Chương 82: Nhà tân hôn

"Trên người mặc áo choàng tầm, hai tà áo trước. ngực lỏng lẻo banh ra, thấp thoáng để lộ khe núi, bên dưới lại là đôi chân trắng nõn nuột nà, đẹp như ngọc. thạch.

'Gô đứng đó nhẹ nhàng mỉm cười,bộ dáng thoải mái y như nữ chủ nhân của nơi này!

"Sao cô lại ở đây?!" Sở Phong bị bộ dáng của cô làm kinh ngạc, chẳng trách sao cửa phòng lại mở, thì ra là do có cô ở đây.

Rõ rằng cô đã giao chìa khóa cho hẳn, hơn nữa. còn nói sau này căn biệt thự này sẽ là của hắn, vậy mà bây giờ...

"Bà mẹ nó, lại là cô!"

Nhìn thấy Vân Thủy Dao, Diệp Kim Long lập tức, nổi giận.

Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ, lúc trước anh ta tốt bụng muốn khích lệ cô ai ngờ cuối cùng còn bị cô làm nhục.

Còn nói anh ta đừng để mình rơi vào tay cô, quả thật cực kỳ vô liêm sỉ!

Sắc mặt Lạc Thi Thi lúc này cũng đã trầm xuống, thoáng cảm thấy hai má không ngừng đau nhức, vừa rồi bọn họ còn nói xấu về Vân Thủy Dao, không ngờ. bây giờ cô lại bất ngờ xuất hiện ở đây.

Nghe giọng điệu thì có vẻ cô cũng có liên quan. đó với căn biệt thự này, chẳng lẽ... mình đã trách nhăm Sở Phong rồi?

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Cô đừng nói cô là chủ nhân của chỗ này đấy. nhét"

'Vương Đông Mai cũng có chút ấn tượng với Vân Thủy Dao,

Dù sao thì lúc bà ấy nhờ đội trưởng Tôn xử lý tên phế vật kia, cô gái này đã bất ngờ chạy tới!

"Tuy rằng không biết rõ thân phận của đối phương. là gì, nhưng đội trưởng Tôn có nói cô gái này lai lịch không nhỏ, lấy thân phận của ông ta cũng không dám. tùy tiện chọc tới!

Giờ lại thấy cô xuất hiện ở đây cho nên bà ấy cũng có chút hoảng sơ.

"Đây là nhà bạn trai tôi, tôi không thể đến đây sao?"

Đối mặt với câu hỏi của ba người, Vân Thủy Dao mỉm cười bước tới, tự nhiên câu lấy cánh tay của Sở' Phong.

'Thấy đối phương giãy giụa, cô dùng sức thật mạnh tóm lấy hẳn, sau đó lại chớp chớp đôi mắt ra hiệu hắn làm theo mình, kế đó cô mới ngẩng đầu nhìn ba người, nhẹ nhàng nói: "Thật thú vị, các người đến nhà chúng tôi làm loạn mà còn đồi gọi bảo vệ đến bắt bạn trai tôi, là ai cho các người cái gan này vậy?!"

“Cô, cô nói, biệt thự Thiên Sơn này thật sự của tên phế vật kia?" Thân thể Diệp Kim Long run lên thật mạnh, suýt nữa đã đứng không vững.

Hai mẹ con Vương Đông Mai cũng nhìn nhau rồi vô thức cúi đầu

Nếu chỉ một mình Sở Phong nói vậy thì bọn họ có. thể nói hắn đang bịa chuyện.

Nhưng bọn họ đều biết thân phận của Vân Thủy. Dao không bình thường, nếu cô đã đích thân nói vậy thì chắc chẩn đây là sự thật!

"Đừng có mở miệng ra là phế vật này phế vật nọ như vậy, nếu anh còn dám vô lễ với bạn trai tôi nữa, anh có tin tôi biến anh thành phế vật thật không?!"

'Vân Thủy Dao khẽ quát một tiếng cảnh cáo, ánh mắt nhìn chấm chằm vào đũng quần của anh ta.

Diệp Kim Long sợ đến mức thân thể cứng đờ, theo bản năng bụm lấy đũng quần của mình, mặt thì đỏ tới mang tai vì xấu hổ.

Rõ rằng căn biệt thự này là đồ mà cô gái này giao cho Sở Phong. Vậy hẳn thật sự là chủ nhân của nơi này rồi.

"Trước đây anh ta còn tò mò chủ nhân của căn biệt thự này là thần thánh phương nào, không ngờ nó lại có liên quan với tên phế vật này.

'Vốn muốn nhân cơ hội này đối phó Sở Phong, nào. ngờ lại thành tự tát vào mặt mình!

"Đi thôi bảo bối."

Thấy ba người không dám nói lời nào nữa, Vân Thủy Dao nhẹ nhàng hừ một tiếng sau đó kéo cánh tay Sở Phong lôi vào nhà, nặng nề đóng cứa lại!

'Thân thể ba người không ngừng chấn động, vừa. kinh ngạc vừa xấu hổ, mãi đến một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Không ngờ biệt thự này thật sự của tên phế vật đó.. Vương Đông Mai thở dài.

Diệp Kim Long cong môi nói: "Vậy thì sao chứ?

Người phụ nữ kia vừa nhìn đã thấy có nhu cầu vẽ chuyện kia rất lớn, chắc chẩn cô ta chí xem tên phế vật đó là đồ chơi để chơi thôi!"Ăn cơm mềm làm tiểu bạch kiểm* thì có gì đáng tự hào.” (*ý là làm trai bao bám váy phụ nữ)

“Tôi còn tưởng người phụ nữ đó không thèm để ý đến hắn nữa chứ, không ngờ cô ta lại cho hẳn cả một căn biệt thự như vậy. Vừa rồi tôi còn nói hắn..”

Lạc Thi Thi hô hấp gấp gáp, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Diệp Kim Long thấy vậy đã chạy tới ôm eo cô an ủi: "Không sao đâu Thi Thi. Lúc trước xui lỡ bị cô ta mua trước thôi, nếu căn này mà còn bán thì tôi đã mua rồi. Không phải chỉ là mười tỷ thôi sao? Nhà họ Diệp. của tôi không phải không chỉ nối, không có gì đáng ghen tị hết”

“Tôi không có ghen tị, chẳng qua là tôi không thích người phụ nữ đó thôi. Cô ta lúc nào cũng diễu võ dương oai trước mặt tôi.

Lạc Thị Thi vô thức lùi lại, cố gắng giữ khoảng cách với đối phương.

Nhưng mà cô cũng không muốn làm mẹ thất vọng nên hơi do dự một chút rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem nhà trước nhé.”

“Đối với tôi, biệt thự lớn hay nhỏ không thành vấn. đề, đắt hay rẻ cũng không quan trọng. Tôi chỉ muốn ra ngoài thư giãn, không muốn dính líu đến rắc rối gì hết.”

“Mẹ hiểu tồi Thi Thị, ý của con là biệt thự thế nào. không quan trọng, quan trọng là sống cùng ai thôi phải không?”

'Vương Đông Mai cắt câu lấy nghĩa*: 'Hai người kia, một là người đàn bà điên đầu óc không bình. thường, một là phế vật hèn nhát” (*lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình)

“Hai người họ quen nhau cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Làm sao có thể giống con và Diệp thiếu gia được? Bây giờ chúng ta đi coi nhà tân hôn trước, sau này con có muốn ở chỗ nào tốt hơn cứ nói cho Diệp thiếu gia biết là được, đúng không hả Diệp thiếu gia?”

“Đương nhiên rồi”

Diệp Kim Long vỗ ngực hứa hẹn: "Chỉ căn Thi Thí muốn, đừng nói là một căn biệt thự bình thường, cho. dù là cả gia sản nhà họ Diệp, con cũng chơ!"

Sau đó.

Ba người mang theo tâm trạng nhẹ nhàng xuống núi tìm nhà tân hôn.