Chương 109: Suy tính hết rồi

Nghe nói như thế.

Mọi người đều im lặng, nghĩ ngay cả Lão Liên cũng đã đích thân tới đây, chuyện này xem ra đã lớn chuyện rồi.

Sở Phong khẽ cảm thán, cũng rất mong chờ, hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy một nhân vật tầm cỡ như thế, xem như là may mắn đi.

"Nếu Lão Liên muốn tới, tôi sẽ ở đây chờ ông ta."

'Vẻ mặt Sở Phong bình tỉnh, lấy ra một cái ghế, ngồi xuống.

“Bao vây hẳn cho tôi!”

Theo mệnh lệnh của Âu Dương Sinh, mấy tên đàn em lập tức bao vây Sở Phong.

Nhưng vì công phu của hẳn nên không ai dám đến găn, chỉ nghiêm túc đứng đó, hết sức chăm chú.

"Tên chó chết này, vẫn còn giả bộ như thế à, lát nữa Lão Liên tới rồi, tao xem mày có thể ra vẻ nữa không!" Âu Dương Sinh lạnh nhạt nói.

Lúc này, Vân Thủy Dao chạy tới, lại gần, nhỏ giọng nói: "Sở Phong, anh không sao chứ, Lão Liên tới đây mà anh còn bình tĩnh như thế, anh không có biện pháp nào à?"

"Có thể có biện pháp gì chứ, ông ấy muốn tới, thì phải tâm sự với ông ấy rồi”

Sở Phong bình tĩnh nói: "Dù sao, chúng ta tới đây là mua thuốc, bọn họ lai nhất định muốn làm khó dễ chúng ta."

"Chúng ta có lý, cho dù Thiên Vương tới, ông đây. cũng không sợ...."

"Hả?"

Vân Thủy Dao suýt chút nữa sặc nước miếng, kinh ngạc nói: "Anh nói, anh không có biện pháp?

"Chỉ chờ Lão Liên như này thôi à?"

Đây là lãnh địa của ông ta, anh lại đánh của người của ông ta, lần này tới đây là muốn truy cứu.

"Không sao đâu Dao Dao, tôi suy tính hết rồi.”

"Binh đến thì dùng tướng chặn, nước đến thì dùng đất lấp, đừng tự hù dọa bản thân nữa.”

Vân Thủy Dao há mồm, muốn nói lại thôi.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của đối phương, cô không thể nói được gì nhiều.

Nhưng tuy hẳn có năng lực nhưng lần này hắn phải đối mặt với Lão Liên, người cao minh hơn Vân gia vạn lần.

Tí nữa làm to chuyện rồi, chỉ có hại cho Sở Phong mà thôi.

Bây giờ phải nhanh chóng gọi điện cho ông báo. tình huống nơi này, kêu ông ấy nhanh chóng tới đây.

Tuy địa vị của ông ấy không đủ thuyết phục Lão Liên, nhưng càng có thêm nhiều người cứu trợ thì càng.

Chớp mắt đã vài phút trôi qua, có vài chiếc ô tô màu đen dừng lại.

Cửa xe mở ra, hàng chục người đàn ông mặc vest đeo kính bước xuống xe, hộ tống một cô gái mặc đồng phục bóng chày, dáng vẻ giản dị trẻ trung, khuôn mặt hồng hào chạy tới đây!

"Đại tiểu thứ tới rồi"

Nhìn thấy có người tới, Âu Dương Sinh hưng phấn hét lên: "Xem ra Lão Liên tức giận lầm!"

"Đây là cháu gái quý giá của ông ấy, những chuyện quan trọng đều là ông ấy tới tham dự."

"Lần này phái đại tiểu thư tới đây mục đích chính là làm lớn chuyện, tính tình đại tiểu thư này còn nóng nảy hơn pháo, lần này tốt rồi!"

Sau đó, ông ta nhanh chóng chạy về phía bên kia

Sau khi nghe những lời của ông ta, mọi người bàn tán xôn xao khắp nơi

Đặc biệt là Vân Thủy Dao càng cảm thấy bất an, không khỏi lấm bẩm: "Sở Phong, nếu anh không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, thì lần này chúng ta sẽ gặp rắc rối thật đó."

Sở Phong vẫn ngồi ở trên ghế, thậm chí còn bắt chéo chân, bình tính nói: "Không sao đâu, vẫn nói lời tôi nói lúc trước, có lý đi khắp thế giới, sự thật đứng về phía chúng ta, không ai có thể làm gì được.”

Phát hiện người gọi là đại tiểu thư này chính là Liên Thanh Thanh mà hắn đã gặp trong tứ hợp viện lúc trước.

Cô ấy vẫn ăn mặc ngây thơ và dễ thương như vậy, nhưng so với sự tức giận của cô ấy đêm đó, lần này lại có vẻ lo lắng nhiều hơn.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nếu đối phương nói chuyện tử tế thì hắn sẵn lòng hợp tác.

Nhưng nếu cô ấy muốn làm chỗ dựa cho Âu Dương Sinh vì hắn đã cho ông ta một bài học, thì cho dù là phụ nữ hẳn cũng đánh!

"Người đâu, người đâu rồi?!"

Liên Thanh Thanh nhìn xung quanh, có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Âu Dương Sinh chạy tới, cung kính nói: "Tiểu thư, ở chỗ đó!"

"Nhìn thằng khốn đó kìa, hắn nhìn thấy ngài tới mà vẫn ngồi đó, không hề coi trọng ngài chút nào!"

“Trước đây hẳn không thèm để ý mà đánh chúng ta, còn mắng Lão Liên chẳng là cái thá gì, cho dù ngài ấy tới đây hẳn cũng chả sợ!"

"Hẳn dựa vào kiến thức công phu mèo cào của mình, liền nghĩ không ai quản được hẳn, ngài xem chúng tôi bị hân đánh thành cái dạng gì rồi nè.”

"Dù thế nào đi nữa, ngài cũng phải làm chủ cho chúng tôi..."

"Bốp bốp!”

Ông ta còn chưa kịp nói xong, Liên Thanh Thanh đột nhiên ra tay, tát mạnh vào mặt ông ta!

Sức đánh mạnh mẽ, nặng rẽ, hung hãn, trên mặt ông ta lập tức hiện dấu năm ngón tay rõ ràng.

Mọi người thấy vậy đều sửng sốt, cô ấy không phải là cháu gái của Lão Liên sao, là được mời đến trợ giúp mà?

Sao người một nhà lại đánh nhau rồi?

"Không phải đại tiểu thư ơi, sao ngài lại đánh tôi."

“Người gây rối là hẳn mà, ngài nên tìm tên đó tính sổ chứ...”

"Câm miệng!"

“Còn dám vô lễ với Sở tiên sinh, bổn tiểu thư sẽ cắt lưỡi ông!"

Nói xong.

Cô ấy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Sở Phong, cúi thấp người gật đầu, cung kính nói: "Thực xin lỗi, Sở tiên sinh, tôi đến muộn, khiến ngài kinh hãi rồi"