Chương 8: Rút Đao Tương Trợ

Mất cảnh giác, bị tát nhiều phát, Sở Tỏa Tỏa choáng váng.

Mặt đau rát, tai ù đi, trước mắt hiện đầy sao

Lớn chừng này, chưa từng có ai dám động vào một đầu móng tay của cô ta.

Cô ta tức giận đến mức nắm lấy cánh tay của người kia và cào.

Hai người lao vào nhau vật lộn.

Tài xế nhà họ Sở đang trốn trong góc vội chạy tới tách hai người ra.

Sau đó Sở Tỏa Tỏa mới nhận ra người đang đánh cô chính là em gái ruột của Cố Bắc Huyền, Cố Nam Âm, cô ta choáng váng.

Tô Họa cũng rất ngạc nhiên khi thấy đó là Cố Nam Âm.

Sợ em ấy bị bắt nạt, cô vội vàng chạy tới, bảo vệ em ấy ở phía sau.

Liếc qua khóe mắt, cô thoáng thấy cổ tay em ấy đang chảy máu sau khi bị Sở Tỏa Tỏa cào, Tô Họa trong lòng cảm thấy xót xa, cô lấy trong túi ra một chiếc băng cá nhân, dán vào, nhẹ

nhàng hỏi: “Có đau không?”

Cố Nam Âm đau đớn thở hổn hển nói: "Không sao đâu chị dâu, vừa rồi cô ta không cào trúng mặt em đúng không?"

Tô Họa lắc đầu, "Không có."

Cố Nam Âm tức giận trừng mắt nhìn Sở Tỏa Tỏa, nói: “Loại người đó, chị không cần phải khách khí làm gì, cứ trực tiếp cho một bạt tai, nói đạo lý với cô ta? Đạo lý là để nói cho người nghe, cô ta cũng đâu phải người".

Sở Tỏa Tỏa nghe thấy câu này, tức chết.

Cô ta kìm nén cơn tức giận, ép ra hai giọt nước mắt, ủy khuất nói: “Nam Âm, chúng ta cùng nhau lớn lên, chị luôn coi em như em gái, sao em có thể...."

Cố Nam Âm trợn mắt nhìn cô ta, "Nào, tôi không có loại chị như cô, anh trai tôi đối tốt với cô, cả nhà chúng tôi cũng rất tốt với cô, nhưng khi anh trai tôi

sảy ra chuyện, cô bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ." Bây giờ nhìn chân anh trai tôi đã lành, mọi chuyện vẫn bình thường, thế mà cô lại quay lại chọc ngoáy, còn bắt nạt chị dâu tôi, không biết xấu hổ à?”

Sở Tỏa Tỏa sắc mặt tái nhợt đỏ bừng, "Chị có nỗi khổ riêng..."

"Nỗi khổ cái *** , anh tôi tin, tôi không tin!"

Cố Nam Âm vừa nói xong, điện thoại của Tô Họa reo lên.

Cô liếc nhìn số người gọi và thấy đó là Cố Bắc Huyền.

Tô Họa do dự một giây, nhấn kết nối.

Cố Bắc Huyền hỏi: "Ở đâu?"

"Nhà hàng đồ Tây, nằm ở phía nam lối vào chính của Phố Cổ."

“Anh tình cờ đi ngang qua và sẽ đến đó sau ba phút nữa.” Anh gác máy.

Hình ảnh anh và Sở Tỏa Tỏa ôm nhau đêm qua hiện lên trong đầu, Tô Họa cảm thấy hoang mang.

Khi nhìn thấy bông hồng trắng anh tặng Sở Tỏa Tỏa trên bàn, trái tim cô càng thêm tắc nghẽn, như thể có một tảng đá khổng lồ đè lên khiến cô không thể thở được.

Mấy phút sau, Cố Bắc Huyền dẫn thuộc hạ đi vào nhà hàng.

Hình dáng anh cao thẳng, nước da trắng lạnh, ngũ quan cực kỳ đẹp trai, dưới chiếc quần tây đen, đôi chân dài bước đi tạo ra gió, anh toát ra khí chất quý tộc trong cử động, phong độ ngời ngời,

khiến người ta không thể rời mắt.

Vốn dĩ mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút bởi cuộc chiến giữa Sở Tỏa Tỏa và Cố Nam Âm.

Cố Bắc Huyền vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.

Nhìn thấy anh, hai mắt Sở Tỏa Tảo sáng rực lên, chạy nhanh về phía anh, nghẹn ngào kêu lên: "Anh Bắc Huyền !"

Lông mày Cố Bắc Huyền nhíu lại , "Sao em cũng ở đây?"

Sở Tỏa Tỏa hai mắt đỏ hoe, ủy khuất nói: “Em đến gặp chị Tô Họa để giải thích chuyện tối qua, nhưng chưa kịp nói mấy lời thì chị ấy đã mắng em, Nam Âm còn đánh em.”

Cô chỉ vào đôi má sưng đỏ của mình, mím môi, làm dáng nói: “Đau quá.”

Cố Bắc Huyền nghiêng đầu nhìn Tô Họa, "Điều cô ấy nói là thật sao?"

Tô Họa mỉm cười.

Không ngờ Bạch Nguyệt Quang mà anh tâm tâm niệm niệm lại là một người như vậy, không chỉ vô tình vô nghĩa, mà còn nói lời dối trá, làm ác còn đi cáo trạng trước.

Quả nhiên, người được sủng ái sẽ luôn tự tin tưởng.

Tô Họa vừa định mở miệng, Cố Nam Âm đã nói trước: “Anh à, anh cũng không thử nghĩ mà xem, chị dâu của em là một người tính tình tốt như vậy, nếu không phải Sở Tỏa Tỏa chọc tức chị ấy, thì chị ấy sẽ mắng cô ta sao? Trong hai năm đó, sức khỏe anh không tốt, tính tình hung bạo như vậy, chị ấy một lần đỏ mặt với anh chưa? Sở dĩ em đánh Sở Tỏa Tỏa là vì cô ta muốn cào vào mặt chị dâu của em, em đánh cô ta như vậy là còn quá nhẹ”.

Cố Bắc Huyền nhìn Sở Tỏa Tỏa, "Vì sao chọc tức Tô Họa? Vì sao lại cào mặt cô ấy?"



Sở Tỏa Tỏa sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy ra, ủy khuất nói: "Em không có, chị Tô Họa và Nam Âm đã hiểu lầm em, anh Bắc Huyền,

anh phải tin tưởng em."

Cô vươn tay nắm lấy tay Cố Bắc Huyền, ngã vào trong ngực anh.

Cố Nam Âm tiến lên, nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta sang một bên, mắng: “Cô là người không xương à, hay là bị thần kinh? Anh trai tôi đã có gia đình rồi, cô còn ngã vào lòng anh ấy? Đồ mưu mô! Không biết xấu hổ!”

Sở Tỏa Tỏa đau đớn ôm ngực, nước mắt rơi xuống như chuỗi cườm đứt.

Cố Bắc Huyền khẽ cau mày, nói với Cố Nam Âm: "Em bớt nói hai câu đi, Tỏa Tỏa bị trầm cảm nặng, đừng chọc tức cô ấy."

Cố Nam Âm chế nhạo, "Đừng lấy trầm cảm ra làm cái cớ cho sự hèn hạ. Em đã thấy rất nhiều người bị trầm cảm. Họ có lòng tự trọng, lương thiện tốt đẹp, đâu giống cô ta, người bình thường không muốn làm, lại đi gây sự".

Sở Tỏa Tỏa đau đớn kêu lên, bịt miệng loạng choạng bước ra ngoài.

Tài xế của cô vội vàng xách túi lên kiểm tra rồi đuổi theo.

Cố Bắc Huyền quay người nói với vệ sĩ: "Theo dõi cô ấy, đừng để tự sát nữa."

"Được rồi, Cố tổng." Vệ sĩ theo anh ra ngoài.

Cố Nam Âm "Cắt" một tiếng, "Nếu thực sự muốn chết, sao không tìm chỗ không có người mà chết trực tiếp luôn. Khóc lóc muốn hù dọa ai?"

Cố Bắc Huyền ánh mắt có chút lạnh lùng, mắng: "Nam Âm, em quá đáng rồi!"

Tô Họa bảo vệ Cố Nam Âm ở phía sau nói: "Muốn trách cứ trách tôi. Nam Âm vì tôi mới nóng giận."

Nhìn Tô Họa, ánh mắt Cố Bắc Huyền dịu xuống, từ trong túi móc ra một tuýp thuốc mỡ nhập khẩu đưa qua, "Đây là thuốc xóa sẹo nhờ người gửi từ nước ngoài về, em bôi theo hướng dẫn, vết thương trên cổ sẽ không để lại sẹo."

Tô Họa nhìn chằm chằm tuýp thuốc mỡ, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn.

Biết rõ ràng anh ấy không yêu mình nhưng đôi khi cảm thấy anh ấy vẫn quan tâm đến mình.

Rất nhanh, cô tự cười với chính mình, nếu thực sự quan tâm, sao chuyện tối hôm qua có thể xảy ra được?

Chuyện xảy ra tối qua đau lòng quá.

Cô đau đớn đến mức không còn dũng khí để hỏi.

Cố Nam Âm đưa tay nhận lấy, nhét vào trong tay Tô Họa, trừng mắt nhìn Cố Bắc Huyền nói: "Anh, nếu anh dám để chị dâu của em thất vọng, em sẽ không nhận anh

là anh trai!"

Cố Bắc Huyền thản nhiên nói: "Con nít không xen vào chuyện của người lớn."

"Em chỉ kém chị dâu một tuổi thôi, không phải con nít!"

Cố Bắc Huyền không để ý đến cô ấy, nắm lấy tay Tô Họa, ấm áp nói: "Em ăn cơm chưa? Nếu chưa anh dẫn em đi ăn."

Tô Họa như bị điện giật, thu tay về, "No rồi." "

Cố Bắc Huyền cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, "Anh nói chuyện tối qua là hiểu lầm, em có tin không?"

Tô Họa duỗi thẳng cổ, giọng nói dịu dàng thường ngày có chút gấp gáp: “Là tôi tới không đúng lúc, quấy rầy hai người rồi.”

Cố Bắc Huyền cười thật sâu, có chút bất đắc dĩ, "Thôi bỏ đi, anh đưa em về."

Tô Họa nhặt túi xách của mình và đi ra ngoài.

Cố Bắc Huyền dang rộng đôi chân dài sải bước đi theo, trợ lý cũng đi theo từ xa.

Sau khi rời khỏi nhà hàng đồ Tây và đi ngang qua một cửa hàng hoa, Tô Họa mở cửa bước vào. Cô nhìn quanh, chỉ vào một bó hoa hồng trắng và nói: “Cho tôi một bó.”

Nhân viên bán hàng hỏi: “Xin lỗi, cô muốn bao nhiêu bông?”

Nghĩ tới Cố Bắc Huyền tặng Sở Tỏa Tỏa hai mươi bông hoa, Tô Họa tức giận nói: "Hai trăm bông hoa."

Nhân viên bán hàng dừng lại và mỉm cười, "Xin đợi một lát."

Chờ đợi hồi lâu, bó hoa cuối cùng cũng được gói lại, Tô Họa hiểu ra tại sao nhân viên lại dừng lại.

Hai trăm bông hồng, sau khi gói xong đường kính dài gần một mét.

Rất to, rất nặng.

Cô khó mà cầm nổi, nhưng thấy nhẹ nhõm, muốn hoa thì tự mình mua, sao phải đợi người ta tặng? Cũng không phải là không có tiền mua.

Cố Bắc Huyền lấy thẻ ra muốn thanh toán, Tô Họa đưa thẻ ra, nói: "Bản thân tôi có tiền."

Cô nói điều đó rất mạnh mẽ.

Đó là số tiền cô làm việc kiếm được.

Cố Bắc Huyền cười nhạt, biết nàng đang tức giận.



Thanh toán xong, Tô Họa cầm một bó hoa hồng trắng thật lớn bước ra ngoài.

Bó hoa quá lớn khiến dáng người cô trông càng thon thả, giống như một cây tre mảnh khảnh và thẳng tắp, mảnh mai mà duyên dáng.

Cố Bắc Huyền đưa tay ra đón lấy

Tô Họa né sang một bên, tránh khỏi tay hắn.

Bàn tay của Cố Bắc Huyền cứng đờ giữa không trung, một giây sau hắn mới từ từ rút lại.

Hai người song song nhau đi về phía trước.

Nhìn hoa hồng rậm rạp trong ngực cô, Cố Bắc Huyền hỏi: "Em cũng thích hoa hồng trắng à?"

"không thích."

"Không thích còn mua nhiều như vậy?"

"Ừm!

Cố Bắc Huyền cười nói, "Không ngờ rằng em thích hoa, vốn tưởng rằng em chỉ thích vẽ."

"Tôi cũng là phụ nữ!"

Anh đã quen với dáng vẻ hiền lành của cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Cố Bắc Huyền cảm thấy kỳ quái, " Vậy em thích hoa gì? Lần

sau anh sẽ tặng em."

Tô Hoa mím môi, im lặng.

Cô sống với ông bà ngoại dưới chân núi từ khi còn nhỏ, cô thích hoa cúc vạn thọ và bồ công anh trên núi, cũng như hoa diên vĩ, đậu hồng và hoa hướng dương trồng dưới cửa sổ.

Cô có cảm tình với những bông hoa nhỏ bé khiêm tốn này, nhưng lại không có cảm giác với những bông hồng nhập khẩu đắt tiền và tinh tế trong ngực.

Mua nhiều như này chỉ để xả cơn tức.

Khi đến gần Cố Bảo Trại, Tô Họa đột nhiên dừng lại và nói: "Anh không cần tiễn nữa."

Cố Bắc Huyền hơi nhướng mày, "Sợ đồng nghiệp của em nhìn thấy anh?"

“Sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, không phải sao?” Giọng cô hơi run, tim cô run lên.

Như bây giờ, nếu không từ bỏ, thì nó giống như một con dao cùn cắt vào thịt, đau lắm.

Cố Bắc Huyền im lặng một lát, dừng lại, im lặng nhìn bóng dáng cô dần dần khuất xa, đôi mắt sâu thẳm như biển lặng.

Tô Họa đi tới cửa Cố Bảo Trại, bắt gặp thiếu gia Thẩm Hoài.

Anh mỉm cười: “Bó hoa to thế này, bạn trai tặng à?”

"Không, tôi tự mua đó "

Nụ cười trên mặt Thẩm Hoài càng sâu, “Nặng lắm, để tôi cầm giúp cô.”

Tô Họa đưa hoa cho anh, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Hoài nửa đùa nửa thật nói: “Cô là thủ lĩnh của cửa tiệm chúng ta, giúp cô cầm hoa thì tính gì?”

“Thẩm thiếu đùa rồi.”

Hai người kề vai trò chuyện, cười đùa rồi bước vào cửa hàng.

Cố Bắc Huyền cao lớn đứng ở nơi đó, nhìn từ xa, ánh mắt lạnh lùng lạnh lùng.

Không thể nói rõ là mùi vị thế nào.

Giống như một cây bắp cải được chăm sóc cẩn thận trong nhà ba năm, bỗng nhiên có một con lợn xông vào muốn ăn.

Anh gần như theo bản năng muốn đuổi con lợn đó đi.

Lúc đó chợt nhận ra mình không hề hào phóng như tưởng tượng.

Đầu lưỡi quét hàm, Cố Bắc Huyền ra lệnh cho trợ lý phía sau: "Phái người đi điều tra người đàn ông kia."

"Được rồi, Cố tổng."

Hai người lên xe và quay về công ty.

Nửa tiếng sau.

Người trợ lý nghe điện thoại và báo cáo với Cố Bắc Huyền: "Cố tổng, người đó tên là Thẩm Hoài, chức nghiệp là bác sĩ, Cố Bảo Trai là cửa hàng của ông nội anh ta. Ba năm trước,

giữa anh ta và thiếu phu nhân có lịch sử cuộc gọi."

Cố Bắc Huyền ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, "Kiểm tra biệt danh của Thẩm Hoài , xem có phải tên là A Nghiêu không."