Chương 2: Nói Một Tiếng Ai Nấy Đều Kinh Ngạc

Tô Họa nhiều cảm xúc lẫn lộn. Không biết nên trả lời làm sao mới được.

Cô chầm chậm quay đầu, nhìn về hướng Cố Bắc Huyền.

Anh ta không hay cười, nhưng khi cười lên thực sự rất đẹp, như sự dịu dàng của cơn gió xuân, đôi mắt đen trong suốt, như biển sao lấp lánh.

Rất mau sẽ được sống chung với người trong lòng rồi, anh ấy nhất định rất vui nhỉ.

Tô Họa cũng cười, là nụ cười vỡ nát tâm can.

“ Cũng chúc anh hạnh phúc.” Nói xong , cô quay người bước lên xe.

Cửa xe vừa đóng lại, nước mắt đã tuôn ra, vết thương cũ thêm vết thương mới, đau tới mức cô chỉ muốn cuộn tròn lại.

Bác tài vác vali đặt vào cốp, lên xe và khởi động xe.

Nhìn vào chiếc xe chạy vυ"t đi, nụ cười trên khóe môi Cố Bắc Huyền cứng đờ ở đó, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.

Về tới nhà họ Tô.

Tô Họa kéo vali bước vào cửa.

Tô Bội Lan nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, lại nhìn thấy hành lí trong tay cô, kinh ngạc nói : “ Con gái, con đây là làm sao?”

Tô Họa cúi đầu thay giày, giả vờ bình tĩnh nói : “Mẹ, con chuyển về đây sống.”

Tô Bội Lan ngạc nhiên một chút từ trên sofa đứng dậy “ Con với Cố Bắc Huyền muốn tách ra sao?”

“Ừm, bạn gái cũ anh ấy quay về rồi”

Tô Bội Lan vừa nghe đã nổi đóa : “Ba năm trước, Cố Bắc Huyền bị tai nạn xe, bác sĩ nói hắn cả đời không thể rời khỏi xe lăn. Cô bạn gái cũ đã vứt bỏ hắn rồi biến mất tăm. Chính con cùng hắn đi khắp nơi trong , ngoài nước để cầu cứu bác sĩ xin thuốc, xoa bóp chăn cho hắn, giúp hắn phục hồi và chăm sóc không quản đêm ngày như một bảo mẫu. Đồ xảo quyệt, nhìn thấy hắn có thể chạy nhảy rồi , người phụ nữ kia lại quay trở về, thật không biết xấu hổ? Cố Bắc Huyền cũng vậy, vì cái loại phụ nữ vô tình vô nghĩa, lại nghiễm nhiên không cần con nữa. Mắt mù rồi sao?”

Tô Họa cúi lưng từ trong hành lý lấy ra tờ chi phiếu, nhét vào tay bà : “ Đây là sự bồi thường của anh ấy.”

Tô Bội Lan nhìn chằm chằm vào dãy số 0 dài trên tờ chi phiếu, đôi mắt đột nhiên mở to.

Đếm thấy sau số 1 có 8 chữ số 0.

Sắc mặt bà dịu đi một chút : “ Vấn đề không phải là tiền bạc, có tiền thì có thể ăn hϊếp người ta như vậy hay sao?”

Tô Họa hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói : “ Có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn, phía người đàn ông đến một phân tiền cũng không đưa, còn tính toán với phía phụ nữ. Còn có người vì không muốn chia tài sản mà gϊếŧ vợ. So ra , Cố Bắc Huyền vẫn được tính là tốt rồi.”

“ Nhưng mà khẩu khí này con vẫn có thể nuốt trôi sao?”

Tô Họa cười khổ, “Bằng không thì sao, một khóc lóc, hai làm loạn, ba treo cổ tự tử? Không có ích gì đâu. Tâm anh ấy không đặt nơi con, cưỡng cầu vô nghĩa, giữ cũng không nổi. Mẹ, con buồn ngủ rồi. Con muốn đi ngủ một lát”

“Mau đi đi”. Tô Bội Lan đau lòng nhìn con gái, thở dài.

Đứa trẻ này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng.

Tô Hoa quay người đi vào phòng ngủ.

Ngủ một giấc đã hai ngày hai đêm.

Dọa Tô Bồi Lan phải thỉnh thoảng vào kiểm tra hơi thở.

Thực ra Tô Họa cũng chẳng ngủ bao nhiêu, chỉ là không muốn cử động, cũng không cảm thấy đói, toàn thân nhức mỏi yếu ớt, giống như bị khuyết một mảnh lớn trong trái tim.

Cảm giác như bầu trời đang sụp đổ.

Ngày thứ ba, cô đứng dậy nhờ sự giúp đỡ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô gọi cho Cố Bắc Huyền một cuộc điện thoại : “ Thỏa thuận ly hôn anh chuẩn bị xong chưa? Khi nào đi làm thủ tục?”

Cố Bắc Huyền trầm mặc một lát nói : “ Anh đi công tác rồi, trở về sẽ nói chuyện sau”.

“ Được, vậy em đi làm đây, khi nào đi thì gọi trước cho em.”



“Nhanh như vậy đã tìm được việc rồi? Ở đâu?” Anh giọng điệu quan tâm hỏi.

“ Là một tiệm đồ cổ, ngày trước liên tục gọi tới mời em tới”

“Đừng làm việc quá sức, thiếu tiền thì nói với anh” . Giọng anh trầm ấm, như hòa lẫn với ánh trăng, khiến người ta thèm thuồng.

Tô Họa trong lòng nhói đau, xa cách nói : “Không thiếu đâu, cảm ơn anh”.

Ăn xong bữa sáng, Tô Họa bắt xe tới Cố Bảo Trại.

Người đón tiếp cô chính là thiếu gia trong tiệm, Thẩm Hoài.

Mắc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, với chiếc quần kaki, dáng người cao gầy, khí chất trong sáng, hiền lành như ngọc.

Sau khi giới thiệu Tô Họa với mọi người tầng dưới, Thẩm Hoài dẫn cô lên lầu trên, giới thiệu với cô Thôi Thủ Sinh, một chuyên gia thẩm định cao cấp trong tiệm.

“ Lão Thôi, đây là người kế nhiệm của ông Tô ‘ Thiên tài phục chế’ , Tô Họa, người giỏi khôi phục thư pháp và tranh vẽ cổ. Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là người phục chế di tích văn hóa của cửa hàng chúng ta. Nếu như có gì ngài không chắc chắn, có thể tìm cô ấy thương lượng.”

Thôi Thủ Sinh gần sáu mươi tuổi, nhìn Tô Họa qua cắp kính đọc sách.

Nha đầu lông vàng mới ở độ tuổi đôi mươi , có thể làm thầy phục chế di tích văn hóa?

Ở độ tuổi này của cô, ông ta vẫn đang là người học việc cơ.

Thiếu gia lại nâng cô lên cao như vậy, còn để ông ta có việc tới tìm cô ta thương lượng.

Ngoài mặt ông ta hứa tốt, nhưng trong lòng lại không phục chút nào.

Đợi cho Thẩm Hoài đi, ông ta liền hỏi Tô Họa : “ Tiểu Tô à, cháu còn trẻ như vậy, khởi nghiệp bao nhiêu năm rồi?.”

Tô Họa cười nhạt một cái , “ Chắc khoảng hơn mười năm rồi ạ”

Thôi Thủ Sinh khó tin hỏi : “ Cháu năm nay mới bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba tuổi”

Thôi Thủ Sinh nghĩ thầm , tiểu nha đầu tuổi cũng không lớn còn biết chém gió, cứ đợi bị vả mặt đi là vừa!

Làm nghề này á, phải dựa vào trình độ thực sự, chỉ dựa vào khua môi múa mép là không được đâu!

Đang nói chuyện thì có đồng nghiệp ở tầng dưới lên mời người rồi.

Tô Họa với Thôi Thủ Sinh xuống lầu.

Gặp một người đàn ông ba mươi tuổi, trong tay đang cầm một bức tranh cổ vừa bẩn vừa cũ, hỏi có thể khôi phục không?

Thôi Thủ Sinh đánh mắt liếc qua.

Đó còn có thể coi là một bức tranh à, đen đúa, rách rưới, nhàu nát, đã vậy còn có nhiều lỗ sâu đυ.c.

Mức độ tổn hại cỡ này, trừ phi là thầy khôi phục hàng đầu trong nước thì mới chắc chắn được.

Ông ta hả hê nhìn về phía Tô Họa , “ Tiểu Tô à, mọi người đang nhìn cháu đấy, đừng khiến bọn họ thất vọng!”

Tô Địch đi tới, cầm bức tranh lên nhìn thật kỹ rồi nói với khách : “ Có thể khôi phục.”

Khách hàng nghe vậy, mừng rỡ, “ Ai sửa vậy? Trong bao lâu?”

“ Tôi, trong ba ngày”

“ Cô?” khách hàng đánh giá dáng vẻ Tô Họa khoảng chừng hai mươi tuổi, vẻ đầy hồi hộp.

“ Đây là một trong ‘Tứ Vương’ cuối triều Thanh , đích thị là tác phẩm của Vương Giám! Giá đấu giá đã là trên trăm vạn , nên cô đừng có làm hỏng của tôi.”

Mọi người nhìn Tô Họa bằng ánh mắt nghi nghờ, ba ngày?

Như này thật quá điên rồ rồi.

Thúc Thủ Sinh bĩu môi, vuốt râu nói : “ Tiểu Tô, các cháu tuổi còn trẻ như bê con không sợ hổ là điều tốt, nhưng phải biết tự lượng sức mình mới được. Nếu như cháu sửa hỏng của khách, danh tiếng của Cố Bảo Trại chúng ta sẽ bị hủy hoại, mức độ hư hại cỡ này e là thầy phục chế hàng đầu tới, cũng không dám nói là ba ngày có thể sửa xong. Bọn họ sửa một bức tranh cổ, ít nhất phải mất vài tháng , thậm chí là vài năm".



Hàm ý là : Bạn đừng có tự đánh giá cao khả năng của bản thân.

Tô Họa ngữ khí kiên định : “Chỉ mất ba ngày. Sửa hỏng, tôi đền gấp đôi giá thị trường.”

Khách hàng chỉ là muốn sửa để đem đi đấu giá, lại nghe được loại chuyện tốt như thế này, lập tức đồng ý, “ Miệng nói không có bằng chứng, chúng ta hãy ký một bản hợp đồng.”

“Được”.

Sau khi định giá và ký hợp đồng, Tô Họa cầm lấy bức tranh cổ lên phòng phục chế trên lầu.

Đẩy cửa ra.

Trong phòng có hai chiếc bàn gỗ lớn cao bằng nửa người.

Dụng cụ sửa chữa có rất nhiều loại như gạn, dao vó dê, khăn bụng dê, bàn chải dê, bánh tráng, v.v

Thư pháp và tranh cổ được khôi phục, chủ yếu bao gồm ‘rửa và hoàn thiện’, bốn quá trình.

Tô Họa nhờ người đun một ấm nước sôi, bắt đầu dùng cọ nhúng vào nước sôi rửa sạch bức tranh cổ.

Mỗi nét đều tỉ mỉ, khéo léo.

Cần phải rửa sạch các vết bẩn, tránh để nước chảy quá nhiều làm hư hại những sợi giấy mỏng manh của bức tranh cổ.

Nói thì dễ mà làm mới khó.

May mắn thay, cô đã kề cạnh bên ông ngoại phục chế tranh cổ từ nhỏ, nên những việc như thế này cô sớm đã làm quen tay rồi.

Ông bà nội Cố Bắc Huyền cũng coi như là yêu thích sưu tầm đồ cổ, hai năm qua cô gần như đảm nhận công việc trùng tu những bức tranh cổ trong gia đình họ.

Đừng nói đến trình độ của bức tranh cổ này, càng cũ càng cổ, hỏng hóc nhiều hơn cô đều đã từng sửa qua rồi.

Thời gian gấp gáp, vài ngày sau cô bận không ngóc đầu nổi.

Bận rộn cũng tốt.

Bận rộn rồi, sẽ tạm thời quên đi Cố Bắc Huyền.

Ngay cả bi thương đều tan biến hết. Ba ngày sau, khách hàng tới nhận tranh.

Tô Họa cầm bức tranh đã sửa xong tới lầu một.

Vị khách ấy bị sốc khi nhìn thấy bức tranh hoàn toàn khác so với trước đây, “ Đây chính là bức tranh mà tôi đã đem tới sao? Không phải cô tráo đổi bức khác cho tôi chứ?”

Thôi Thủ Sinh cùng các đồng nghiệp khác lần lượt đi tới, ai nấy đều sửng sốt.

Trên bức tranh cổ những ngọn núi nhấp nhô, những con dốc dựng đứng, cây cối xanh tươi trên núi sống động như thật.

Đây vẫn là bức tranh cũ rách nát nhìn không rõ hình, trông giống như rẻ rách đó sao?

Tô Họa bình tĩnh nói : “ Có thể dùng dụng kiểm tra xét thật giả”.

Sau khi kiểm tra, khách hàng giơ ngón tay cái ra hiệu, thanh toán và cầm bức tranh rời đi.

Từ đó, một truyền mười, mười truyền trăm. Cả phố đồ cổ đều biết tới Cô Bảo Trại có một người phục chế tranh trẻ đẹp mới tới.

Mới đôi mươi, nhưng kĩ năng của cô ấy đã sánh ngang với bậc thầy phục chế quốc gia.

Trời nhá nhem tối.

Cố Bắc Huyền gọi tới một cuộc điện thoại : “ Xe của tôi đậu trước cửa tiệm các người, ra đây đi .”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Họa tim bỗng đập nhanh đau đớn.

Cô ưỡn bụng, nhìn đông hồ nói : “Trời sắp tối rồi, bây giờ tới Cục Dân Chính cũng đã muộn, để sáng mai đi được không?”

Cố Bắc Huyền trầm mặc một lát , “ Là bà nội muốn gặp chúng ta, nói là có chuyện rất quan trọng".