Bạch Khanh ngủ không sâu lắm.
Cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo khác thường bên cạnh mình, lập tức tỉnh dậy.
Sau đó, cô nhìn thấy Mặc Kiêu đang đứng cạnh giường.
Cô lo lắng nhìn anh.
Anh thực sự đã trở về.
Mặc Kiêu lạnh lùng nhìn cô gái đang hoảng hốt từ trên cao xuống: "Em mang thai rồi à?"
"Không." Bạch Khanh cắn môi: "Ai nói cho anh biết em có thai, chẳng lẽ phiếu xét nghiệm có thể là giả sao?"
"Vậy em đang xem cái gì?" Mặc Kiêu chỉ vào chiếc máy tính bảng.
Bạch Khanh mím môi: “Em đã hứa giúp Uông Kỳ đi tình nguyện ngày mai, tổ chức từ thiện đó chuyên giúp đỡ những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, em tìm hiểu trước, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Thì ra là vậy.
Mặc Kiêu tin lời cô.
"Ngày mai mấy giờ đi?" Mặc Kiêu hờ hững hỏi.
"Mười giờ sáng đến đó là được." Bạch Khanh trả lời.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa, chuyện cô mang thai đã không thể giấu được.
"Em thực sự không mang thai?" Mặc Kiêu lại hỏi một lần nữa.
"Không." Bạch Khanh bất lực: "Có lần nào em không ngoan ngoãn uống thuốc chứ?"
"Hai tháng trước, lần chúng ta đi suối nước nóng." Mặc Kiêu nhớ rất rõ.
Lần đó đúng là không có.
Bạch Khanh quyết định tạm thời đến đó.
Mặc Kiêu không biết cô sẽ đi đến đó.
Bạch Khanh không biết là Mặc Kiêu đang kiểm tra ở đó.
Rồi hai người gặp nhau.
Mặc Kiêu nhìn người phụ nữ quyến rũ mặc áo choàng tắm và khuôn mặt đỏ bừng nên anh đưa cô vào phòng và nuốt sống cô.
Sự việc xảy ra đột ngột.
Mặc Kiêu không kịp chuẩn bị "áo mưa".
Tất nhiên, bình thường anh ít dùng thứ đó.
Đều là để Bạch Khanh uống thuốc.
Sau khi xong việc, anh dặn dò Bạch Khanh nhất định phải uống thuốc, sau đó đi làm.
Lúc đó Bạch Khanh mệt mỏi vô cùng, nên không vội vàng.
Nghĩ rằng đang trong thời kỳ an toàn nên không cần lo lắng.
Nhưng lại quên mất.
Những lần sau đó, Mặc Kiêu đều chuẩn bị "áo mưa".
Cô cũng không uống thuốc.
Không ngờ rằng hạt mầm ấy lại nảy mầm.
"Lần đó em có uống, chỉ là anh không nhìn thấy, em mua thuốc tránh thai khẩn cấp." Bạch Khanh nhỏ giọng giải thích: "Anh không tin, em uống cho anh xem!"
Nói rồi, Bạch Khanh lấy ra một hộp thuốc tránh thai từ ngăn kéo.
Cô mở hộp, đổ ra một viên, chuẩn bị cho vào miệng.
Mặc Kiêu nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói: "Được rồi, không cần chứng minh, dạo này em không được khoẻ, ít ăn loại thuốc này thôi."
Bạch Khanh mím môi: "Biết đâu sau này người đàn ông của em sẽ không để em chịu khổ thế này, anh tưởng ai cũng như anh, sung sướиɠ là của anh, chịu khổ đều là em."
Mặc Kiêu mặt đen như mực.
Hắn ít dùng bαo ©αo sυ sao?
Nhưng loại thuốc này, Bạch Khanh quả thực cũng uống không ít.
"Không uống thuốc không dùng bαo ©αo sυ, còn tránh thai kiểu gì, chẳng lẽ muốn như lợn nái, cứ sinh mãi?" Mặc Kiêu mỉa mai.
Bạch Khanh cạn lời: "Người đàn ông đó nếu thật lòng yêu em, chắc chắn sẽ đi triệt sản."
"Không có thằng đàn ông nào ngu ngốc thế." Mặc Kiêu hờ hững nói: "Cô đúng là ảo tưởng."
"Anh không phải loại đàn ông tốt, nên cho rằng loại đàn ông đó không tồn tại." Bạch Khanhtức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: "Anh chờ đấy, sau này em nhất định sẽ tìm cho em một người, cho anh thấy, thế nào là đàn ông tốt."
"Bạch Khanh, loại đàn ông đó anh nói không có là không có." Mặc Kiêu cãi nhau với cô.
Cô cứ nhắc đến người đàn ông khác.
Còn đem loại đàn ông đó ra so sánh với anh.
Anh chỗ nào không tốt chứ?
Cho cô tiền tiêu, bất kể là sinh hoạt hay trên giường đều "chăm sóc" cô thoải mái.
Tại sao cô vẫn có nhiều yêu cầu như vậy?
Bạch Khanh tức giận: "Có chứ, có rất nhiều đàn ông tốt hơn anh gấp nghìn lần gấp vạn lần, dưới gầm trời chỉ có anh là một kẻ xấu, còn để tôi gặp phải."
"Chứng tỏ chúng ta có duyên phận." Mặc Kiêu liếc nhìn cô.
"Không, chính là em xui xẻo, em mù mắt!" Bạch Khanh tự giễu cợt bản thân.
Ban đầu cô si mê muội, thích anh ta mười năm.
Mặc Kiêu hừ lạnh.
Bạch Khanh nhận ra không ổn.
Tâm trạng của bản thân dạo gần đây thật sự càng ngày càng không thể kiểm soát được.
Cũng không biết là do nguyên nhân gì.
Nhưng cô tra tài liệu, tài liệu nói rằng mang thai sẽ dẫn đến nội tiết tố tiết ra không cân bằng, cảm xúc thay đổi thất thường.
Cô dùng tay ấn ấn huyệt thái dương: "Em ngủ đây."
Cô nằm xuống, kéo chăn rồi ngủ.
Mặc Kiêu cau mày.
Cô chọc giận anh, bản thân lại đi ngủ.
Trước đây cô nào dám?
Thật không biết là ai cho cô can đảm.
Bạch Khanh trong lòng thầm nghĩ, may mà mình thông minh.
Đã đổi thuốc tránh thai thành vitamin.
Bằng không, sao cô dám uống vitamin trước mặt Mặc Kiêu, coi như thuốc tránh thai.
Nghĩ vậy, cơn buồn ngủ ập đến, cô liền ngủ thϊếp đi.
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Kiêu rơi xuống lọ thuốc tránh thai.
Nhìn phát bực mình.
Thôi thì vứt đi.
Tại sao anh không phải là người đàn ông tốt?
Nếu người đàn ông tốt là người không bắt cô ấy uống thuốc tránh thai.
Vậy thì không uống.
Anh ta chỉ cần dùng bαo ©αo sυ thôi.
Anh ta đi tắm, sau đó quay lại giường, nằm nghiêng nhìn Bạch Khanh.
Cô mềm mại như quả đào, ngủ cũng ngoan ngoãn như một chú mèo dễ thương.
Làm sao có thể có người phụ nữ đáng yêu như vậy?
Thảo nào mọi người đều thích cô ấy.
Đặc biệt là Lâm Mặc.
Lâm Mặc càng ngày càng nhìn thẳng vào cô.
Nghĩ vậy, Mặc Kiêu ôm Bạch Khanh vào lòng.
Bạch Khanh giãy dụa: "Đừng đυ.ng vào tôi, đồ cặn bã."
Mặc Kiêu nhíu mày, tưởng cô đã tỉnh.
Không ngờ cô đang mơ.
"Tôi không cần anh nữa, tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, tôi sẽ đi thích người khác." Bạch Khanh nức nở.
Tim Mặc Kiêu nhói lên một cái.
Không hiểu sao, anh rất không thích nghe cô nói những lời như vậy, rằng cô không thích anh.
Nhưng anh không thể cấm đoán cô.
Cảm giác thật khó chịu.
——
Ngày hôm sau.
Bạch Khanh đẩy tấm chăn ra.
Nóng quá!
Mặc dù trong nhà có bật lò sưởi, nhưng cũng quá nóng.
Cô đổ mồ hôi.
Thật là khó chịu khủng khϊếp.
Sau đó chăn lại được đắp lại.
Bạch Khanh tức giận, ai dám chống lại cô?
Cô chuẩn bị đá văng tấm chăn ra.
Sau đó hai tay hai chân đều bị kẹp chặt.
Cô mở mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Từ lúc nào cô lại ngủ trong lòng Mặc Kiêu?
Mặc Kiêu nhếch môi mỏng: "Tỉnh rồi à?"
Bạch Khanh rút tay chân lại, dịch ra sau, có chút hoảng hốt.
Quả nhiên có một số việc, thật sự là xuất phát từ bản năng.
Trước đây, khi ngủ, cô sẽ không tự dưng chui vào lòng Mặc Kiêu.
Còn thích đặt bàn chân lạnh ngắt của mình lên đùi anh ta để giữ ấm.
Mặc Kiêu chưa bao giờ nói gì cô, đều mặc cho cô tùy ý.
Thói quen này một khi đã hình thành, rất khó thay đổi.
Giống như bây giờ.
"Mặc Kiêu, anh có thể chú ý một chút được không?" Bạch Khanh cắn môi, "Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh có thể giữ khoảng cách với em một chút, anh đi ngủ sofa đi."
Cô không thể ngủ sofa, vì cô đang mang thai.
"Muốn đi thì em đi." Mặc Kiêu không vui.
"Được, em đi." Bạch Khanh mím môi, cô đi thì đi.
Dù sao sofa cũng rất rộng, chỉ cần cô ngủ ngoan ngoãn, sẽ không rơi xuống.
Mặc Kiêu nhíu mày.
Trước đây cô đều sẽ tranh cãi không ngủ sofa.
Sao tự nhiên lại không tranh nữa rồi?