Chương 15: Là A Nghiêu Sao

Hoa Thất Nhu bị đập mạnh đến mức suýt ngất đi vì đau đớn.

Vô thức lấy tay che mũi, đầu óc trống rỗng.

Bà ta không ngờ Tô Họa vốn hiền lành dễ bắt nạt, lại đột nhiên xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Cúi đầu xuống nhìn, thấy ngón tay đỏ lòm.

Bà ta vừa đau vừa khó chịu, vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lênmột tiếng "ÁO" rồi lao về phía Tô Họa.

Dì Liễu vội vàng bước tới chụp lấy bà ta.

Vệ sĩ nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa xông vào, bước tới kéo Hoa Thất Nhu đi.

Cố Bắc Huyền cùng trợ lý bước vào, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn Hoa Thất Nhu, sau đó lại nhìn Tô Họa.

Thấy cô không sao, sắc mặt anh mới tốt lên một chút.

Hoa Thất Nhu che cái mũi đầy máu của mình, phàn nàn với Cố Bắc Huyền: "Nhìn xem, đây là người phụ nữ tốt trong mắt cháu, trông thì dịu dàng đức hạnh, nhưng ra tay thật tàn nhẫn! Một chiếc cốc ném qua, suýt nữa lấy mạng bác rồi."

Cố Bắc Huyền giọng điệu không chút dao động nói: "Tô Họa từ trước đến nay ôn hòa điềm tĩnh, lãnh đạm không tranh cãi, ra tay với bác, chắc chắn do bác xúc phạm cô ấy."

Anh nhìn Tô Họa, ấm áp hỏi: "Sao bác ấy lại xúc phạm em?"

Tô Họa tỏ vẻ bất ngờ.

Không ngờ rằng lúc này, anh lại đứng về phía cô, mặc dù Hoa Thất Nhu là mẹ của người trong lòng anh.

Cô hơi mím môi, nhìn về phía dì Liễu, ra hiệu cho bà nói.

Dì Liễu vội vàng nói: “Thiếu phu nhân đang ngồi trên giường đọc sách, bà Sở đột nhiên xông vào mắng mỏ, còn muốn đánh cô ấy nhưng bị tôi ngăn cản. Bà ấy liên tục mắng mỏ thiếu phu nhân, mắng đến nỗi rất khó nghe, một người ngoài như tôi còn không nghe nổi. Thiếu phu nhân tính khí tốt như vậy, im lặng lắng nghe, nghe cả một hồi lâu, cuối cùng chịu chịu không nổi nữa mới ra tay."

Cố Bắc Huyền ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh nói với Hoa Thất Nhu: "Xin lỗi Tô Họa đi."

Hoa Thất Nhu tỏ vẻ kinh ngạc, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, "Bắc Huyền, rõ ràng người bị thương là bác, cần xin lỗi cũng phải là cô ta xin lỗi bác mới đúng. Cháu thấy đấy, cô ta ra tay tàn nhẫn với bác như vậy, tay của Tỏa Tỏa chắc chắn do cô ta tìm người tới đập nát đấy."

Cố Bắc Huyền vẻ mặt nghiêm nghị, "Tay Tỏa Tỏa bị thương, bác đau lòng, nên mất kiểm soát, cháu có thể hiểu được. Nhưng không có chứng cứ, bác không thể tùy tiện vu khống Tô Họa. Thân thể tổn thương là tổn thương, tinh thần tổn thương cũng là tổn thương. Bác xúc phạm Tô Họa Trước, bắt buộc phải xin lỗi."

Giọng nói của anh không lớn, cảm xúc cũng không thăng trầm nhưng lại khiến người nghe có cảm giác bị áp bức khó hiểu.

Hoa Thất Nhu có chút e ngại, nhưng nếu xin lỗi, sẽ rất mất mặt.

Bà ta vươn thẳng cổ, cứng đầu nói: "Bắc Huyền, nhà họ Cố và nhà họ Sỏ đã hợp tác làm ăn nhiều năm như vậy, hy vọng cháu xem xét đại cục, xem xét lại một chút ai mới là người phải xin lỗi."

Có sự đe dọa trong lời nói của bà ta.

Cố Bắc Huyền nhìn bà ta một giây, khóe môi nhếch lên, cười nửa miệng, cầm điện thoại lên bấm một dãy số, sau đó nói với người trong điện thoại: "Mặc Trầm, mẹ kế của anh tới phòng bệnh của Tô Họa vô cớ gây sự, phiền anh phái người tới xử lý một chút."

Sở Mặc dừng một chút, đáp lời: "Tôi đang ở trong phòng bệnh Tỏa Tỏa, lập tức tới ngay."

Cố Bắc Huyền hừ nhẹ một tiếng, nhấc điện thoại lên.

Hoa Thất Nhu che cái mũi đang chảy máu của mình, run lên vì tức giận, "Bắc Huyền, bênh vực kẻ yếu cũng không giống cách mà cháu bênh vực , cháu là đang giúp đở kẻ ác!"



Cố Bắc Huyền cũng không thèm nhìn bà ta, nhấc chân bước đến bên giường Tô Họa ngồi xuống, chỉnh lại cổ áo nhăn nheo của cô, nhẹ giọng hỏi: "Em không bị thương chứ?"

Tô Họa lắc đầu.

Anh tiến đến chạm vào tay cô: “Tay còn đau không?”

"Vẫn ổn."

Anh vòng tay qua vai cô, nhìn vào mắt cô, trầm giọng hỏi: "Còn giận không?"

"Ừm."

"Hôm nay em làm đúng, ai bắt nạt em, thì em chống trả."

Tô Họa ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn anh bằng đôi mắt to ngấn nước, muốn nói: Anh cũng bắt nạt tôi rồi, tôi nên chống trả thế nào đây?

Tuy nhiên, do có sự hiện diện của người ngoài, nên rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng, lúc như thế này phải cùng chung mối thù, nhất trí đối ngoại.

Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, Hoa Thất Nhu không thể ở lại lâu hơn, thực sự muốn quay người rời đi.

Nhưng cứ như này rời đi, bà ta không can tâm, còn nếu không đi, thì tức đến phát rồ.

Không lâu sau, Sở Mặc Trầm dẫn người tới.

Sau khi chào Cố Bắc Hyền, anh ta nhìn khuôn mặt đầy máu của Hoa Thất Nhu, lại hướng sang Tô Họa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc lâu, lịch sự nói: "Cố phu nhân, tay của Tỏa Tỏa bị thương, mẹ kế của tôi quá buồn bã, lo lắng nên đã mất kiểm soát. Đắc tội nhiều như vậy, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cô.”

Anh ta hơi nghiêng người, cúi đầu và chân thành nói: "Tôi xin lỗi."

Tô Họa là người có lý, thấy Sở Mặc Trầm chân thành xin lỗi như vậy, cô thản nhiên nói: "Thôi bỏ qua."

Hứa Thất Nhu tức giận nói: “Cô có thể bỏ qua, nhưng tôi thì không. Mũi của tôi bị cô đập cho đau muốn chết mất, tôi còn phải đi làm giám định khuyết tật. Còn cả tay của Tỏa Tỏa, mười phần thì có tám chín phần là cô phái người làm, tôi muốn kiện cô tội cố ý gây thương tích."

Sở Mặc Trầm cau mày, có chút mất kiên nhẫn vẫy tay với thuộc hạ: “Mau đưa bà ấy đi xử lý vết thương đi.”

Các thuộc hạ vội vàng tiến tới, mỗi người một bên nhấc Hoa Thất Nhu đi.

Sở Mặc Trầm khách khí nói với Tô Họa: “Chờ cô xuất viện, tôi sẽ mời cô và Bắc Huyền ăn bữa cơm, thay mặt mẹ kế của tôi xin lỗi cô.”

Tô Họa không khỏi nhìn hắn hai cái, nói: "Khách khí rồi."

Cô ghét Sở Tỏa Tỏa, nhưng không biết vì sao lại không thể ghét nổi Sở Mặc Trầm, cảm thấy anh là người có thể phân biệt đúng sai, là người rất có tu dưỡng.

Cố Bắc Huyền hỏi Sở Mặc Trầm: "Đã bắt được người hại Tỏa Tỏa chưa?"

Sở Mặc Trầm sắc mặt hơi tối sầm, “Vẫn chưa. Người đó có năng lực chống trinh sát rất mạnh, dọc đường gần như tránh được mọi sự giám sát, không để lại dấu vân tay nào tại hiện trường. Bởi vì là bãi đậu xe nên có quá nhiều dấu chân, phía cảnh sát khó mà thu thập. Manh mối duy nhất là chụp được một bức ảnh mờ phía sau lưng từ camera giám sát, trùng với thời điểm xảy ra vụ việc.”

Cố Bắc Huyền nhướng mày, "Có mang ảnh tới không? Đưa tôi xem thử."

Sở Mặc Trầm từ trong túi áo gió lấy ra một phong thư, từ trong đó lấy ra một tấm ảnh bảy phân đưa cho.

Cố Bắc Huyền nhận lấy, cầm trong tay, cẩn thận xem xét.



Quả thật bức ảnh khá mờ.

Dưới ánh sáng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông.

Người đàn ông cao lớn, đôi chân dài, mặc áo khoác đen, đội mũ bóng chày màu đen, trên tay đeo găng tay đen, trong tay cầm một chiếc búa, thân hình cường tráng, sải bước rất dài.

Chỉ cần mơ hồ nhìn từ phía sau cũng có thể biết được người này không hề đơn giản, hắn có khí chất mà người bình thường không có.

Cố Bắc Huyền nghĩ đến ai đó, ngón tay siết chặt bức ảnh.

Anh nói với Sở Mặc Trầm: "Đưa tấm ảnh này cho tôi, tôi sẽ phái người giúp tìm."

"Làm phiền anh rồi."

"Đây là điều nên làm."

Sau khi Sở Mặc Trầm rời đi, Cố Bắc Huyền mời dì Liễu đi ra ngoài trước.

Cánh cửa đóng lại và căn phòng chìm vào im lặng.

Cố Bắc Huyền nói với Tô Họa: "Còn nhớ gã đầu trọc bắt em đi khôi phục tranh cổ không?"

Tô Họa gật đầu: “Nhớ.”

"Là em gái hắn kẹp gãy tay em, cô ta hận em vì đã khiến anh trai cô ta vào tù, thừa cơ trả thù em. Anh đã thay em báo thù, phế đi bàn tay trái của cô ta."

Tô Họa nghe điều này thì hồn siêu phách lạc.

Nhìn xuống bàn tay trái bị nẹp, trong lòng vẫn rất buồn bã.

Trả thù có ích gì?

Ngón tay của cô đã gãy rồi, cũng không biết sau này tình hình sẽ như nào.

Cố Bắc Huyền ngờ vực nói: "Việc này không liên quan tới Tỏa Tỏa, chúng em trả thù nhầm người rồi."

Tim Tô Họa đập thình thịch.

Cô đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Bắc Huyền, giọng nói run run: "Anh nghi ngờ tôi sai người đập nát tay Sở Tỏa Tỏa sao?"

Cố Bắc Huyền ánh mắt sâu thẳm, anh nhìn cô một lúc rồi ôm lấy vai cô, "Đừng tức giận, anh tin rằng không phải em. Ý anh là có người âm thầm giúp em báo thù, nhưng hắn đã tìm nhầm người rồi, người hại em không phải Tỏa Tỏa, cô ấy vô tội."

Tô Họa khống chế cảm xúc của mình: "Vậy anh nói xem, là ai đang âm thầm giúp đỡ tôi?"

Cố Bắc Huyền đưa bức ảnh ra, "Là người này."

Tô Họa đưa tay đón lấy bức ảnh, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng.

Nhưng thật khó để biết anh ta là ai nếu chỉ nhìn từ phía sau.

Cố Bắc Huyền thâm ý nhìn cô: "Người trong ảnh là A Nghiêu sao?"

Tô Họa sống mũi chua chát, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, cô dùng ngón tay siết chặt bức ảnh, rất xúc động nói: "Không phải anh ấy! Là ai đi chăng nữa cũng không thể là anh ấy!"