Chương 9: Nghèo mạt rệp

Chương 9: Nghèo mạt rệp

Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.

Sau đó, ấn tượng đêm đó đối với Triển Vọng là sắc mặt anh mình âm trầm thắng sạch sẽ thẻ đánh bạc trong tay ba người họ, chơi cái gì khác cũng ngược ba người bọn họ, ba người âm thầm hẹn nhau những ngày gần đây không tìm anh ấy đi chơi nữa, vừa tổn thương lòng tự trọng còn mất lòng.

Mà Lâm Nhan thì chuyện ta ta làm, không hề lo lắng chuyện này vỡ lở thì tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Nhưng mà chơi thì chơi vậy, cô cũng không quên việc chính, số tiền trước đó để cho người ta thanh lý túi xách và quần áo không dùng nữa cũng được hơn một trăm vạn, Lâm Nhan khẽ cắn răng bỏ thêm năm trăm vạn trong tiền bồi thường ly hôn mua một căn nhà ba phòng ngủ view sông ở trung tâm Lan Giang Hoa Uyển.

Cô vốn nhìn trúng chung cư Thương Lan nhưng bất đắc dĩ tòa nhà đó đã sớm bán hết, dù ra giá cũng không có người bán, rẻ nhất cũng phải tới hơn ngàn vạn lận.

Trong nháy mắt, Lâm Nhan cảm thấy mình là đứa nghèo mạt rệp, cô mua không nổi.

Ký hợp đồng mua bán nhà xong, nhân viên giao dịch bất động sản hỏi cô có hộ khẩu địa phương hay không, có cần phải chuyển hộ khẩu không, nếu cần, cô ấy có thể dẫn cô đến đúng chỗ để làm.

Lúc này Lâm Nhan mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hộ khẩu của cô còn có thể tách ra thông qua cách mua nhà.

Lâm Nhan quyết định tách hộ khẩu ra thật nhanh, trở thành chủ hộ độc lập, tâm trạng cô vô cùng tốt.

Buổi chiều cùng ngày cô bắt đầu chuẩn bị chuyện đi chơi cùng với mấy cậu chàng đẹp trai vào cuối tuần.

"Bà cố nội ơi, em đã chơi một tuần rồi đó biết không? Em còn muốn làm việc, muốn kiếm tiền nữa không vậy?" Tiêu Bạch bị dáng vẻ không có chí tiến thủ này của Lâm Nhan bức đến mức giậm chân.

Đôi mắt Lâm Nhan vừa trong suốt vừa vô tội, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương cảm: "Không phải em mới bị chồng ruồng bỏ nên tâm trạng còn chưa nguôi được sao? Hơn nữa, không phải anh nói đại ngôn và vai diễn của em đều bị người ta lấy hết rồi, em còn việc gì làm đâu nha!"

Tiêu Bạch không chịu nổi nhất là khi Lâm Nhan bán thảm, tức khắc bất đắc dĩ nhưng lại không còn gì để nói: "Tâm trạng em chưa nguôi à? Anh thấy là em đang tìm hoan mua vui đó, vui đến quên cả lối về rồi. Ít giả bộ đáng thương cho anh, hai ngày trước anh để cho em đi thử vai em còn dám cho anh leo cây đó!"

"Không có mà, hôm đó di động hết pin nên em ngủ quên thôi. Yên tâm đi, chờ em chơi hết cuối tuần này rồi em sẽ cố gắng làm việc, được chưa?" Lâm Nhan cười tít mắt dỗ anh bạn thân.

"Em có cảm giác nguy hiểm nào không vậy? Lần này sau chuyện tài nguyên, Lâm Sanh kia ngày nào cũng lên hotsearch, độ hot nước lên thì thuyền lên, rất nhanh sẽ vượt qua em đó, bên công ty lo lắng gần đây có phải em đắc tội người nào hay không, còn đang muốn nâng đỡ

người khác đó." Tiêu Bạch muốn to cả đầu, bà cô này sau khi ly hôn xong thì chỉ lo chơi không hề chú tâm vào sự nghiệp chút nào.

"Biết rồi mà! Anh nhớ chuẩn bị tốt những gì em yêu cầu là được!" Thật tình Lâm Nhan cảm thấy người bạn thân Tiêu Bạch này vô cùng tốt, cô chơi bời như vậy anh còn không ngại phiền hà ngày nào cũng lải nhải quản cô.

Lâm Nhan lại bị ân cần dạy dỗ một trận, hơi do dự hỏi: "Tiểu Bạch, anh có từng nghĩ sẽ rời khỏi công ty ra ngoài tự làm riêng chưa?"

"Tại sao em lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Có phải lại muốn cho anh ý kiến ôi thiu gì đó không?" Mắt Tiêu Bạch giật một cái, anh chỉ biết con nhóc này gần đây tinh thần sa sút, lười nhác như thế, chắc trong lòng nghẹn đến hỏng rồi!

"Anh xem, anh ở trong giới này cũng vài năm rồi, cũng có mạng lưới giao tiếp của riêng mình, anh cũng có tiền, hoàn toàn có thể ra làm một mình nha!"

"Em cho là ra làm riêng chỉ cần có tiền là được sao? Không cần tài nguyên à? Trong tay anh chỉ có độc mỗi một hạt giống chẳng chịu hăng hái tranh giành là em, làm mất lòng công ty tách ra ngoài, em tính để anh uống gió Tây Bắc cùng em à?"

"Nếu thật sự không được thì em bán biệt thự nuôi anh mà!" Lâm Nhan nói giỡn, "Cổ phần tiềm năng thì từ từ tìm thôi! Em thấy nhóm thiếu niên xinh trai của em nếu sửa soạn quần áo một chút rồi debut thì khẳng định có thể kiếm đầy bồn đầy bát."

"Cút, cút, cút! Cái đồ chết tiệt nhà em, đã không chịu đàng hoàng làm việc còn lén lút chơi đùa ầm ĩ với trai bao thì thôi đi, em còn tính quang minh chính đại đưa đến nơi làm việc à? Em không sợ người ta đâm sau lưng em sao?" Tiêu Bạch tức giận đến mức trực tiếp ngắt điện thoại.

Ngày cuối tuần như đã hẹn cũng tới, Tiêu Bạch có việc bận không thể phân thân nên sắp xếp trợ lý tiểu Lâu đi cùng cô, ngoài ra còn chuẩn bị một chiếc xe, nói thân phận cô nhạy cảm, để cho mấy anh chàng đẹp trai kia tự đến một mình.

Lâm Nhan cũng đồng ý không có ý kiến.

Tài xế đón người xong thì đưa đến nơi đã thống nhất để tập hợp, là một phòng tạo mẫu cổ trang. Lâm Nhan đi theo trợ lý đi vào trước, sau đó tài xế cũng dẫn nhóm các em xinh trai vào sau.

Hai giờ sau, Lâm Nhan lột mặt nạ, mặc cổ trang, dẫn theo bốn người mặc cổ trang ngọc thụ lâm phong* đến một nơi gọi là Thúy Viên.

*Ngọc thụ lâm phong - cây ngọc đón gió: ý chỉ người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.

Trên mấy cánh cửa dán một cái poster tuyên truyền--- Lễ hội Hán phục Thúy Viên.

Mấy người bọn họ vừa xuất hiện đã khiến cho nhân viên đứng ở cửa nhìn đến ngây người.

Tuy rằng đều mang mặt nạ nửa mặt, nhưng mà bốn nam một nữ giống như thần tiên hạ phàm, nhất là còn mặc cổ trang khoan thai bước đi, mỗi lời nói, cử chỉ đều thong dong, tao nhã như là từ cổ đại xuyên đến, tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ phụ trách check in đỏ cả mặt để cho bọn họ đăng ký tên và cách liên hệ.

Nhóm người thuận lợi tiến vào, lọt vào tầm mắt là kiến trúc cổ kính, trong viện có tiếng du dương của một giai điệu cổ điển nhẹ nhàng, mỗi cây mỗi hoa đều tản ra hơi thở cổ kính thú vị.

"Chị Nhan, chị nói chỗ chơi rất vui là chỗ này sao?” Con cừu nhỏ đeo mặt nạ con thỏ, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Nhan gật đầu: "Đúng vậy! Khó khăn lắm chị mới cướp được vé vào cổng đó, mang các em đến gặp các tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp để mở rộng tầm mắt. Đêm nay nhớ biểu hiện cho tốt, xong việc chị sẽ mời các em ăn một bữa tiệc thật lớn."

Tuy ngoài miệng Lâm Nhan nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, trong buổi lễ hội hôm nay, năm người bọn họ chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm.

Bốn cậu thiếu niên mặt mày tinh tế, dáng cao, chân dài, chiều cao cũng trên dưới 1.85m, cả đám mặc Hán phục khiến người khác kinh ngạc như nhìn thấy thần tiên.

Thời gian gấp rút, vì để bớt việc, Lâm Nhan để bốn người đều mặc trang phục màu xanh lam, phía vạt áo trước phân ra thêu bốn loại hoa văn chìm là mai, lan, trúc, cúc. Con cừu nhỏ đẹp trai kiểu nhã nhặn, thật sự biến thành một công tử dịu dàng; chàng trai ấm áp thì đẹp trai kiểu phóng khoáng là công tử phong lưu lỗi lạc; cậu bé lạnh lùng thì mày kiếm mắt sáng - công tử hiên ngang oai hùng; mắt hoa đào dáng vẻ phóng túng không kiềm chế được thì là công tử tà mị, càn rỡ, cho dù mang mặt nạ cũng khó giấu nhan sắc tuyệt trần.

Lâm Nhan thì tóc đen như thác nước, da trắng như tuyết, cả người mặc váy đỏ như lửa, có bốn công tử quây quần hộ tống, cao quý lãnh diễm, đẹp đến mức không thuộc chốn này.

Như trong dự kiến, khi mấy người đi vào ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong đám người, xem biểu diễn trà đạo, những bài hát cổ, những điệu múa cổ đại, kịch sitcom*, còn có các loại nhạc cụ như sáo với đàn, cuối cùng còn có một số người ồn ào lên sân khấu biểu diễn ngẫu hứng.

*Kịch sitcom (Hài kịch tình huống): xuất xứ từ Mỹ, là một loại hài kịch chủ yếu quay trong nhà, không cần ngoại cảnh, chỉ diễn về một số tình huống đơn giản, thường ngày, không cần dùng nhiều đạo cụ, bối cảnh. Ví dụ như: How I met your mother...

Mấy đêm gần đây, Lâm Nhan đã mò ra rõ ràng sở trường của mấy đứa nhóc này, biết mỗi người có năng khiếu gì, tuy rằng không có chuẩn bị, nhưng cũng không hề hoảng loạn chút nào, mắt đào hoa ca hát, chàng trai ấm áp thì đàn đàn cổ, con cừu nhỏ thì chịu trách nhiệm vẽ vời, thư pháp, chàng trai cool ngầu lạnh lùng thì khiêu vũ cùng với cô.

Một khúc "Chỉ mong người dài lâu" mọi người đã nghe nhiều cũng thuộc nên phối hợp cũng vô cùng hoàn hảo.

"Mẹ nó! Tổ hợp nhan sắc thần tiên gì đây? Tiểu tỷ tỷ hạnh phúc quá đi! Có đến bốn đại mỹ nam đi theo."

"Đố kỵ, tiểu tỷ tỷ cũng thực sự đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông đó."

"Đúng đó, đúng đó, xứng quá đi! Tôi còn muốn cuồng CP đó! Nhưng mà tiểu tỷ tỷ đứng cùng ai cũng đều vô cùng xứng đôi, tôi cảm thấy không bằng dứt khoát lấy tất cả luôn đi."

"Hôm nay thật sự là có ngọn gió nào thổi thần tiên đến đây, nhiều năm tham gia lễ hội như vậy, lần đầu tiên tôi được mở rộng tầm mắt, cái giá trị nhan sắc này nếu debut trong giới giải trí chắc sẽ lên đến đỉnh luôn đó!"

"Đúng là còn đẹp hơn so với nhiều diễn viên nha!"

"Ông đây thật sự là vừa ghen tị lại vừa chua xót. Quả nhiên là anh đẹp trai thì chỉ dành cho chị đẹp gái mà thôi."

"Mấu chốt là người ta chẳng những có giá trị nhan sắc mà mỗi người đều rất tài hoa nữa. Khiêu vũ này, đánh đàn này, thư pháp, hội họa này, tất cả đều là chuyên nghiệp."

...

Biểu diễn kết thúc, cả sân vỗ tay như sấm, trái tim bị treo lên của Lâm Nhan cuối cùng cũng hạ xuống, cô biết mục đích của chuyến đi hôm nay đã đạt được rồi.

Lúc rời đi, còn có không ít người lôi kéo bọn họ chụp ảnh chung.

Lâm Nhan dứt khoát để mọi người chụp chung một tấm ảnh tập thể, chụp xong vội trốn luôn, dẫn bốn cậu chàng đẹp trai đi ăn lẩu.

Đến phòng bao trong nhà hàng lẩu, đoàn người Lâm Nhan tháo mặt nạ xuống, Lâm Nhan vời mấy đứa lại cùng nhau chụp ảnh chung.

Bốn người vô cùng phối hợp đến chụp hình, Lâm Nhan nhìn thấy bốn khuôn mặt tuyệt mỹ đang vây quanh khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của mình, trong khoảnh khắc cô cảm thấy rất mát lòng mát dạ.

Cả nhóm ăn uống tiệc tùng, trong lúc trò chuyện, Lâm Nhan thăm dò mấy đứa nhỏ, "Các em có từng nghĩ sẽ rời khỏi hội sở Hoàng Đình không?"

"Chị có ý gì vậy ạ? Muốn bao nuôi bọn em à?" Đôi mắt của mắt hoa đào nheo lại, cà lơ phất phơ cười hỏi.

Lâm Nhan sững sờ, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói.

"Chị là người nghèo, nên không nuôi nổi mấy đứa đâu. Chị chỉ muốn nói là điều kiện của các em tốt như vậy, nếu vào giới giải trí chắc sẽ kiếm được nhiều hơn nhiều, chị cảm thấy tự do hơn so với Hoàng Đình." Lâm Nhan cười cười, thật lòng thật dạ nói.

"Ý của chị là?" Chàng trai ấm áp nhướng mày, dường như rất có hứng thú.

"Chị muốn mang chúng em nhập giới à?" Mắt đào hoa nói trúng tim đen.

"Đúng vậy! Mấy em đều lên mạng thì chắc đã biết chị là diễn viên đúng không? Chị mang mấy đứa xưng bá giới giải trí, nổi tiếng nè, đi ăn nhậu nè, được không?" Lâm Nhan cười tươi rói, tung ra cành ô-liu.

"Chị, không phải chính bản thân chị còn lo chưa xong sao? Dựa vào đâu mà có thể mang bọn em lăn lộn vậy?" Mắt hoa đào cười lạnh, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Lâm Nhan.

"Thằng nhóc này, chị mày không cần mặt mũi à? Chị cũng không nói quanh co nữa, hôm nay chị mang các em đến đây là có suy nghĩ riêng của mình, nếu các em không tin chị, có thể chờ thêm vài ngày, qua vài ngày nữa chị sẽ tặng cho các em một món quà bự chà bá luôn." Lâm Nhan buông đôi đũa, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Chị, vì sao chị lại tốt với bọn em như vậy?" Mắt hoa đào cười tủm tỉm hỏi.

Lâm Nhan bị nó nhìn đỏ cả mặt lên, thằng nhóc thối, bộ dạng đẹp trai cũng không được tùy tiện quyến rũ người khác nha!

Chị đây cũng không chịu nổi đâu.

"Các em lớn lên rất đẹp trai, chị rất thích các em đó! Một người vui không bằng cả đám cùng vui, để cho tất cả mọi người nhìn thấy tài hoa của bọn em, yêu thích các em, các em cũng có thể kiếm tiền, có thể sinh hoạt thoải mái, vẹn cả đôi đường, rất tốt mà!" Lâm Nhan cười ngọt ngào, giọng nói cũng rất dịu dàng.

"Chị, chị cũng rất đẹp mà!"

"Vậy sau này bọn em có thể nhìn thấy chị hàng ngày không?" Mắt hoa đào lại hỏi, ba người còn lại cũng nhìn qua.

Lâm Nhan nhìn thấy bốn đôi mắt nhỏ tràn ngập chờ mong, cái mặt mo của cô đỏ lên, tim đập nhanh hơn, cảm giác được người khác ỷ lại, quan tâm này thật là tốt quá đi, nhưng mà trong một giây cô lại có cảm giác có phải bản thân lại gây chuyện rồi không.

Lâm Nhan bình tĩnh lại rất nhanh, "Chắc là có thể thường xuyên nhìn thấy, dù sao sau này mọi người đều cùng một công ty mà."

"Theo em được biết, công ty của chị - Superstar Entertainment cũng không có lương tâm lắm đâu!"

"Chị sẽ không để các em đến Superstar, các em trở về chờ tin tốt của chị đi, nếu tin tưởng chị thì công việc bên phía hội sở Hoàng Đình trước hết không nên làm tiếp, chị sợ các em bị người khác nhận ra sẽ có ảnh hưởng không tốt." Lâm Nhan lo lắng dặn dò, sau đó lấy điện thoại ra thêm WeChat của bốn người, rồi lại chuyển cho mỗi người một vạn tệ.

Bốn người quay mặt nhìn nhau rồi nhìn cô một cái, vẫn là mắt đào hoa mở miệng đầu tiên: "Chị, hôm nay bọn em tự nguyện ra ngoài chơi, không tính tiền."

Lâm Nhan hơi cảm động, mấy đứa nhỏ này vẫn có nguyên tắc, như vậy cô càng không thể để bọn họ chịu thiệt, "Nhận lấy đi! Tiền trong tay chị cũng dư dả, đây là số tiền bọn em nên có được, chị cũng không thiếu chút tiền ấy."

Trong lúc mọi người trò chuyện, tất cả những biểu hiện ngày hôm nay ở lễ hội đã điên cuồng phổ biến khắp các mạng xã hội, bởi vì cả đám đều đeo mặt nạ nên đông đảo người dùng internet đã bắt đầu đề xuất tìm kiếm bài post về năm người đẹp ở Thúy Viên, bùng nổ những lời khen ngợi giá trị nhan sắc của năm người.