Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Ly Hôn Vợ Cũ Trở Thành Chủ Nợ

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu hỏi này vừa xuất hiện, sắc mặt của ba người phỏng vấn liền có chút xấu hổ. Trưởng phòng Tống đứng dậy, lúng túng nói.

“Anh Hàn, anh không bị thương chứ? Chiếc xe này đúng là của công ty... chỉ là...”

“A! Tôi đã biết. Nếu nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe, tôi sẽ cho cô ta hai cái bạt tai. Các người đừng trách tôi thô bạo, cô ta đi giày cao gót tám centimet, suýt chút nữa tôi đã bị cô ta tông chết.”

Hàn Khiêm rời đi, ba người phỏng vấn quay mặt nhìn nhau, tự hỏi có nên ghi lại câu cuối cùng kia hay không.

Đây cũng không phải lần đầu tiên “bà cô” đi giày cao gót lái xe, hơn nữa mọi người trong công ty đều biết rằng tuyệt đối không bao giờ được băng qua quảng trường vào khoảng chín giờ sáng, nhất định phải đi theo lối dành cho người đi bộ dọc hành lang.

Trưởng phòng Tống thở dài.

“Tôi cảm thấy không tệ, trước cứ lưu lại thử xem, dù sao cũng có một tháng thử việc, hợp đồng cũng ghi rõ trong vòng một tháng có thể sa thải không lý do. Còn về chuyện anh ta suýt chút nữa bị xe đυ.ng... cứ coi như đó là lễ gặp mặt của bà cô chúng ta đi, dù sao thì chúng ta đều đã từng trải qua.”

Điều này đã trở thành một cái truyền thống của Tập đoàn Vinh Diệu!

Hàn Khiêm đứng đợi thang máy, trong đầu nghĩ lại mà sợ, tự hỏi liệu đó có phải là quả báo của việc ly hôn hay không. Vừa ly hôn xong đã bị Lý Kim Hạc gọi qua giáo huấn một trận, sau đó thì Ôn Noãn trở về, sáng nay suýt chút nữa bị xe tông chết, phỏng vấn thì không trôi chảy...

Đinh!

Cửa thang máy mở, Hàn Khiêm mang theo một bụng oán khí đi vào, vừa bước một bước liền đυ.ng phải thứ gì đó, trước ngực truyền đến cảm giác mềm mại.

Còn chưa kịp nhìn rõ trước mặt là cái gì, liền bị đấm mạnh một phát vào bụng, kế đó là một âm thanh bén nhọn xuyên thẳng qua lỗ tai.

“Không có mắt nhìn đường hả? Dám chiếm tiện nghi của lão nương, có phải muốn chết hay không?”

Lời còn chưa dứt thì tóc của Hàn Khiêm đã bị người kia túm lấy.

Trước ăn một quyền, sau bị nắm tóc, Hàn Khiêm thật sự bị chọc giận, cũng ngay lập tức đưa tay túm lấy tóc của đối phương.

Người phụ nữ bị túm tóc, hét lên một tiếng, giơ đôi giày cao gót giẫm xuống mũi giày của Hàn Khiêm, làm anh đau điếng.

Lúc này Hàn Khiêm đã nhìn rõ người trước mặt, cô ta mặc một chiếc váy ôm sát hông màu đen, chân đi một đôi giày cao gót 8cm, chỉ là tóc tai bù xù nên không thấy được chi tiết khuôn mặt. Nhưng có nhìn rõ mặt hay không không quan trọng, quan trọng là trước đó suýt nữa đã bị người phụ nữ này đυ.ng chết!

“A! Mau nói cho ta biết ngươi ở bộ phận nào, hiện tại lão nương lập tức đuổi việc ngươi! Ngươi thả lão nương ra ngay!”

Trong khi nói, người phụ nữ càng thêm ra sức đánh lên thân thể Hàn Khiêm.

Hàn Khiêm tự nhận bản thân không phải thân sĩ, chẳng chút lưu tình đáp trả, cắn răng cả giận nói.

“Lão tử không phải người của công ty ngươi! Lúc nãy ở dưới lầu ngươi suýt đã tông chết ta, ta còn đang lo không biết tìm ngươi ở đâu đây!”

Cảnh tượng huyên náo đã thu hút sự chú ý của mọi người, ba vị phụ trách phỏng vấn cũng bị kinh động, vừa vội vã chạy sang. Giọng nói của hai kẻ đang gây náo loạn kia, bọn họ rất quen thuộc, đặc biệt là người phụ nữ mang giày cao gót.

Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Trưởng phòng Tống không khỏi há hốc. Cái này... sao có thể như vậy được...

Cô chạy một mạch về phía trước, kéo hai người ra, dùng nắm tay đập nhẹ vào vai Hàn Khiêm, khẩn trương nói.

“Hàn Khiêm, mau buông tay! Yến tổng, ngài cũng buông tay, các nhân viên đều đang nhìn. Hàn Khiêm, ngươi buông tay trước, Yến tổng là phụ nữ á!”

Yến tổng?

Hàn Khiêm nhíu mày thả tay ra, không nghĩ tới người phụ nữ hung dữ kia chẳng những không buông mà còn há miệng cắn vào cổ anh. Trưởng phòng Tống thấy vậy vội vàng can ngăn, nói hết lời mới có thể khiến Yến tổng thu tay.

Hai người chật vật trừng mắt nhìn nhau, Yến Thanh Thanh cúi xuống định cởi giày đập chết người đàn ông trước mặt, may có Trưởng phòng Tống vươn tay níu giữ. Một bên cô ra sức thuyết phục vị Yến tổng của mình, một bên cô ra hiệu cho Hàn Khiêm về trước, lát nữa cô sẽ thay Yến tổng gọi điện xin lỗi anh sau.

Hàn Khiêm khịt mũi lạnh lùng bước vào thang máy, nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ ra, hừ lạnh một tiếng.

“Xúi quẩy!”

Hàn Khiêm rời đi, không gian cũng yên tĩnh lại. Yến Thanh Thanh sửa lại đầu tóc, nói khẽ.

“Trưởng phòng Tống, cô biết người này?”

Trưởng phòng Tống giúp Yến Thanh Thanh kéo thẳng chiếc váy ngắn, nhẹ giọng trả lời.

“Yến tổng, anh ta là người đến phỏng vấn hôm nay. Lúc nãy ở dưới lầu anh ta suýt chút nữa bị ngài...”

“À, biết rồi. Thấy trai đẹp là bực mình, chỉ có thể nhìn không thể ăn, không đâm chết giữ lại làm gì? Phỏng vấn sao? Bảo hắn ngày mai tới làm, hừ! Nắm tóc lão nương, còn chiếm tiện nghi của lão nương, để xem lão nương có chơi chết hắn không! Hắn ta tên gì?”

“Hàn Khiêm.”

“Hàn Khiêm? Nghe quen quen... Mẹ nó, không nhớ nổi! Trưởng phòng Tống, cô đi nói trưởng phòng dự án và trưởng phòng kế hoạch, kêu họ mang kết quả khu đất kia cho tôi. Phiền chết! Mẹ kiếp! So với nhìn thấy trai đẹp càng phiền!”

Yến Thanh Thanh rời đi, lúc đi còn vén váy giật giật quần an toàn bên trong, ai cũng không dám nói gì.

Trong công ty chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có vị tổng giám đốc này là khiến người ta ngao ngán, lắc đầu sợ hãi.
« Chương TrướcChương Tiếp »