Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên

Chương 20: Bị Sử Dụng Như Một Công Cụ

« Chương Trước
Cho đến khi xe của Cố Bắc Huyền khuất bóng, Tô Họa vẫn đứng ở chỗ đó, nhìn thẳng về hướng chiếc xe đã đi khuất.

Không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, cảm thấy có chút trống rỗng và lạc lõng.

Gió nhặt những chiếc lá và cuốn chúng quanh chân cô.

Đứng một lúc, Tô Họa quay người trở về nhà ông ngoại.

Cô lấy chìa khóa đi vào căn phòng phía đông, vốn là phòng phục chế tranh cổ của ông ngoại cô, cũng là nơi cô thường ở lâu nhất khi còn nhỏ.

Căn phòng vẫn như cũ, ở giữa có hai chiếc bàn gỗ nguyên khối màu đỏ cao bằng nửa người, trên bàn bày những dụng cụ sửa chữa như bút, dao cắt móng cừu, khăn lông cừu.

Đã một thời gian không được lau chùi, trên bàn có một lớp bụi mỏng.

Nghĩ đến ông ngoại qua đời vì bệnh ung thư dạ dày, mũi Tô Họa cảm thấy cay cay, mắt cô ươn ướt.

“Đây là nơi em học nghệ hồi còn nhỏ phải không?”, Giọng nói của Thẩm Hoài từ phía sau truyền đến.

Tô Họa gật đầu: “Phải đấy."

Thẩm Hoài đi đến bên cạnh cô, giơ tay chạm vào bàn: “Anh rất khâm phục em. Khi anh còn nhỏ, ông nội cũng muốn truyền thủ nghệ cho anh, anh học chưa đầy một tháng đã bỏ cuộc, ngồi không yên và thấy nhàm chán. Nghề phục chế các di tích văn hóa quá cầu kỳ và không phải việc mà người bình thường có thể làm được”.

Ông nội của anh ta cũng là thầy phục chế tranh cổ rất có tiếng trong ngành.

Tô Họa cười: " Năm đó, ông ngoại em muốn truyền lại cho mẹ em, bà ấy cũng vậy, không tĩnh tâm được. Nhưng mà cứ phải truyền cho được chứ, nếu không sẽ thất truyền mất."

" Phải đó, làm nghề này, thực ra ngưỡng cửa khá cao, tâm phải tịnh, có trí tuệ, hiểu biết tốt, có nhẫn nại, kiên cường và chăm chỉ."

" Đúng rồi, tuyệt đối không thể nôn nóng. Khi mở tranh ra, cần phải vén từng chút một, có lúc phải vén mất nửa tháng, nếu nôn nóng một chút sẽ làm hỏng bức tranh."

Thẩm Hoài nhìn Tô Họa bằng ánh mắt dịu dàng: " Chắc hẳn tuổi thơ của em rất vất vả phải không? "

Tô Họa cười nhạt nói: " Làm gì có tuổi thơ chứ. Trẻ con nhà người đều vui chơi ở bên ngoài, còn em thì không ngừng sao chép một bức tranh cổ. "

"Thảm quá. "

Tô Họa mỉm cười " Đúng là có chút."

Đang nói chuyện, Dì Liễu cầm giẻ lau đi vào, lau đông lau tây, khuôn mặt thù địch nhìn chằm chằm phía sau lưng Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài dựa sát về phía Tô Họa, bàn tay chậm rãi tiếp sát tới tay Tô Họa, muốn nắm lấy tay cô.

Đã muộn rồi, lúc đó, dì Liễu nhặt cây chổi sau cánh cửa lên, lao tới phía sau Thẩm Hoài, dùng lực đập vào chân anh ta, lớn tiếng la lên: " Bác sĩ Thẩm, tránh đường một chút! Vừa có con chuột chạy qua đây."

Thẩm Hoài vội vàng tránh sang một bên.



Tô Họa bối rối nhìn dì Liễu.

Căn phòng này hồi đó là do ông ngoại đặc biệt xây dựng, cực kỳ kín đáo, đến con ong mật hay gián đều không vào được, thì sao có thể có chuột?

Rất nhanh, cô liền hiểu ra, nhất định Cố Bắc Huyền đã dặn dò gì đó với bà ấy trước khi rời đi.

Trước đây không phát hiện anh là người có tính chiếm hữu như vậy, cô với Thẩm Hoài mới nói có vài câu, anh cũng không cho phép.

Đến tối, nhóm người ăn cơm xong.

Tô Họa sau khi tắm rửa xong thì nằm trên giường đọc sách.

Dì Liễu cầm điện thoại chạy vào trong, nói:" Thiếu phu nhân, cuộc gọi của cố Tổng, tìm cô có việc gấp."

Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm uất của Cố Bắc Huyền:" Bà nội bị bệnh nhập viện rồi, cứ lẩm bẩm đòi gặp em. Anh đã thông báo cho vệ sĩ rồi, em mau chóng trở về nhé."

Tô Họa vừa nghe lập tức lấy áo khoác lên người. .

Lần trước gặp trông cơ thể và có vẻ rất yếu ớt, cũng lớn tuổi rồi, bị cảm sốt một cái đều rất nguy hiểm.

Tô Họa mặc áo xong, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.

Thẩm Hoài đang đứng trong sân hút thuốc.

Tô Họa nói với anh ta: “Tôi phải về đây, bà nội Cố đang nằm viện.”

Thẩm Hoài dập tàn thuốc nói: “Được, anh đi cùng em.”

Hơn ba tiếng sau, đoàn người đã đến thành phố.

Sau khi tạm biệt Thẩm Hoài, Tô Họa đưa dì Liễu cùng vệ sĩ đến bệnh viện.

Bà nội nằm ở phòng VIP trên tầng cao nhất.

Ra khỏi thang máy, rẽ vào góc đường, Tô Họa nhìn thấy Cố Bắc Huyền cao lớn đứng ở cửa sổ hút thuốc.

Anh cao ráo, đẹp trai, khí chất xuất chúng, lại rất cao quý, nổi bật giữa đám đông và rất bắt mắt.

Tô Họa đang định gọi điện cho anh thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "Anh Bắc Huyền" giòn giã.

Sau đó, một bóng người từ trong hành lang lửa chạy ra, tiến lên ôm lấy eo Cố Bắc Huyền, úp mặt vào lưng hắn, trìu mến nói: “Nghe nói bà nội bị bệnh, em đến thăm bà.”

Người phụ nữ rất xinh đẹp, có khuôn mặt nhỏ nhắn và vẻ ngoài thanh tú được nuôi dưỡng trong sự giàu có.

Đó là Sở Tỏa Tỏa.



Tim Tô Họa đập thình thịch va vào xương sườn, đau nhói.

Chân cô bị đóng đinh tại chỗ, hai chân nặng như chì, không thể bước thêm bước nào nữa.

Dì Liễu vội vàng hét lên: "Cố tổng, thiếu phu nhân đã về rồi."

Cố Bắc Huyền nắm lấy tay Sở Tỏa Tỏa, gỡ ra khỏi thắt lưng của mình, sải bước hướng tới Tô Họa, nhỏ giọng nói: "Tới rồi sao không gọi điện thoại? Anh tiện xuống đón em."

Tô Họa không nói nên lời, lạnh lùng liếc anh một cái, nhấc đôi chân nặng trịch đi về phía bà nội.

Đi vào bên trong.

Lão phu nhân đang ngồi trên giường bệnh uống canh tổ yến, nhìn thấy Tô Họa, đôi mắt đυ.c ngầu sáng lên: "Họa Nhi, đã lâu không gặp, nghe Bắc Huyền nói con đi công tác rồi."

Đây hẳn là Cố Bắc Huyền lấy cớ cho nàng.

Tô Họa đáp lại, kiềm chế cảm xúc, đặt bàn tay bị thương ra sau lưng, cười nói: "Bà ơi, sức khỏe của bà thế nào rồi?"

Bà cụ thở dài: “Càng lớn, thân mình như tờ giấy, gió thổi cái là lạnh buốt. Nào, mau lại đây ngồi đi, để bà nội tiện nhìn cháu hơn.”

Tô Họa cúi người ngồi xuống cạnh giường.

Lão phu nhân nhìn thấy cô đưa tay ra sau lưng, tò mò rút ra: "Sao tay cứ thập thò sau lưng vậy?"

“Không sao.” Tô Họa vô thức rụt tay ra sau lưng, nhưng vẫn bị bà kéo ra.

Trông thấy hai ngón tay trái đang bị nẹp của Tô Họa, bốn móng tay đều tím đen.

Bà cụ thở hổn hển, cảm thấy vô cùng đau lòng: “Mau nói cho bà biết, tay của cháu sao lại ra nông nỗi này?”

Tô Họa trầm giọng nói: “Ngày trước cháu đắc tội một tên cướp mộ, hắn bị bắt vào tù, em gái hắn đến báo thù.”

Lão phu nhân tức giận run rẩy: "Tại sao bọn cướp mộ lại to gan như vậy? Ngay cả người nhà họ Cố của chúng ta, chúng cũng dám động đến, thật là liều mạng? Hãy nói cho bà biết cặn kẽ mọi chuyện đã sảy ra."

Tô Họa kể cho bà nghe chi tiết sự việc.

Lão phu nhân nghe xong, hơi dời mắt, trầm tư.

Một lúc lâu sau, bà mới nói: “Ngày xảy ra chuyện Bắc Huyền cũng có mặt ở đó, bọn chúng không biết cháu, nhưng nhất định có thể biết *Bắc Huyền. Làm sao một tên trộm mộ nhỏ, em gái hắn lại có thể to gan tớ đến tìm cháu báo thù?"

Bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ý nói mập mờ: “Tám chín phần là do bị người ta xúi giục, bị sử dụng như một công cụ.”

Tim Tô Họa đập thình thịch, cô nhìn theo ánh mắt của bà cụ thì thấy Sở Tỏa Tỏa đang đứng ở đó.
« Chương Trước