. Còn chưa có ăn cơm trưa đi? Mau tới đây ăn chung với ta, ta muốn hỏi con chuyện ly hôn với Tiểu Noãn. Nếu con không tới...”
“Con không tới, mẹ có thể phái quân qua bắt con, mười phút! Con dù chết cũng xông tới.”
“Tám phút!”
Mẹ vợ chính là hung hãn như vậy, không chỉ Ôn Noãn và lão Ôn sợ mà Hàn Khiêm cũng sợ, Lâm Tông Hằng ở nước ngoài xa xôi cũng sợ, bởi vì Lý Kim Hạc thật sự đã từng kéo quân đánh qua lão Ôn.
Buổi trưa mùa hè thời tiết rất nóng, Hàn Khiêm không bắt được taxi nên đành phải chạy bộ, lúc tới nơi thì thấy mẹ vợ đang cầm điện thoại tính gọi cho ai đó.
“Mẹ... mẹ vội vàng tìm con như vậy...”
Hàn Khiêm không dám ngồi xuống, Lý Kim Hạc nhìn con rể đang thở hổn hển, nhẹ gật đầu.
“Không tệ, sau khi ly hôn vẫn còn rất coi trọng mẹ vợ ta đây. Nói cho ta biết vì sao con lại ly hôn với Noãn Noãn. Suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, ta thật sự có thể đánh chết con đấy.”
Hàn Khiêm tiến thoái lưỡng nan, đứng tại chỗ, hết vò đầu lại gãi má, cuối cùng cúi đầu thấp giọng nói.
“Mẹ! Con không được, con không phải đàn ông!”