"Nếu tôi nói không thì sao?" Mặc Kiêu lạnh lùng hỏi.
"Tại sao?" Giọng Bạch Khanh rất lạnh lùng: "Ly hôn rồi, anh có thể cưới Vân Tử Du."
Mặc Kiêu không nói gì.
"Hay là anh vẫn còn toan tính lấy tủy xương của em?" Giọng nói mềm mại của Bạch Khanh không có chút cảm xúc nào: "Mặc Kiêu, anh hãy từ bỏ ý định đó đi, em sẽ không bao giờ cho Vân Tử Du tủy xương của mình."
Mặc Kiêu lạnh lùng lái xe: "Vậy là không còn gì để nói?"
"Không còn." Bạch Khanh lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.
Hiến tủy cho Vân Tử Du, vậy con của cô phải làm sao?
Tại sao con của cô phải trở thành vật hy sinh cho tình yêu của họ?
Mặc Kiêu đạp ga, tăng tốc.
Bạch Khanh nắm chặt tay vịn trên xe, sắc mặt tái nhợt.
Đến nhà họ Mặc.
Bạch Khanh xuống xe, liền cúi xuống bên bồn hoa nôn mửa.
Khuôn mặt trắng nõn nà không có chút huyết sắc.
Mặc Kiêu hối hận vì lúc nãy lái xe quá nhanh.
"Không sao chứ?" Mặc Kiêu đi đỡ cô.
"Cút đi!" Bạch Khanh nước mắt chảy ra.
Cô vốn mềm mại, một khi tủi thân lại càng đáng thương hơn.
"Chuyện gì vậy?" Dì Thái trong biệt thự đi ra: "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
"Dì Thái, cháu không sao." Bạch Khanh muốn đứng dậy, nhưng lại có chút mềm nhũn.
Dì Thái đỡ cô.
Sức khỏe Bạch Khanh không tốt, cả nhà họ Mặc trừ Mặc Kiêu đều biết.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn, mềm mại như vậy, chịu đựng khó chịu cũng không nói, càng khiến người ta thương xót.
Cô không có cha mẹ, tuy là thiếu phu nhân nhà họ Mặc, nhưng vì Mặc Kiêu không thích cô, khiến cô không có cảm giác thân thuộc với ngôi nhà này.
Chỉ coi bản thân là khách.
Mặc Kiêu đi đến, bế ngang Bạch Khanh lên, đi về phía biệt thự.
"Mở cửa." Mặc Kiêu nói với dì Thái.
Dì Thái lập tức chạy đi mở cửa.
Mặc Kiêu bế Bạch Khanh lên lầu, đến phòng.
Nhưng lại phát hiện Bạch Khanh đã khóc nước mắt chèm nhem.
Cơn ốm nghén khi mang thai này thực sự quá khó chịu.
Cô còn phải chịu đựng sự uất ức này.
Vì vậy, bàn tay nhỏ bé níu lấy chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông, khóc nức nở.
Dưới lầu, cô sợ bà nội Mặc nghe thấy nên cố gắng kìm lại.
Lên đến phòng, mới bắt đầu khóc.
Mặc Kiêu ôm cô ngồi xuống giường, đặt cô lên đùi mình, ôm cô như ôm một đứa trẻ.
"Đừng khóc nữa, da vốn đã mỏng, khóc nhiều da sẽ nhăn nheo." Mặc Kiêu giơ ngón tay thô ráp lạnh buốt lên lau nước mắt cho cô.
Anh chưa bao giờ thấy cô khóc dữ dội như vậy.
"Mặc Kiêu, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi, anh dựa vào cái gì mà uy hϊếp tôi." Bạch Khanh khóc nức nở, uất ức: "Người phụ nữ anh thích là bảo bối trong tim anh, còn tôi không phải là bảo bối của người khác sao?"
"Em là bảo bối của ai?" Mặc Kiêu lạnh lùng hỏi.
Chẳng lẽ có ai nói với cô rằng cô là bảo bối trong tim ai đó?
"Bà nội, mẹ chồng, dì An, tất cả mọi người, trừ anh." Bạch Khanh nức nở: "Nếu bố mẹ em còn sống, nhìn thấy anh bắt nạt em như vậy, họ sẽ tìm anh trừng trị!"
Mặc Kiêu nhìn chằm chằm vào cô.
"Chỉ vì em không có người thân, không ai có thể thay em trừng trị anh, nên anh mới bắt nạt em như vậy, Mặc Kiêu anh quá đáng!" Bạch Khanh thút thít khóc, cảm xúc sụp đổ.
Cô đã chịu đựng trong nhiều ngày.
Mặc Kiêu thở dài, ôm cô vào lòng, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
"Anh muốn ly hôn, em đã đồng ý rồi, còn hứa sẽ bàn bạc với anh, giúp anh che giấu bà nội và cả nhà, anh còn muốn em thế nào nữa?" Bạch Khanh nức nở: "Anh nhất định bức chết em sao?"
"Không có." Mặc Kiêu cảm thấy bất lực.
Anh không muốn ép chết cô.
Anh cũng cảm thấy có lỗi với cô.
Vì vậy, anh mới nghĩ rằng dù ly hôn, anh vẫn sẽ chăm sóc tốt cho cô, không để cô bị ai bắt nạt.
"Mặc Kiêu, anh nói cho em biết, yêu anh cũng là một sai lầm sao?" Bạch Khanh dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn níu lấy cổ áo anh: "Anh nói cho em biết, em sai rồi sao?"
Mặc Kiêu siết chặt hàm, giọng anh trầm lạnh: "Bạch Khanh, thích một người không sai, nhưng anh không thích em."
Bạch Khanh hít một hơi thật sâu, cố gắng không để bản thân khóc nữa, cô sợ ảnh hưởng đến em bé.
"Anh nói đúng, thích một người không sai, nhưng xin anh đừng chà đạp tình yêu của em." Bạch Khanh mím môi: "Em đã rất rộng lượng rồi, em đồng ý ly hôn với anh, nhưng vì cứu Vân Tử Du, anh lại muốn ép buộc em, anh không thấy quá đáng sao? Trên đời có bao nhiêu người, tìm một người có tủy phù hợp với Vân Tử Du không phải là không có, tại sao anh nhất quyết bắt em hiến tủy cho cô ta, em yêu anh như vậy, anh dựa vào đâu mà giẫm đạp lên trái tim em, anh dựa vào đâu!"
Mặc Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt đen tối.
Cuối cùng cô cũng không còn mỉa mai châm chọc anh.
Đây mới đúng là cô, dịu dàng trách móc anh.
Chứ không phải lạnh lùng chọc tức anh.
Bạch Khanh nhớ ra điều gì đó.
Cô từ trên đùi Mặc Kiêu đứng dậy, lấy thẻ đen từ trong túi xách ra, ném cho anh: "Trả lại anh, anh đã khóa thẻ của em, em giữ lại cũng vô dụng."
Khóa thẻ?
Mặc Kiêu cau mày: "Anh không khóa thẻ đen của em."
Hơn nữa, anh không hề có ý định thu hồi thẻ này.
Anh nghĩ rằng dù ly hôn, Bạch Khanh vẫn có thể tiếp tục tiêu tiền của anh.
Ít nhất, anh không muốn một ngày nào đó Bạch Khanh phải phiền não vì tiền.
Từ khi cô gả cho anh, anh chưa bao giờ để cô phải lo lắng về tiền bạc.
“Không phải anh thì còn ai.” Bạch Khanh tức giận nói: “Tóm lại em không muốn nữa, cả anh em cũng không muốn, em cũng không yêu nữa, em chán rồi, mệt rồi, chán nản rồi.”
Mặc Kiêu đứng dậy, từng bước tiến về phía cô, khí thế bức người.
Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Khanh thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt.
Cô từng bước lùi lại.
Cuối cùng, lưng cô va vào cửa.
Mặc Kiêu chống một tay lên cửa, lạnh lùng nhìn cô: “Không muốn anh nữa, không yêu nữa, chán rồi, mệt rồi, chán nản rồi sao?”
“Đúng vậy!” Bạch Khanh lộ ra hàm răng trắng mịn: “Sau này anh yêu ai thì yêu, ly hôn rồi em sẽ tìm một người khác, người tiếp theo sẽ tốt hơn, ngoan ngoãn hơn.”
Mặc Kiêu vô cùng tức giận.
Anh ta nắm lấy cằm Bạch Khanh, thấp giọng đùa cợt: "Người kế tiếp ngoan hơn tốt hơn sao? Bạch Khanh, em cũng không nghĩ tới, anh không buông tay, em làm sao đi tìm người kế tiếp? Em dám phạm tội nɠɵạı ŧìиɧ, tôi từng chút từng chút đưa đôi gian phu da^ʍ phụ các người vào tù."
Bộp!
Bạch Khanh tát Mặc Kiêu một cái, mắt cô trợn tròn: "Mặc Kiêu, anh thật vô liêm sỉ, tôi nói là sau khi ly hôn, anh cho rằng ai cũng giống anh và Vân Tử Du sao?"
Mặc Kiêu hừ lạnh: "Em có thể làm gì được anh?”
Bạch Khanh tức giận đến cả người phát run.
Mặc Kiêu sờ sờ mặt mình, cười nhạo nói: "Sao ngay cả sức đánh người cũng mềm nhũn như vậy, em cứ như vậy thật sự rất dễ dàng làm cho người ta muốn khi dễ.”
Cô ấy chính là thỏ trắng nhỏ.
Gạo nếp nhỏ.
Mềm mại đáng yêu, tinh tế và quyến rũ.
Bạch Khanh cắn môi, nhìn nam nhân thú tính: "Mặc Kiêu, tôi cảnh cáo anh không được chạm vào tôi, nếu không tôi thật sự sẽ nói cho Vân Tử Du.
“Cứ nói đi.” Mặc Kiêu cầm lấy cổ tay cô: “Xem lát nữa em còn có sức lực này không.”
“Anh!” Bạch Khanh giận dữ nhìn anh ta: “Hừm!”
Mặc Kiêu nâng cằm cô lên, rồi hôn xuống.
Có một cơn bão trong phòng.