Chương 14

Yến tổng?

Chính là vị Yến Thanh Thanh của tập đoàn Vinh Diệu kia?

Trên mạng có nói người phụ nữ này là pháp nhân của công ty, còn tưởng cô là một Obasan* niên kỷ không thấp, không nghĩ tới lại là... Tạm thời xem như một người đẹp, hơn nữa còn là loại mỹ nữ trên chín mươi điểm, cùng Ôn Noãn tương đương, mỗi người một thái cực.

*Obasan: kính ngữ trong tiếng Nhật, nghĩa là cô, dì, hoặc một người phụ nữ trung niên.

Sau khi rời khỏi công ty, Hàn Khiêm nhận được tin nhắn nói rằng anh có thể đến công ty làm vào thứ Hai tuần sau, tất cả các thủ tục sẽ được thực hiện tại quầy lễ tân. Hàn Khiêm cứ có cảm giác đang đưa dê vào miệng cọp, nhưng lại không thể từ chối. Vào Tập đoàn Vinh Diệu là bước đầu tiên, cũng là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch của anh. Chỉ ở đây anh ấy mới có thể tìm thấy cơ hội để thi triển tài năng của mình.

Hàn Khiêm lấy điện thoại di động gọi cho mẹ, hỏi mùa màng ở nhà thế nào, lão cha có đi đánh bạc không, tiền gửi về đã nhận được chưa. Ở đầu dây bên kia, mẹ Hàn Khiêm liên tục gật đầu, khuôn mặt tràn đầy tiếu ý.

Mẹ và mẹ vợ là hai thái cực, mẹ có tính cách ôn hòa, lúc nói chuyện chẳng bao giờ lớn tiếng, mẹ vợ thì ngược lại – lời mềm mỏng là không thể thốt ra.

“Khiêm à, tiền lương của con không nhiều, giữ lại một ít cho bản thân đi. Mặc dù gia đình Tiểu Noãn rất giàu có, nhưng cũng không thể trông cậy vào Tiểu Noãn nuôi chúng ta được. Lại nói, nhà chúng ta nào có việc gì cần phải chi tiền đâu, tiền con gửi về mẹ đều để dành giúp con đây.”

Hàn Khiêm ngồi trên lề đường, gặm một miếng bánh bao lót dạ, mỉm cười đáp.

“Mẹ đừng lo cho con, hôm nay con và khách hàng ăn cơm chung, trên bàn có hơn mười món nha. Sức khỏe của mẹ không tốt, không thể thiếu dinh dưỡng được, đầu năm nay bởi vì thiếu dinh dưỡng nên mới phải nhập viện, khiến cho đứa con trai con đây thật là xấu hổ. Lát nữa mẹ kêu ba đi mua một ít xương sườn về nấu...”

“Biết rồi biết rồi. Thôi, con cúp máy đi.”

Mẹ Khiêm tiếc tiền điện thoại, trong lòng không nỡ, chủ động gác máy. Cho tới bây giờ bà vẫn chưa biết mình nằm viện tốn bao nhiêu tiền, thời điểm nghe chồng nói chỉ tốn ba vạn tệ mà bà đã lên huyết áp, thiếu chút nữa phải quay lại bệnh viện.

Bên này, sau khi cuộc gọi kết thúc, Hàn Khiêm hít một hơi thật sâu, trong lòng đặt ra cho mình mấy mục tiêu nhất định phải hoàn thành.

Trong vòng một năm, hoàn trả khoản nợ 400 vạn cho Ôn Noãn.

Năm kế tiếp, kiếm tiền lo bảo hiểm hưu trí và bảo hiểm y tế cho cha mẹ, sau đó sửa sang lại nhà cửa.

Kiếm đủ tiền mua ô tô cho lão cha, mùa đông quá lạnh.

Sau khi mọi việc xong xuôi, anh sẽ mua cho mình một chiếc ô tô trong mức giá khoảng một vạn tệ, Charade đã qua sử dụng là được.

Hàn Khiêm cuối cùng đã nghĩ đến bản thân mình, nhưng anh không định sẽ yêu đương.

Cùng Ôn Noãn chung sống ba năm đã phá vỡ ảo mộng đẹp đẽ của Hàn Khiêm đối với phụ nữ...

Vì cái gì mà phòng của người phụ nữ độc thân lại bừa bộn tới như vậy!?