Chương 393

Khi bóng dáng của Bùi Thiên Vũ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, những người có mặt ở đó vẫn chưa phục hồi tinh thần vì cách xử lý ngang ngược và quyết đoán của anh.

Mãi một lúc lâu sau, Triệu Quốc Tỉ cũng đứng dậy và lặp lại: “Tan họp đi!”

Dường như lời tuyên bố của ông ấy đã gọi hồn mọi người về, lúc này tôi mới nói với Hồ Nguyệt: “Chúng ta cũng tan họp thôi.”

Trong phòng họp đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai: “Lăng Hoa Dao! Tôi đã làm gì đắc tội mà cô lại chỉnh đốn tôi như vậy?”

Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, tiếng thét đó là của Lâm Giai đang điên cuồng hét lên, lúc này hai mắt cô ta mở to, khuôn mặt vặn vẹo, chỉ thẳng tay vào tôi, tư thế kia như hận không thể xé xác tôi, như vậy mới giải toả được mối hận trong lòng cô ta. “Lăng Hoa Dao, tôi không để yên cho cô đâu, đồ chết tiệt này!”

“Láo toét! Nơi này không phải Bác Ngạn của mấy người, không phải chỗ cho cô lớn tiếng ồn ào, cút!”

Lâm Giai còn chưa kịp gào thét xong, đã bị Triệu Quốc Tỉ vẫn chưa rời đi ngăn lại, vẻ mặt u ám nhìn Lâm Giai: “Đúng là đồ vô học!”

Tiếng gầm giận dữ của Lâm Giai đột ngột bị mắc kẹt trong cổ họng, khuôn mặt cô ta trắng bệch vì nghẹn, cô ta nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Tỉ với vẻ mặt nghiêm túc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Triệu Quốc Tỉ u ám như vậy.

Mọi người nhìn về phía Lâm Giai, vốn dĩ mọi người đều tức giận vì trò hề này đến nỗi họ không có nơi nào để trút giận, bây giờ Lâm Giai còn dám hét lên như vậy, tất cả đều nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ khiến cho cô ta muốn tránh cũng không được.

“Ai cho cô tự tin nổi điên ở Bác Duệ Thiên Vũ vậy?” Triệu Quốc Tỉ lại hét lên.

Ngay cả Mạc Tiểu Kiều cũng không tự chủ được run lên, sắc mặt của trợ lý nhỏ của cô ta cũng tái nhợt, kéo ống tay áo của Mạc Tiểu Kiều, thấp giọng nói gì đó. Sắc mặt của Mạc Tiểu Kiều tái nhợt, giống như gà trống bại trận, dẫn đầu đám người mặt mày xám xịt bước ra khỏi phòng họp.

Nhìn thấy Mạc Tiểu Kiều đã rời khỏi phòng họp giống như chạy trốn, Lâm Giai hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, vẻ mặt của cô ta càng trở nên bối rối, lại nhìn cấp trên Y Mộc của mình. Sắc mặt của Y Mộc u ám vô cùng, căn bản không thèm để ý đến cô ta, cũng đứng dậy, định bước ra ngoài.

Thật ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của Y Mộc, dù sao hai người này cũng là người của Bác Ngạn, mà cô ấy thân là thủ trưởng, chuyện này thật sự quá mất mặt.

Lâm Giai thấy không thể cứu vãn, giậm chân rồi xoay người rời khỏi phòng họp nhanh như một cơn gió, vội vàng đuổi theo Mạc Tiểu Kiều.

Tôi cười ảm đạm, dẫn theo Giản Tịch và Hồ Nguyệt rồi gọi tổng giám đốc Triệu rời khỏi Bác Duệ Thiên Vũ.

Sau khi rời khỏi Bác Duệ Thiên Vũ, tôi cảm thấy tâm trạng mình cực kỳ thoải mái, xem ra mọi việc đều phải ra sức thực hiện.

Hồ Nguyệt nhìn Giản Tịch với vẻ tán thành: “Hôm nay cô Giản đã thực sự đã làm việc tốt lắm.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Tịch cười ranh mãnh: “Là ý kiến hay của chủ tịch Lăng!”

Hồ Nguyệt cười rất tươi: “Đúng vậy, chủ tịch Lăng luôn có thể giữ bình tĩnh trong lúc nguy cấp, thật tuyệt khi chúng ta giành được danh hiệu này.”

“Chị Dao, chúng ta hãy chờ xem! Lưu lượng truy cập của video quảng cáo này không thể thấp được, ha ha ha. Ai kêu cô ta rảnh rỗi tự đi gây chuyện, tự đâm vào mặt mình, còn khiến chúng ta không công lấy được hợp đồng lâu dài với Bác Duệ Thiên Vũ. Lần này lời to rồi.”

Tôi cười nhạt, thầm nghĩ tại sao Bùi Thiên Vũ lại làm như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự cùng Mạc Tiểu Kiều đang diễn kịch ư? Nếu không, tại sao anh lại huỷ hợp đồng người phát ngôn của Mạc Tiểu Kiều?

Tôi nghĩ lại những gì anh nói với tôi bên ngoài phòng mẫu, trong lòng hơi sợ hãi, tôi không ngờ rằng danh hiệu này lại đến một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa Bùi Thiên Vũ đã nói rằng đây là ký hợp đồng lâu dài. Chẳng phải anh đã nói muốn chấm dứt quan hệ hợp tác với tôi sao?

Tất nhiên, đối với tập đoàn Bác DuệThiên Vũ, việc chăm sóc một công ty nhỏ chỉ đơn giản là động một ngón tay.

Tuy nhiên, hiện tại Đỉnh Hâm vẫn rất cần sự hỗ trợ này, dù gì Đỉnh Hâm vẫn còn quá non nớt, bước đi trên con đường đó quá gian nan, còn danh hiệu mà Bùi Thiên Vũ tùy tiện ném ra này không thua gì một món quà kịp thời.

Chắc chắn có thể kết giao với Bác Duệ Thiên Vũ là điều ngoài tầm với của rất nhiều công ty, chứ đừng nói là một Đỉnh Hâm nho nhỏ.

“Chị Dao, về đến nhà rồi!” Hồ Nguyệt nói với tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ, lúc này tôi mới sực tỉnh, hóa ra mình đã về đến nhà rồi.

Tôi bình tĩnh lại và nói với Hồ Nguyệt: “Cô lái xe về đi, sáng mai đến đón tôi và đưa Giản Tịch về!”

Sau đó tôi đi thẳng về nhà.

Không ngờ trong nhà có khách, Thẩm Giai Giai mang theo đứa con trai đến nhà chúng tôi.

Đây là một vị khách quý, nhưng tôi cũng biết chắc chắn cô ta đến là có chuyện.