- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên
- Chương 19: Trở Thành Phu Thê
Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên
Chương 19: Trở Thành Phu Thê
Tô Họa lùi lại né tránh.
Nụ hôn của Cố Bắc Huyền rơi xuống trên cằm cô.
Tô Họa rõ ràng cảm giác được áp suất của anh thấp xuống mấy độ.
Bàn tay đang nắm cằm của Cố Bắc Huyền trượt xuống phía sau, ôm lấy eo cô.
Anh nói với giọng thắc mắc: “Sao em lại nói với Thẩm Hoài rằng anh là em họ của em?”
Tô Họa cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tóm lại cũng sắp ly hôn rồi, không nhất thiết phải làm ầm ĩ lên nói với người khác rằng tôi với anh là vợ chồng. Hơn nữa, anh cũng xuất thân từ một gia đình danh giá, sau này ly hôn rồi, bị đồng nghiệp biết được, sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi, tôi không muốn bị người ta gắn mác "Người vợ gia cảnh nghèo nàn", vậy nên nói là anh họ xa vẫn ổn hơn nhiều."
Cố Bắc Huyền đầy ẩn ý nhìn cô: "Em suy nghĩ thật chu đáo."
Tô Họa tự giễu cười nói: "Không còn cách khác, chỉ là bản năng sinh tồn của nhân vật nhỏ mà thôi."
"Em cũng chẳng phải nhân vật nhỏ đâu, có thể đem anh ra sai khiến tới mức quay vòng vòng, cả đô thành cũng chẳng có mấy người." Anh nhìn cô đầy tò mò, trên môi nở nụ cười trêu chọc.
"Ngài đừng lấy tôi ra giễu cợt nữa, tôi đâu dám sai khiến ngài?" Tô Họa có chút xấu hổ quay lưng lại, không thèm để ý đến anh.
Vừa dứt lời, điện thoại của Cố Bắc Huyền reo lên.
Anh lấy nó từ trong túi quần ra nhìn, ánh mắt hơi thay đổi.
Tô Họa tò mò quay đầu lại nhìn, khóe mắt thoáng thấy hai chữ "Tỏa Tỏa".
Bao tử thắt lại một chút, cô nói: "Cầm bắt máy đi."
Cố Bắc Huyền nhướng mày nhìn cô, "Em không giận sao?"
Tô Họa nói thầm trong tâm: Tôi giận, thì anh sẽ không bắt máy sao? Còn không phải là tôi đang làm đúng à.
“Mau bắt máy đi, đừng để người ta đợi sốt ruột.” Cô thúc giục, giả vờ như không để tâm.
Cố Bắc Huyền sau xa nhìn cô một cái, nhấn trả lời, hỏi: "Tỏa Tỏa, có chuyện gì?"
Giọng nói vừa dịu dàng vừa đáng thương của Sở Tỏa Tỏa phát ra từ trong điện thoại: "Anh Bắc Hyền, anh đi đâu rồi? Cả ngày hôm qua anh không đến bệnh viện thăm em, hôm nay có thể đến không? Anh không đến, em ăn không nổi cơm, buồn quá à."
Một làn sóng ghê tởm dâng lên, Tô Họa dị ứng chết mất.
Cô nhón chân đến bên điện thoại, bắt chước giọng điệu của Sở Tỏa Tỏa nói: "Chồng ơi, em cởϊ qυầи áo rồi, anh còn chần chừ gì nữa vậy?"
Trong điện thoại đột nhiên im lặng như chết một đoạn thời gian!
Cố Bắc Huyền rũ mắt xuống, cười nửa miệng nhìn cô.
Tô Họa vô cảm nhìn anh.
Hai người nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
Một thời gian dài trôi qua.
Giọng nói yếu ớt của Sở Tỏa Tỏa từ trong điện thoại truyền đến: “Vậy anh bận đi, anh Bắc Huyền.”
Cô ta cúp máy.
Tô Họa không biết buồn hay vui, bình tĩnh nói: “Anh mau đến bệnh viện thăm cô ta đi, bị bệnh trầm cảm nặng, tay cũng bị thương nặng, ngộ nhỡ lại uống thuốc an thần tự sát nữa, thì lại trách tại tôi."
Cố Bắc Huyền giơ tay xoa xoa tóc cô, "Anh ra ngoài gọi điện thoại."
Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi cho Sở Mặc Trầm.
Sau khi được kết nối.
Anh nói: “Phái người để mắt tới Tỏa Tỏa. Cô ấy vừa gọi điện cho tôi, bị chịu chút đả kích, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông, lại xảy ra chuyện."
"Được." Sở Mặc Trầm dừng một chút rồi nói: "Tỏa Tỏa từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư rồi, tính tình có chút buông thả. Em ấy luôn cảm thấy chưa chia tay với anh, làm việc gì cũng không có ranh giới, gây phiền phức cho anh rồi."
Cố Bắc Huyền trầm mặc mấy giây, "Không sao, bệnh trầm cảm nặng của cô ấy cũng có liên quan tới tôi."
“Vợ anh sẽ không tức giận chứ?”
Cố Bắc Huyền nhếch môi, "Vẫn may, cô ấy tính tình rất tốt, là người thấu tình đạt lý." Cũng không để ý tôi tới vậy.
Đương nhiên nửa câu sau anh không nói ra, người trường thành không dễ dàng thổ lộ tâm sự với người khác.
Sở Mặc Trầm dừng một chút, nói: “Quay về tôi mời phu thê hai người ăn bữa cơm để xin lỗi.”
"Chuyện này để nói sau đi."
"Được."
Sau khi cúp máy, Cố Bắc Huyền trở vào nhà.
Anh nhìn thấy Tô Họa đang dựa vào giường, trên tay đọc một cuốn sách cũ, vẻ mặt bình tĩnh, không chút cảm xúc.
Anh đi đến bên giường ngồi xuống, sờ mặt cô, dùng chóp mũi xoa tóc cô rồi nói: “Anh đi đây.”
"Ừm."
“Buổi tối lại đến tìm em.”
“Xa lắm, anh còn có công việc, không cần đi tới đi lui làm gì.”
"Vậy em mau chóng cùng anh trở về đi. Tiểu cô nương như em, sống ở vùng núi hoang vắng như này, sao anh có thể yên tâm được chứ? Vết thương trên tay còn chưa lành, ăn uống cũng không tiện." Anh cầm lấy bàn tay bị thương của cô, cúi đầu kiểm tra.
Tô Họa cảm thấy trong lòng có chút buồn.
Anh cứ như này, thực sự rất khó khiến cho cô chết tâm với anh.
Mỗi lần cô có ý định rời đi, anh lại níu giữ cô lại.
Những mỗi lần cô mềm lòng, anh lại đâm một nhát dao vào tim cô.
Tình cảm vương vấn dứt không được, chính là sự dày vò đau đớn nhất.
Tô Họa rút tay lại, lạnh lùng nói: "Anh đi đi, buổi tối đừng tới đây. Tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, lúc đó không có anh, tôi vẫn sống rất tốt mà."
“Cũng phải.” Cố Bắc Huyền siết chặt tay còn lại của cô, “Tiểu cô nương như em, vẻ ngoài đáng thương, nhưng thực ra trong xương tủy lại rất kiên cường, tâm em còn cứng hơn anh.”
Tô Họa hơi mím môi.
Trong lòng nói: Rõ ràng là tâm anh cứng, còn trả đũa tôi, thật xấu xa.
Cố Bắc Huyền đứng lên, "Anh đi thật đây, em không tiễn anh à?"
Tô Họa quay đầu lại, không nhìn anh, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, muốn anh đi, nhưng lại không muốn anh đi.
Ánh mắt Cố Bắc Huyền nhìn cô một lúc rồi bước ra ngoài.
Ra khỏi cửa trông thấy Thẩm Hoài, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ngữ khí xa lánh: “Khi nào anh đi?”
Thẩm Hoài cười nhẹ nói: “Tôi mấy hôm nay nghỉ làm, ngày kia mới về. Tay của Tô Họa cần được thay thuốc, tôi là bác sĩ tiện chăm sóc hơn.”
Cố Bắc Huyền sắc mặt tối sầm, ngước mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Hai vệ sĩ đang ngồi trên ghế đẩu ăn mì gói.
Anh ra lệnh: “Hai người ở lại bảo vệ Tô Họa thật tốt.”
Vệ sĩ vội vàng đặt hộp mì ăn liền xuống, đứng dậy nói: "Được, Cố tổng."
Cố Bắc Huyền sau đó nhìn về phía dì Liễu đang rửa bát bên bồn rửa chén, "Dì Liễu, lên xe với tôi."
Dì Liễu nhanh chóng lau tay vào áo rồi đi theo anh ra xe.
Ngồi ở ghế phụ, bà bất an vặn vẹo ngón tay nói: "Cố tổng, hôm qua thiếu phu nhân bảo tôi tắt điện thoại, tôi không dám trái lời cô ấy."
Cố Bắc Huyền bắt chéo đôi chân dài, đặt hai tay lên cửa kính xe, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo trán mình, nhẹ nhàng nói: "Không cần sợ hãi, tôi tìm dì để hỏi về việc khác. Tô Họa đối với cái người họ Thẩm kia có thái độ như thế nào?"
Dì Liễu suy nghĩ kỹ rồi nói: “Thiếu phu nhân rất khách khí với bác sĩ Thẩm, luôn giữ khoảng cách, có lẽ cô ấy không có hứng thú với anh ấy. Tuy nhiên, bác sĩ Thẩm có vẻ rất thích thiếu phu nhân, rất ân cần với cô ấy, camera trong bệnh viện là do anh ấy tìm người xóa, chúng tôi tới được đây cũng là nhờ anh ấy đưa tới. Cố tổng, có cần tôi nói chuyện thiếu phu nhân là vợ của ngài cho anh ấy biết không?.”
"Không, nếu cô ấy muốn chơi thì cứ để cô ấy chơi."
"Được, Cố tổng. "
Cố Bắc Huyền lấy trong túi ra một tờ chi phiếu tiền mặt đưa cho bà, "Chăm sóc tốt cô ấy, đừng để cô ấy ở một mình với gã họ Thẩm."
Dì Liễu nở nụ cười rồi nhận lấy tấm chi phiếu: “Đừng lo, tôi hứa sẽ không để người họ ở với nhau một mình.”
"Xuống xe đi."
Dì Liễu mở cửa bước xuống xe. Người tài xế khởi động xe.
Cố Bắc Huyền hạ cửa sổ nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng Tô Họa, trong lòng có chút trống rỗng.
Đồ vô tâm, anh đã đi đường xa suốt đêm để tìm cô, cô thậm chí còn không ra tiễn anh.
Chiếc xe lao về phía trước, bụi tung mù mịt dọc đường.
Khi chuẩn bị rẽ vào một góc cua, Cố Bắc Huyền không can tâm, ngoái nhìn lại phía sau xe.
Nhìn thấy một bóng người mảnh mai, thẳng tắp ở ngã tư, khoác trên mình chiếc áo len trắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú to bằng lòng bàn tay đó không ai khác chính là Tô Họa.
Anh khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nghĩ rằng cô vẫn còn chút lương tâm.
Xe rẽ vào góc đường, bóng dáng Tô Họa hoàn toàn biến mất.
Cố Bắc Huyền chậm rãi đóng cửa xe lại.
Nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cô cách đây ba năm.
Lúc đó cô mới hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn là một thiếu nữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, đôi mắt to, lông mi mày mềm mại như nhung, đẹp đến mức vượt xa sự mong đợi của anh.
Khi đó cô không thích nói chuyện lắm, anh hỏi một câu thì cô đáp một câu, anh không hỏi thì cô cũng không nói, trên môi luôn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy khiến cho người ta có cảm giác rất xa cách, tương tự như nụ cười trong ảnh trên CCCD vậy.
Dưới lớp dung mạo xinh đẹp còn mang tới một cảm giác có chút bướng bỉnh.
Anh nhớ hôm ấy trời rất lạnh, cô còn mang tới cho anh một hộp quà gặp mặt.
Anh không nhớ rõ là thứ gì, chỉ nhớ những ngón tay thon gầy của cô đỏ ửng lên vì lạnh.
Nhìn vào đôi tay đó, anh không hiểu vì sao lại thấy đau lòng.
Cũng chính ngày đó, hai người nhận giấy chứng hôn, trở thành phu thê.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên
- Chương 19: Trở Thành Phu Thê