Chương 104: Chính là chỗ này

Vài phút sau, cả hai tới một hiệu thuốc.

Nhìn kỹ hơn, thì thấy biển hiệu tên “Thiên Dược Các", với các cửa hàng xa xỉ.

Chúng được xếp thành một hàng và ba hoặc bốn mặt tiền đều được trang trí, so với cửa hàng pháo hoa khác, nơi này trông giống một cơ sở kinh doanh hơn.

Không chỉ có dòng người ra vào liên tục mà bên trong còn có tiếng la hét liên hồi

Cho dù chỉ là nhìn từ bên ngoài, thì cũng có thể nhìn thấy tủ kính trưng bày toàn là các loại dược liệu quý hiếm.

Hít sâu một hơi, Sở Phong mới phát hiện dược liệu cần để luyện đan cũng nằm trong số đó.

“Chính là chỗ này á!"

Vân Thủy Dao hưng phấn cười nói: "Tôi và ông chủ cửa hàng này có quan hệ rất tốt, lần nào tôi cũng đến hỏi ý kiến ông ấy"

"Thuốc ở đây tuy đất nhưng rất tốt. Đừng nói là người bình thường, ngay cả bệnh viện cũng thường xuyên tới đây mua."

“Tôi nghĩ, đồ anh cần, nhất định có thể tìm được ở đây."

"Để tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ trả tiền những thứ anh. mua hôm nay. Anh không được phép từ chối hay tranh với tôi đâu đấy, nếu không thì anh sẽ không coi tôi là bạn đâu nha!"

Nghe vậy, Sở Phong nhịn không được cười lên.

Cô nói tất cả mà bản thân anh không nói một lời, lại còn chặn hòng mình luôn.

Có thể thấy được, cô thật sự làm như vậy là vì lợi ích của chính anh, mặc dù có được át chủ bài, nhưng hắn lại không có một xu dính túi, muốn mua những dược liệu quý hiếm này, nói thật, hắn vẫn thiếu tiền.

Không ai nói câu nào cả.

Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho bữa tiệc mừng của gia đình mình.

"Xin lỗi, vui lòng thông báo với ông chủ u Dương rằng Vân Thủy Dao, chủ tịch tập đoàn Vân Thị, muốn gặp.”

Đi tới bậc thang, Vân Thủy Dao nhìn hai người đàn ông đứng canh cửa với vẻ mặt vui vẻ.

Nghe vậy, hai người nhướng mày nhìn cô, xua tay nói: "Ông chủ của chúng tôi không rảnh, hai người đi đi."

"Hả?”

Vân Thủy Dao sửng sốt, cau mày: "Tôi không nghe nhầm chứ? Anh bảo tôi đi á?"

"Vừa rồi tôi không phải đã nói rõ rồi sao? Tôi là Vân Thủy Dao. Tôi và ông chủ u Dương của các anh có quan hệ rất tốt. Lần trước....

"Biết là cô, cho nên mới bảo cô đi đấy, không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức, thì mau chóng rời đi đi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí với cô!"

Giọng điệu của người đàn ông trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn Vân Thủy Dao đầy sự độc ác.

Điều này làm cho Vân Thủy Dao không hiểu, khi cô đang muốn nói chuyện, Sở Phong kéo cô sang một bên, thấp giọng hỏi: "Dao Dao, cô có làm sai chỗ nào không? Nhìn thái độ này, xem ra không có ý tốt với cô lắm”

"Không thể nào!”

Vân Thủy Dao lắc đầu nói: "Thiên Dược Oác này là tiệm thuốc tốt nhất trên phố này. Tôi thường xuyên tới đây, ít nhất cũng phải mấy chục lần rồi”

"Hơn nữa, hai người đứng gác này cũng biết tôi và đã từng chào hỏi tôi. Nhưng tại sao đột nhiên lại quay lưng lại với tôi nhỉ?"

"Đừng lo lắng, anh để tôi đi hỏi xem..."

"Dao Dao, để tôi đi cho”

Sở Phong lắc đầu nói:"Xem ra, bọn họ rất bất mãn với cô đấy."

“Tuy rằng tôi không biết tình huống cụ thể ra sao, nhưng cô nên để tôi thương lượng, tránh cho xung đột cảng căng thẳng, cô nghĩ thế nào?"

Vân Thủy Dao yên lặng.

Đúng vậy.

Lúc bọn ho nhìn cô, y như nhìn kẻ thù vậy.

Trong ấn tượng của cô, dường như cô không có đắc tội hai người bọn họ mà.

Dù sao Sở Phong có cách giải quyết sự việc, cho nên nếu như để hắn qua đàm phán, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Không nói thêm nữa, chỉ là gật đầu, sau đó Sở Phong hít một hơi thật sâu, đi về phía trước, cố gắng tỏ ra dễ chịu nhất có thể, cười nói: “Tôi nói này hai người anh em, có hiểu lam gì ở đây không vậy, anh xem, Vân tổng trước đây thường xuyên đến chỗ của các anh và có mối quan hệ tốt với ông chủ của hai anh nữa, bây giờ..."

"Không có hiểu lầm gì!"

“Chúng tôi không muốn cho cô ấy vào, càng không muốn nhìn thấy anh!!"

Chưa kịp nói xong.

Đối mặt với Sở Phong, cảm xúc của hai người này lại càng thêm kích động, chỉ muốn ra tay ngay tức khắc.

Điều này càng khiến Sở Phong càng thêm bối rối, hẳn lập tức vặn eo một lúc, rồi đẩy hai người ra sau, đang định hỏi thì trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm trầm: "Sao vậy, mấy người vừa bắt anh em tôi lên đồn công an, giờ lại muốn làm loạn ở chỗ tôi nữa à?”

Nghe vậy, Sở Phong ngẩng đầu, nhìn kỹ hơn...

Phát hiện từ trong nhà đi ra, là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi.

Mặc bộ Thái Cực Quyền, trên tay đeo chuỗi hạch đào, trên ngực đeo một chiếc vòng cổ lớn bằng vàng,

, trông rất giàu và có bụng phệ rất to, vô cùng

Ông ta có khuôn mặt tròn, mọi đường nét đều hội tụ về phía giữa, thoạt nhìn trông rất vui vẻ, nhưng đôi mắt như diều hâu lại mang đến cảm giác tàn nhẫn.

"Ông chủ Âu Dương ạ!"

Vân Thủy Dao nhìn thấy người tới liền vui mừng khôn xiết, hét lên, định lao tới, nhưng vẻ mặt đối phương thay đổi, lạnh lùng nói: "Vân Thủy Dao, đừng cố gắng thấy sang bắt quàng làm họ nữa. Tình nghĩa của chúng ta, sớm đã bị cất đứt từ lúc cô cho anh em tôi lên đồn công an rồi.

Từ giờ trở đi, cánh cổng lớn của Thiên Diệu Các. của tôi không hoan nghênh cô nữa, sau này đừng nghĩ đến việc mua bất cứ dược liệu nào từ chỗ tôi nữa.

"Anh em của ông ư?"

Vân Thủy Dao cau mày, nhưng cô còn chưa kịp hỏi câu nào, thì Sở Phong đột nhiên nói: "Ý của ông là, Hoàng Đại Hải kia chính là anh em của ông à?”

"Vớ vấn, không phải vừa rồi hai người tống anh ta vào đồn cảnh sát rồi sao?"