”Ôn Noãn, chúng ta ly hôn đi.”
Bầu không khí hài hòa của bữa sáng vì lời nói của Hàn Khiêm mà đông cứng lại. Hàn Khiêm nhìn người vợ đang ngồi đối diện với mình... nói chính xác thì đó là chủ nhân, bà chủ và là người phụ nữ đang nắm giữ vận mệnh của anh.
Hàn Khiêm và Ôn Noãn là vợ chồng, hai người đã kết hôn được ba năm.
Ôn Noãn chọn kết hôn với Hàn Khiêm để chờ đợi ai đó quay lại, mà Hàn Khiêm thì cần sự giúp đỡ của Ôn Noãn để thoát khỏi nguy cơ phải vào tù.
Lừa đảo, biển thủ công quỹ, làm giả bằng cấp.
Ba tội danh này đủ để anh phải ngồi tù gần hết cuộc đời.
Ba năm trước, gia đình Hàn Khiêm xảy ra biến cố. Mẹ anh phải nhập viện vì mắc bệnh nặng. Để tiết kiệm mấy trăm đồng mỗi năm cho chi phí bảo hiểm y tế, mẹ anh luôn có tâm lý may rủi và không chịu chi tiền. Bà ấy bất ngờ đổ bệnh, phải chuyển vào bệnh viện, phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện đã khiến gia đình anh vốn không khá giả lại càng thêm túng quẫn.
Số tiền bán nhà tựa như giọt nước chẳng thấm vào đâu so với chi phí chữa bệnh đắt đỏ, khi lão cha định bán thận lấy tiền, Hàn Khiêm đã ngăn cản và nói với ông rằng hãy ráng kiên trì thêm một tháng, anh sẽ nhanh chóng kiếm đủ số tiền để trả viện phí.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Khiêm làm giả bằng cấp để xin vào làm tại bộ phận kế hoạch của Tập đoàn Sướиɠ Hưởng. Anh tự nhận mình rất có năng lực trong việc lập kế hoạch dự án, và bằng khả năng ứng xử khôn khéo đã thành công vào bộ phận kế hoạch, sau đó, trong vòng nửa tháng, anh đã nắm bắt được vấn đề nan giải của Tập đoàn Sướиɠ Hưởng lúc bấy giờ.
Các cửa hàng bách hóa thuộc tập đoàn Sướиɠ Hưởng năm nào cũng thua lỗ nhưng họ vẫn không thể từ bỏ, các đối thủ cạnh tranh đang chờ đợi Sướиɠ Hưởng từ bỏ việc kinh doanh cửa hàng bách hóa, đây là điều mà Hàn Khiêm đã phát hiện ra từ rất sớm. Anh vốn vì dự án này mà đến, trải qua nửa tháng bận rộn, rốt cuộc cũng lập xong một bản kế hoạch nhằm giúp cải thiện tình hình kinh doanh của các cửa hàng bách hóa kia.
Đề xuất kế hoạch đã được gửi lên người quản lý của bộ phận kế hoạch, người quản lý cau mày xem xét, âm thầm gật đầu, đề xuất kế hoạch này có vẻ là một đề xuất tốt. Hàn Khiêm cũng nhân đấy mà đưa ra yêu cầu, nói sẽ giao toàn bộ bản kế hoạch chi tiết cho quản lý, còn có thể để đối phương đứng tên, nhưng tiền đề là anh phải được tham gia vào dự án.
Đề xuất đã được gửi đến một cuộc đánh giá rủi ro và cuối cùng là một cuộc họp của các lãnh đạo cao cấp.
Có lẽ Hàn Khiêm may mắn, hoặc có thể ban lãnh đạo không tìm được cách nào khác để cứu vớt cửa hàng bách hóa, khi dự án bắt đầu, trưởng phòng kế hoạch đã nhận được lời khen, đồng thời ông cũng bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Hàn Khiêm, chi một vạn tệ làm phí bịt miệng.
Hàn Khiêm không từ chối, cầm tiền đưa cho cha mình, chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Sau đó, Hàn Khiêm đã biển thủ công quỹ bằng nhiều cách khác nhau, dùng số tiền ấy chữa bệnh cho mẹ mình.
Mẹ anh khỏe mạnh ra viện, tại thời điểm Hàn Khiêm anh chuẩn bị tiến hành lấp đi lỗ hỏng bốn mươi vạn tệ kia thì sự tình bại lộ.
Cảnh sát đã đến công ty để điều tra Hàn Khiêm, làm giả bằng cấp học thuật, lừa đảo tập đoàn Sướиɠ Hưởng, tham ô công quỹ... bao nhiêu tội danh khiến Hàn Khiêm vô phương chối cãi, cùng lúc bộ phận pháp lý của tập đoàn Sướиɠ Hưởng cũng tiến hành cáo buộc Hàn Khiêm.
Đồng thời, người quản lý của bộ phận kế hoạch cũng giải thích rằng Hàn Khiêm chịu trách nhiệm về việc lập kế hoạch trước đó.
Sau khi khai báo mọi chuyện tại đồn cảnh sát, Hàn Khiêm bị tống vào tù và chờ tòa án mở phiên xét xử. Một tháng trôi qua, khi Hàn Khiêm đang tuyệt vọng thì anh bất ngờ nhận được tin bộ phận pháp lý của tập đoàn Sướиɠ Hưởng đã rút đơn kiện, tuyên bố rằng hết thảy chỉ là hiểu lầm và không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào đối với Hàn Khiêm anh nữa.
Hàn Khiêm rời khỏi trại giam mà trong lòng nghi hoặc không thôi. Cho tới khi một chiếc Alfa Romeo Giulia màu đỏ dừng lại trước mặt và anh nhìn thấy Phó Tổng Giám đốc Ôn ngồi ở ghế lái, anh mới hiểu rằng đó là “thiên sứ” đã giải quyết rắc rối cho mình.
Hàn Khiêm tự nhận bản thân rất anh tuấn, nhưng sẽ không tự phụ cho rằng mình có thể mê hoặc được vị thiên kim của Tập đoàn Sướиɠ Hưởng này.
“Lên xe đi!”
Giọng nói ấm áp giống như tên của cô ấy, Ôn Noãn.
Ấn tượng đầu tiên về Ôn Noãn là cô khá mảnh mai, chiều cao 1m72 rất nổi bật trong đám con gái, khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, cực kỳ xinh đẹp. Ôn Noãn cho người ta cảm giác không phải kinh diễm mà là được tắm trong gió xuân ấm áp.
Sau khi lên xe, Ôn Noãn ném cho anh một bản hợp đồng.
“Bây giờ tôi sẽ thỏa thuận với anh, nghe có vẻ vô lý, nhưng anh tốt nhất nên nghe tôi nói, nếu anh đồng ý, tôi không chỉ để người của bộ phận pháp lý rút đơn kiện, mà còn có thể thay anh hoàn trả số nợ bốn mươi vạn kia, nếu anh từ chối, tôi sẽ đưa anh trở lại nhà tù.”
Hàn Khiêm cau mày nhìn mấy chữ to trên bản hợp đồng.
Hợp đồng hôn nhân.
Sau khi xem sơ qua, Hàn Khiêm nhíu mày.
“Tôi và cô kết hôn? Cô muốn chờ thanh mai trúc mã du học trở về, tôi phải làm hộ hoa sứ giả của cô trong ba năm?”
Sắc mặt Ôn Noãn có chút kỳ quái, thấp giọng trả lời.
“Anh còn chưa đủ tư cách để làm hộ hoa sứ giả, nhưng anh nói không sai. Tôi muốn chờ anh ấy trở về, chuyện này tôi đã cùng anh ấy nói qua, ba mẹ tôi không thích anh ấy, không muốn cho tôi và anh ấy ở chung, họ buộc tôi phải kết hôn trong năm nay, nếu không sẽ lấy lại cổ phần của tôi ở Sướиɠ Hưởng. Nhiệm vụ của anh là giúp tôi ứng phó với ba mẹ tôi. Tất nhiên, nếu anh cần tôi, tôi cũng có thể ở trước mặt ba mẹ anh biểu hiện khiến anh hài lòng, tiền đề là nếu như anh cần. Tôi sẽ không làm chậm trễ anh quá lâu, nhiều nhất ba năm anh ấy sẽ trở về.”
Hàn Khiêm nhẹ gật đầu, anh không cảm thấy cưới được một người phụ nữ xinh đẹp như Ôn Noãn là một vinh dự, ngược lại trong lòng còn có chút phản cảm, đương nhiên Ôn Noãn cũng sẽ không quan tâm đến những điều này, cô tiếp tục nói.
“Ba năm này, anh ở trong nhà tôi với tư cách là một người nội trợ toàn thời gian, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi, nhưng tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Sau khi kết hôn, tôi ở tầng trên, còn anh ở tầng dưới. Nếu như anh đối với tôi có ý nghĩ không an phận nào, nếu tôi có bất kỳ tai nạn nào, bộ phận pháp lý của tập đoàn Sướиɠ Hưởng sẽ lập tức kiện anh, hơn nữa, tôi đã tra rõ gia cảnh nhà anh, biết mẹ anh cần rất nhiều thuốc bổ sau khi xuất viện, tôi có thể đáp ứng cho anh. Một khi kết hôn, trong vòng ba năm nếu anh dám đòi ly hôn sẽ phải trả lại gấp mười lần số tiền tôi đã chi trả cho anh, tổng cộng bốn trăm vạn. Quyết định đi, ký hay quay lại nhà tù.”
Giờ phút này, Ôn Noãn không dịu dàng như vẻ ngoài của cô ấy, cũng không ấm áp như cái tên của cô ấy.
Hàn Khiêm quay đầu nhìn Ôn Noãn.
“Hôm nay lấy giấy chứng nhận? Chắc phải về nhà lấy sổ hộ khẩu.”
“Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần mang theo thẻ căn cước là được rồi. Ngoài ra, bản kế hoạch của anh rất tốt, ban giám đốc và ba tôi đã xem qua, cảm thấy nó có thể giúp thay đổi hiện trạng của cửa hàng bách hóa. Người quản lý của cửa hàng bách hóa phải cảm ơn anh.”
Trong ba năm sống chung, Ôn Noãn đối với Hàn Khiêm rất tốt. Mỗi lần ba mẹ của Hàn Khiêm đến thành phố thăm anh, cô đều nồng nhiệt tiếp đãi, giữ họ ở lại nhà. Hàng năm ăn Tết tại Ôn gia, ăn Tết xong trở về Hàn gia, cả Hàn Khiêm và Ôn Noãn dường như đã quen với cuộc sống như vậy.
Nhưng bây giờ Hàn Khiêm lại đệ đơn ly hôn, cách ba năm thời hạn vẫn còn hai tháng.
Ôn Noãn đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Hàn Khiêm, cau mày hỏi.
“Anh nghĩ kỹ chưa? Anh yêu cầu ly hôn thì phải bồi thường cho tôi bốn trăm vạn tệ, bây giờ trong tay anh nhiều nhất chắc chỉ cỡ sáu ngàn tệ, tôi sẽ không từ chối bốn trăm vạn tệ chỉ vì quan hệ ba năm, với bốn trăm vạn tệ ấy tôi có thể đổi một chiếc xe mới.”
Hàn Khiêm mỉm cười và gật đầu.
“Ly hôn thôi, nếu đợi hắn trở về mới ly hôn thì có chút không tốt, ba năm qua cảm ơn em đã đối xử tốt với tôi, bốn trăm vạn tệ kia tôi sẽ tìm cách trả cho em trong vòng một năm.”
“Tiếp tục gian lận? Tôi thừa nhận anh rất có năng lực, nhưng một người như anh kiếm bốn trăm vạn một năm là không thể nào. Anh có biết ly hôn bây giờ sẽ gây cho tôi bao nhiêu rắc rối không? Nếu như anh không thể trả lại cho tôi trong vòng một năm, tôi sẽ đưa anh trở lại nhà tù.”
Giọng điệu Ôn Noãn có phần đe dọa, cô ấy vẫn chưa muốn ly hôn, ba năm đã khiến cô quen với việc có một người đàn ông tên Hàn Khiêm bên cạnh.
Hàn Khiêm gật đầu và mỉm cười một lần nữa.
“Hôm nay em có thời gian không? Xế chiều đi làm thủ tục ly hôn?”
Ôn Noãn vì tính cách kiêu ngạo của mình mà không cho Hàn Khiêm một cơ hội nào nữa, cũng không cần đợi đến buổi chiều. Chưa đến mười phút sau khi Cục Dân chính mở cửa thì hai người liền từ bên trong đi ra, Ôn Noãn nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Khiêm một cái, lái xe rời đi. Hàn Khiêm đứng ở ngoài cửa, trong ánh mắt có mấy phần cay đắng.
Lái xe được hai trăm mét, một cuộc điện thoại vang lên, Ôn Noãn dừng xe bên đường, hít sâu vài hơi rồi bắt máy, điện thoại vừa kết nối thì một giọng nói quen thuộc mà xa lạ từ bên kia truyền đến.
“Tiểu Noãn, sao tối qua hắn lại bắt máy! Vốn anh rất vui vẻ báo cho em biết, một tháng nữa anh sẽ về nước, vé máy bay đã đặt rồi. Anh muốn em là người đầu tiên được biết, nhưng khi anh nói xong thì hắn nói với anh rằng ‘Đã biết’! Chẳng lẽ em và hắn đã...”
Ôn Noãn hơi sửng sốt, nhíu mày nói.
“Lâm Tông Hằng, anh bỏ ngay mấy ý nghĩ bẩn thỉu ấy đi! Tối hôm qua điện thoại di động của tôi để ở tầng một, còn chuyện gì nữa không? Tôi rất bận.”
Lâm Tông Hằng.
Con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Sướиɠ Hưởng, thanh mai trúc mã của Ôn Noãn.
Ôn Noãn.
Là con gái duy nhất của cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Sướиɠ Hưởng, cô đã thích Lâm Tông Hằng từ khi còn nhỏ.
Cuộc gọi nhanh chóng bị cúp sau khi có giọng một người phụ nữ phát ra trong điện thoại, Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy khi còn bé đầu mình chắc chắn là bị xuyên thủng, vậy mà lại ưa thích người đàn ông đê tiện này, vội vàng ném điện thoại vào lại trong xe, quay đầu nhìn người đàn ông đang hút thuốc trước bậc thềm Cục Dân chính, Ôn Noãn nhíu mày lẩm bẩm.
“Thì ra anh ấy biết hút thuốc.”
Một năm này.
Ôn Noãn hai mươi sáu tuổi.
Hàn Khiêm hai mươi lăm tuổi.