- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
- Chương 17
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 17
Tân Hiểu Lan không thích nghe những lời tôi nói, cô ta mở miệng, nói với vẻ khó chịu: “Chị dâu à, chị đừng có phúc mà không biết hưởng! Anh trai em đối với chị thế nào chị còn không rõ hả? Hàng ngày chị có thể thoải mái làm một bà nội trợ, còn anh trai em phải chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài để kiếm tiền. Chị có tư cách gì để mà soi mói, bắt bẻ anh ấy chứ? Chị đừng có mà độc đoán ngang ngược quá nhé!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Sao nào? Chị nói anh trai em mấy câu mà em đã đau lòng rồi hả? Từ khi nào mà lúc chị nói chuyện với anh trai em, em được quyền xen vào vậy?”
Tân Hiểu Lan trợn tròn mắt lên: “Em...”
“Em cái gì mà em? Bà nội trợ thì làm sao nào?” Tôi lập tức ngắt lời cô ta: “Xem ra em rất để tâm đến vị trí “bà nội trợ” này nhỉ? Chẳng trách em lại gõ trống khua chiêng chạy đến tòa nhà Đỉnh Hâm để trải nghiệm cảm giác được làm bà chủ, cảm giác rất tuyệt, đúng không?”
Ánh mắt của tôi rất hung dữ và dọa người, nhìn thẳng vào Tân Hiểu Lan, xem ra trước đây tôi đã quá hiền thục nên cô ta mới dám coi tôi là quả hồng mềm thích bóp nặn sao thì bóp nặn.
“Một mình anh trai em vật lộn kiếm tiền á? Em hỏi lại anh trai mình đi, xem anh ta có dám nói như vậy với chị không nhé?” Tôi hoàn toàn không cho Tân Hiểu Lan cơ hội mở miệng đáp trả: “Lúc chị chạy khắp Giang thành để tiếp khách, khom lưng uốn gối uống với người ta đến xuất huyết dạ dày, không biết em có biết không, người nhà em có biết không? Đến anh trai em còn chưa dám nói câu “một mình anh bôn ba kiếm tiền” với chị đâu nhé, thế mà em dám nói chị không có tư cách hả?”
Tân Hiểu Lan nhìn Tân Hạo Đình, mặt cau lại, vô cùng tức giận.
Nhưng tôi vẫn không ngừng: “Chẳng phải em ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ thành quả lao động của chị, tiêu tiền của chị, coi đó là điều hiển nhiên hay sao? Chị cũng đâu thấy em có đóng góp gì? Vậy chị hỏi em, ai mới là người có tư cách đây? Em sao?”
Ánh mắt của tôi toát lên một vẻ lạnh lẽo chưa từng có, nhìn chằm chằm vào Tân Hiểu Lan.
“Tân Hiểu Lan, nếu em vẫn còn muốn ngửa tay xin tiền của bọn chị, vậy thì em phải ngoan ngoãn hơn, học lại cách cư xử đi. Sau này đừng ở trước mặt chị nói những lời như vậy, anh trai em chiều em, còn chị không có nghĩa vụ phải làm việc đấy đâu.”
“... Chị!”
“Ngang ngược độc đoán á? Đợi đến khi em tìm được tình yêu của mình thì hẵng nói đến vấn đề này với chị nhé!” Tôi khinh thường liếc mắt nhìn Tân Hiểu Lan, nói với Tân Hạo Đình: “Anh không thể lúc nào cũng nuông chiều đứa em gái này của anh được, phải dạy cho nó học cách tôn trọng người khác.”
“Hoa Dao, em...” Tân Hạo Đình đập bàn “rầm” một cái khiến Điềm Điềm sợ đến mức òa khóc.
Tân Hạo Đình tức giận rống lên: “Được rồi! Đang ăn cơm mà, đừng có cãi cọ khiến mọi người mất vui.”
Anh ta hét lên với Tân Hiểu Lan khiến tôi thấy thoải mái hơn một chút, đưa tay ra bế Điềm Điềm, dỗ dành con bé đừng sợ.
Bấy giờ mới tạm yên ổn được một lúc, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, lúc ra ngoài thanh toán, nhân viên phục vụ nói Từ Quốc Thiên đã trả hết rồi.
Rời khỏi nhà hàng, Tân Hiểu Lan tức giận nên không đi xe cùng chúng tôi, tôi liếc sang nhìn Tân Hạo Đình, hỏi: “Không gọi nó lại hả?”
Tân Hạo Đình sầm mặt xuống, đáp: “Cứ kệ nó đi! Anh không chiều nó được nữa.”
Tôi cũng không nhiều lời, tôi không có hảo cảm với con bé đó, nhưng cũng không tiện nói nhiều, hôm nay tôi đã nói đủ nhiều rồi.
Trên đường đi, tôi vin vào chuyện ban nãy của Tân Hiểu Lan để mở lời: “Đợi đến khi Điềm Điềm đi nhà trẻ, em nghĩ em cũng phải quay về công ty đi làm lại thôi, để tránh việc người ta thấy em ăn không ở không, thấy em chướng mắt!”
“Bà xã, em nói gì vậy? Anh không muốn em quá vất vả, trước đây em đã cực khổ rất nhiều vì công ty, bây giờ hưởng thụ một chút cũng chẳng có vấn đề gì hết. Hiểu Lan không hiểu chuyện, em cũng đừng trách nó. Hơn nữa, bây giờ công ty cũng đã đi vào quy củ, nhân viên được quản lý sắp xếp công việc rất chặt chẽ, em quay lại công ty cũng không ổn, có những việc không dễ sắp xếp ổn thỏa.” Tân Hạo Đình vừa lái xe vừa nói.
Tôi không đáp lời, nói thực, tôi chỉ thấy thật nực cười. Dù sao Đỉnh Hâm cũng do một tay tôi gây dựng lên, công ty như đứa con của tôi vậy, nhưng bây giờ anh ta lại nói không thể sắp xếp công việc cho tôi! Thật là mỉa mai!
Tân Hạo Đình thấy tôi không nói gì liền nắm lấy tay tôi, giải thích: “Em đừng khó chịu được không. Thực ra, em muốn quay lại không phải là không được, mà là không phải em muốn là được. Dù thế nào công ty có được như ngày hôm nay, em cũng là người góp nhiều công sức nhất, em mới là công thần số một của công ty, đây là sự thực không bao giờ có thể phai mờ.”
Tôi thầm nghĩ, anh ta nói dễ nghe như vậy chắc là để đối phó với tôi thôi, đúng là miệng thì ngọt mà tâm địa thì sâu cay.
Tôi không ư hử gì, nhìn phong cảnh đường phố vụt qua ngoài cửa sổ xe. Thành phố rộng lớn đến thế, xe cộ qua lại nườm nượp đến thế mà lòng tôi lại cảm thấy rất cô đơn, đâu mới là bến đỗ dành cho tôi đây?
Sự phản bội của người đàn ông bên cạnh đã khiến tôi như rơi xuống vực sâu vạn trượng, tôi không khỏi dằn lại nỗi đau đớn trong lòng, sống mũi cũng cay cay.
Khoảnh khắc đó, tôi đã thầm quyết định, đợi đến khi Điềm Điềm quay lại nhà trẻ, tôi sẽ đi làm!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
- Chương 17