- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên
- Chương 16: Bị Chặn Rồi
Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên
Chương 16: Bị Chặn Rồi
Thấy Tô Họa bảo vệ A Nghiêu như vậy, Cố Bắc Huyền cảm thấy rất khó chịu.
Sắc mặt thì không thay đổi gì, nhưng trong mắt lại có cảm xúc kiềm chế, nhẫn nại.
“Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Anh lạnh lùng nói, xoay người đi ra ngoài.
Khi đóng cửa dùng lực mạnh hơn bình thường.
Nhưng Tô Họa không để ý tới.
Trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ về đêm mười ba năm trước, đêm khuya như cơn ác mộng đó, với những cơn gió hú, lửa cháy dữ dội, đau đớn vô tận và những tiếng kêu tuyệt vọng.
A Nghiêu chính là chìa khóa mở ra cơn ác mộng đó.
Chỉ cần nhắc đến, lòng cô như có gai, sóng biển cuồn cuộn, thật khó để bình tĩnh trong một thời gian dài.
Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt ra từ khóe mắt cô, nhỏ xuống bức ảnh mờ ảo.
Một lúc lâu, Tô Họa mới bình tĩnh lại.
Cô dùng mu bàn tay lau đôi mắt ướt rồi nhìn lại bức ảnh.
Mấy ai biết.
Loại trừ Cố Bắc Huyền, anh sẽ không làm tổn thương người trong lòng đâu.
Chẳng lẽ là Thẩm Hoài?
Tô Họa nhấc điện thoại, gọi điện cho Thẩm Hoài, hỏi: "Thẩm thiếu gia, anh có quen biết Sở Tỏa Tỏa không?"
Thẩm Hoài dừng một chút, nói: “Hình như ở đâu đó đã nghe nói tới cái tên này, có chuyện gì vậy?”
“Tối qua tay cô ấy đã bị búa đập nát.”
Thẩm Hoài "Ồ" một tiếng, “Muốn anh giúp tìm bác sĩ cho cô ấy phải không?”
“Không cần, không có việc gì nữa.” Tô Họa cúp điện thoại.
Rất ẽo ràng, cũng không phải Thẩm Hoài.
Tô Họa lại cầm bức ảnh lên, cẩn thận xem xét.
Kể từ khi kết hôn với Cố Bắc Huyền, cô sống ẩn dật, tính cách trầm lặng, thực sự không có nhiều bạn bè, đặc biệt là những người khác giới.
Cô nghĩ muốn nát óc, cũng nhận không ra bóng lưng này rốt cuộc là ai?
Cố Bắc Huyền ở bên ngoài hút hết nửa bao thuốc, mới điều chỉnh được tâm tình.
Mở cửa và bước vào.
Nhìn thấy Tô Họa ngồi trên giường bệnh, nắm chặt bức ảnh trong tay, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trầm ngâm.
Anh dừng lại, bước đến mép giường và ngồi xuống, giơ tay lên vuốt nhẹ phần giữa hai đầu lông mày của cô sang hai phía.
Anh nhìn sâu vào mắt cô một lúc rồi ôm cô vào lòng.
Thời gian ôm hơi lâu, vượt quá thời gian của một cái ôm thông thường.
Tô Họa ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh, nhẹ nhàng hỏi: "Hút nhiều thuốc phải không?"
"Ừm."
“Thật không dễ gì cai được, đừng hút nữa, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe."
"Được."
Một lúc sau, anh lại nói: “Thật ngại quá, lúc nãy đã làm em buồn..”
Tô Họa muốn nói gì đó, nhưng lại không có cách nào để nói, chỉ có thể nói: "Tôi đói rồi, ăn cơm đi."
Cố Bắc Huyền buông cô ra, gọi vệ sĩ mang đồ ăn vào.
Ăn tối xong, Cố Bắc Huyền tới công ty.
Buổi tối, Cố Nam Âm mang theo một bó hoa lớn đến gặp Tô Họa.
Vừa bước vào ngồi xuống, cô liền bắt đầu phàn nàn: “Chị dâu, sao chị bị thương không nói cho em biết? Nếu không phải anh Mặc Trầm vô tình nhắc đến, em cũng không biết chị nằm viện.”
Tô Họa cười nói: "Em phải đi học, đến gặp chị sẽ ảnh hưởng đến việc học của em."
"Sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, em cũng đâu cần phải đi tìm việc làm, cũng không muốn thi cao học, ngày ngày rảnh rỗi đến đau trứng. Chị sớm nói, thì em đã tới trò chuyện với chị cho chị đỡ chán, chỉ cần chị không chê em phiền là được."
Tô Họa nhẹ nhàng nói: "Không đâu."
Cố Nam Âm nhìn bàn tay sưng tấy bị nẹp của cô, tức giận nói: "Là tên ác ôn nào? Muốn chết sao? Ra tay tàn nhẫn với chi như vậy."
“Trước một thời gian gặp phải một nhóm trộm mộ, có một gã đầu trọc ngồi tù rồi, em gái hắn đến báo thù.”
Tô Họa nói ngắn gọn cho cô biết nguyên nhân kết quả.
Cố Nam Âm đã vô cùng tức giận sau khi nghe điều này.
Hai người trò chuyện một lúc thì trời tối.
Cố Nam Âm giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Cố Bắc Huyền, "Anh ơi, em đến bệnh viện thăm chị dâu rồi, em muốn uống trà sữa. Trên đường về anh mang cho em một cốc, em thích uống gì vẫn còn nhớ chứ, cũng đừng quên mang cho chị dâu một cốc."
Giọng nói yếu ớt của Cố Bắc Huyền từ trong điện thoại truyền đến: “Anh đang trong bệnh viện, muốn uống kêu vệ sĩ đi mua.”
“Em đang ở trong phòng bệnh của chị dâu, có nhìn thấy anh đâu”
"Anh tới gặp Tỏa Tỏa, nửa tiếng nữa sẽ quay lại."
Cố Nam Âm ngồi không yên nữa, đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ nói: "Anh, anh làm em thất vọng quá. Chị dâu của em đang bị thương, tâm trạng vốn không tốt, anh còn chọc tức chị ấy như vậy. Anh không biết điều tối kị nhất của phụ nữ chính là người đàn ông quá gần gũi với bạn gái cũ sao?."
Cố Bắc Huyền trầm mặc một lát, nói: "Một lát nữa anh sẽ quay lại."
"Bây giờ anh quay lại ngay, nhanh lên."
Cố Bắc Huyền cúp điện thoại.
Cố Nam Âm tức giận đi đến bên giường Tô Họa ngồi xuống, nhìn cô do dự không nói, cuối cùng không nhịn được nói: "Chị dâu, gần đây anh trai tôi có thân thiết với Sở Tỏa Tỏa lắm không?"
Tô Họa hừ một tiếng.
Cố Nam Âm thở dài nói: "Chị dâu, chị quá lương thiện, chơi không lại cô ta. Cô ta ấy à, từ nhỏ đã lấp liếʍ, cực kỳ em gái mưa, ngay cả em cũng không lại cô ta."
Tô Họa lơ đãng nghe, thản nhiên nói: "Vậy à?"
"Đúng vậy, cô ta từ nhỏ đã thích tranh giành anh trai với em. Hai nhà chúng em có quan hệ làm ăn, dịp nghỉ lễ thường cùng nhau đi ăn. Cô ta bám lấy anh trai em, trái một câu "ai yaya" anh Bắc Huyền, phải một câu inh inh inh anh Bắc Huyền., một lúc lại đòi anh trai em gắp đồ ăn cho, một lát lại đòi anh trai em bóc tôm cho, vừa làm nũng vừa uốn éo, làm màu muốn chết. Anh trai em cứ như bị mê hoặc vậy, đối tốt với cô ta cực kỳ, cái gì cũng dung túng cô ta."
Tô Họa nghe đến tim đau nhói từng nhịp từng nhịp, nhưng trên mặt lại không thấy có chút cảm xúc nào.
Cố Nam Âm nói: "Sau đó em tức không lại, liền đi cướp anh trai cô ta, em cũng mở miệng là anh Mặc Trầm, ra lệnh cho anh ấy tới mức quay vòng vòng, khiến cô ta tức chết."
Tô Họa có ấn tượng khá tốt với Sở Mặc Trầm, nên nói: "Cảm thấy hai anh em bọn không giống người một nhà, tính cách quá khác biệt."
"Bọn họ cùng cha khác mẹ. Mẹ Sở Tỏa Tỏa là dì ruột của anh Mặc Trầm, tiểu tam giành vị trí đó, cực kỳ điếm." Cố Nam Âm trợn mắt.
Tô Họa yên lặng nghe.
“Nhắc đến anh Mặc Trầm khá đáng thương.” Cố Nam Âm đột nhiên trở nên chán nản và thở dài: “Em gái ruột của anh ấy sinh ra không bao lâu, thì gặp sự cố ngoài ý muốn, qua đời rồi, mẹ ruột của anh ấy bị đả kích nên phát điên. Vốn dĩ em gái ruột anh ấy và anh trai em được định ước từ nhỏ, nếu còn sống, chắc cũng lớn sấp sỉ chị.”
Tô Họa không biết nên nói gì, cong môi.
Không lâu sau, Cố Bắc Huyền trở lại.
Anh đang cầm trên tay hai cốc trà sữa và món tráng miệng, một cốc là Dương Chi Cam Lộ mà Tô Họa yêu thích, một cốc là sữa lắc dâu Vân Đỉnh mà Cố Nam Âm ưa thích. Cố Bắc Huyền cắm ống hút vào trà sữa, đưa cho Tô Hoạ , "Tới cửa hàng mà em thích nhất đó."
Tô Hoạ đưa tay nhận lấy, ngửi được mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ ống tay áo vest của anh.
Đó là loại nước hoa Sở Toả Toả thường dùng.
Tùy ý liếc nhìn một cái, liếc tới trên cổ áo sơ mi của anh, có vết đỏ to bằng móng tay, là màu đỏ anh đào mọng nước.
Lần trước lúc gặp Sở Tỏa Tỏa, trên môi ta tô màu son giống như này.
Tô Họa cảm giác như bị mèo cắn một nhát, đau đến tim cô lỡ mất vài nhịp.
Đây không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này nhưng lần nào cũng khó chịu, như bị dày vò ở địa ngục.
Tô Họa dùng sức bóp mạnh chiếc cốc, tự cười một mình rồi nói: "Vất vả cho anh rồi, bận như vậy còn giúp chúng tôi mua trà sữa."
Cố Bắc Huyền tùy ý nói: "Sắp xếp tài xế đi mua đó."
Cố Nam Âm nhận lấy trà sữa trong tay anh, trợn mắt nhìn anh nói: "Anh, anh cứ làm đi, cồn làm nữa là mất vợ luôn đó. Người phụ nữ tốt như chị dâu đây, vạn người mới có một người, đánh mất rồi, muốn tìm lại cũng khó lô."
Cố Bắc Huyền ánh mắt rơi trên người Tô Họa, nhìn cô đang ngậm ống hút chậm rãi uống trà sữa, lông mi dài rũ xuống, không nhìn thấy có biểu cảm gì.
Anh thản nhiên nói: “Chuyện người lớn, con nít đừng xen vào.”
Cố Nam Âm bộ dạng giống như hận sắt không thành thép, "Em là muốn tốt cho anh, không nghe lời em, sau này sẽ hối hận, hừ."
Mười ngày sau, vào buổi trưa.
Cố Bắc Huyền sau khi kiểm tra nội bộ công ty, liền gấp gáp trở lại bệnh viện.
Hai vệ sĩ được bố trí đứng canh cửa đều không thấy đâu, Cố Bắc Huyền có vẻ hơi không vui.
Anh đưa tay đẩy cửa phòng bệnh ra thì nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đang nằm trên giường.
Cố Bắc Huyền sửng sốt, vội hỏi y tá đang đi tới: "Bệnh nhân tên Tô Họa nằm ở đây đâu?"
Y tá suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô ấy xuất viện rồi, sáng sớm đã rời đi."
Cố Bắc Huyền sắc mặt tối sầm, đã nói là đợi anh đến đón xuất viện rồi. Kết quả không thèm chào hỏi một câu đã đi rồi.
Anh nhấc điện thoại lên và bấm số của Tô Họa.
Âm thanh truyền đến từ trong điện thoại: "Người dùng bạn gọi đã tắt điện thoại."
Anh mở WeChat, gửi tin nhắn cho Tô Họa nhưng tin nhắn không gửi được.
Cô chặn anh rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sau Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngạc Nhiên
- Chương 16: Bị Chặn Rồi