Chương 14: Cô Ấy Chỉ Có Tôi

Ngày hôm sau, vào đêm khuya.

Ngón tay Tô Họa còn đau, nằm trên giường lăn qua lăn lại, không dễ gì mới ngủ thϊếp đi.

Cố Bắc Huyền nằm ở bên cạnh ôm cô.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Cố Bắc Huyền sợ đánh thức Tô Họa, nhấn nút tắt tiếng, nhẹ nhàng rút cánh tay từ dưới cổ cô ra, định ra ngoài nghe máy.

Không ngờ đang rút được một nửa, Tô Họa đã tỉnh giấc.

Cô từ từ mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt buồn ngủ, hỏi: "Sao vậy?"

Cố Bắc Huyền chỉ vào điện thoại, "Anh ra ngoài nghe điện thoại."

“Cứ ở đây nghe đi, đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.” Cô trầm ngâm nói.

Cố Bắc Huyền "Ừm", sau khi nhấc máy liền hỏi: "Mặc Trầm, có chuyện gì?"

Anh trai của Sở Tỏa Tỏa, Sở Mặc Trầm lịch sự nói: “Thật xin lỗi, đã muộn thế này rồi còn làm phiền cậu. Tay của Tỏa Tỏa bị người ta dùng búa đập vào, bốn ngón tay trái

bị gãy xương. Tình trạng rất tệ, khóc lóc liên tục đòi gặp anh. Bây giờ cậu có tiện đến thăm em ấy không?"

Cố Bắc Huyền sắc mặt thay đổi, ngồi thẳng dậy hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

“Hơn hai tiếng trước.”

Cố Bắc Huyền cau mày nói: "Tôi lập tức tới đó."

"Cám ơn, lát nữa sẽ gửi số phòng bệnh sang điện thoại của cậu ."

"Được."

Đặt điện thoại xuống, Cố Bắc Huyền bắt đầu rất nhanh cởi bỏ bộ đồ ngủ.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, Tô Họa có trực giác nếu anh rời đi có lẽ đêm nay sẽ không quay lại.

Có lẽ anh sẽ chăm sóc Sở Tỏa Tỏa giống như cách mà anh chăm sóc cô, ôm ôm ấp ấp, chàng chàng thϊếp thϊếp, kề cạnh an ủi.

Lòng Tô Họa đau như dao cắt, đau nhói.

Nhớ lại những lời Tiêu Dật đã nói, lúc nên quyến rũ thì quyến rũ, khi nên yếu đuối thì yếu đuối, nếu không cô sẽ cạnh tranh không lại Sở Tỏa Tỏa.

Quyến rũ vào những lúc như này, cô không thể nào làm được, hông thể làm như một đứa trẻ con, yếu đuối cũng không sao, dù sao bản chất của phụ nữ là yếu đuối.

Cô đột nhiên vòng tay qua eo Cố Bắc Huyền, vùi đầu vào trong ngực anh.

Ý tứ rất rõ ràng, cô không muốn anh rời đi.

Bàn tay đang cởi nút áo của Cố Bắc Huyền dừng lại, giơ lên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Nghe lời, anh tới thăm một cái, rồi về ngay."

Tô Họa không chịu buông ra, vẫn cứ ôm chặt eo anh, nhẹ giọng cầu xin: “Đợi trời sáng hãy đi được không? Trời sáng rồi, em cùng đi thăm.”

Cố Bắc Huyền khẽ cau mày, trong giọng nói có chút không vui, "Em mọi lần luôn thấu tình đạt lý, tối nay bị làm sao vậy?"

Anh đang nhẹ nhàng buộc tội cô là người vô lý.

Tô Họa trong lòng nghĩ rằng muốn nghịch ngợm, thì cứ nghịch ngợm thôi.

Trong ba năm chung sống, cô chưa bao giờ nghịch ngợm, đêm nay cô sẽ ngoại lệ.

Lúc như thế này, yêu hay không yêu cũng không có liên quan gì to tát lắm, mà đã trở thành cuộc tranh giành giữa giữa hai người, Cô và Sở Tỏa Tỏa

Cô ghen tị với Sở Tỏa Tỏa, rõ rõ ràng ràng, minh minh bạch bạch ghen tị với cô ta.

Lớn như này, chưa từng ghen tị với ai như vậy.

Cố Bắc Huyền đợi một lúc lâu, thấy cô vẫn không chịu buông ra.

Anh giơ tay ra dỡ từng ngón tay của cô trên eo anh.

Cởi bộ đồ ngủ, mặc quần áo vào và rời đi.

Tô Họa ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại, lòng kiêu hãnh và trái tim tan vỡ.

Vài giờ nữa là trời sáng, mà anh cũng không đợi được.

Người thay thế dù có làm gì đi chăng nữa, thì cũng không sánh bằng bạch nguyệt quang, thanh mai trúc mã của anh.

Tô Họa tự giễu, chịu đựng tay đau, xuống giường, khóa cửa phòng bệnh. Lại nằm xuống giường, mắt cô đỏ hoe, trong lòng rất buồn bã.



Cố Bắc Huyền đã tới phòng bệnh của Sở Tỏa Tỏa.

Cô vừa từ phòng mổ về, đang nằm trên giường bệnh, co ro trong đau đớn, sắc mặt xám xịt, mắt sưng đỏ. Tàn tạ và biến dạng.

Bốn ngón tay đứt bị nẹp lại, mu bàn tay sưng nhô gao, da bị căng rất mỏng, vết thương lốm đốm, gớm ghiếc.

Hoa Thất Nhu che mặt và khóc đến mức không thở được.

Bố Sở đứng ở cửa sổ hành lang hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Nhìn thấy Cố Bắc Huyền tới, Sở Mặc liền đi tới đón anh, khách khí nói: "Bắc Huyền, muộn như vậy rồi còn gọi cậu đến, phiền phức cho cậu quá."

"Không sao."

Cố Bắc Huyền nhẹ nhàng nói xong, đi đến bên giường bệnh, nghiêng người nhìn Sở Tỏa Tỏa, nhẹ giọng gọi: "Tỏa Tỏa."

Sở Tỏa Tỏa hai mắt vốn trống rỗng.

Nghe thấy giọng Cố Bắc Huyền, cô ta chậm rãi quay đầu lại.

Nhìn rõ mặt anh, cô bật khóc “wa”.

Cố Bắc Huyền cúi người ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cô ta nói: "Tỏa Tỏa, em mạnh mẽ lên chút."

Sở Tỏa Tỏa nước mắt rơi xuống, nức nở nói: "Tay của em, anh Bắc Huyền, tay của em phế rồi."

Cố Bắc Huyền an ủi cô: "Em còn trẻ, còn có thể mọc lại tốt."

"Không thể mọc bình thường nữa, xương cốt gãy vụn, cả đời em tiêu rồi." Sở Tỏa Tỏa tuyệt vọng đau lòng òa khóc.

Cố Bắc Huyền nhìn Sở Tỏa Tỏa đang khóc lóc thảm thiết.

Trong đầu hiện lên lúc Tô Họa bị gãy ngón tay, là ánh mắt tuyệt vọng ấy.

Anh xé tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dỗ dành: “Đừng khóc, hãy lạc quan lên."

"Em không lạc quan nổi, wuwuwu."

Không biết đã an ủi Sở Tỏa Tỏa trong bao lâu, cô ta vẫn không ngừng khóc.

Cố Bắc Huyền có chút cáu kỉnh, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Tô Họa hẳn là tức giận rồi.

Anh suy nghĩ một chút, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, đặt lên bàn đầu giường rồi nói: “Vừa rồi tới vội quá, chưa mua được gì cả, đây là chút tâm ý của anh, mật khẩu là 618618. Quá muộn rồi, Tô Họa còn chờ anh trông phòng bệnh, anh về trước nhé."

Sở Tỏa Tỏa lập tức ngừng khóc.

Cô khó tin nhìn anh, khàn khàn khó khăn nói: "Anh Bắc Huyền, em đã như thế này rồi, anh còn muốn rời đi?"

"Ừ, mai anh lại tới thăm em."

"Đừng đi có được không?" Đôi mắt Sở Tỏa Tỏa ngấn lệ, miệng há hốc rút tay ra, mu bàn tay vẫn còn cắm một cây kim.

Trông mong manh, bất lực và đáng thương.

Cố Bắc Huyền trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng thu tay lại, ôn nhu nói: "Nghe lời, em có cha mẹ và anh trai ở bên, Tô Họa thì chỉ có anh".

Sở Tỏa Tỏa không cam lòng nói: “Chị ấy không phải có mẹ sao?”

"Bà ngoại cô ấy nằm viện, mấy ngày nay mẹ cô ấy đang chăm sóc bà ngoại."

Sở Tỏa Tỏa vô cùng thất vọng, "Anh Bắc Huyền, anh thay đổi rồi, trước kia anh rất yêu ta, nếu như em bị sốt, anh sẽ ở cùng em cả đêm."

Cô ta lại khóc.

Sở Mặc cau mày,nói với Cố Bắc Huyền: "Bắc Huyền, cậu mau chóng trở về, Tỏa Tỏa có chúng tôi chăm sóc rồi".

Cố Bắc Huyền gật đầu với anh ta, đứng dậy hỏi: "Là ai làm? Có bắt được chưa?"

Sở Mặc Trầm lắc đầu, “Chưa. Người đó chặn Tỏa Tỏa ở bãi đậu xe ngầm. Em ấy vừa bước xuống xe đã bị đánh bất tỉnh. Hắn kéo em ấy vào góc rồi dùng búa đập vào tay trái. Trong túi không có vật gì có giá trị, Tỏa Tỏa không bị xâm phạm, không cướp của, cũng không cướp sắc, rõ ràng là báo thù."

Cố Bắc Huyền như có suy nghĩ: "Tôi sẽ phái người đi điều tra."

"Không cần đâu, đã gọi cảnh sát rồi, cảm ơn."

"Được." Cố Bắc Huyền xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại.

Sở Tỏa Tỏa cầm lấy gối ném xuống đất, khóc lớn.



Cô khóc đến không thở được, nức nở nói: “Em và anh Bắc Huyền, thanh mai trúc mã, tình cảm mười mấy năm, sao không thể so sánh với cuộc hôn nhân ba năm của anh ấy với Tô Họa? ya ya ya, em hận cô ta, hận con nhà quê đó."

Sở Mặc Trầm nhặt chiếc gối đặt lại lên giường, nói: “Lúc em ở cùng Cố Bắc Huyền, cậu ấy xiêm y lộng lẫy, khí thế hăng hái. Nhưng khi Tô Họa ở cùng Cố Bắc Huyền, là những tháng ngày khó khăn và tuyệt vọng nhất của cậu ấy. Người ta thường nói, hoạn nạn gặp chân tình, mười mấy năm của em, tất nhiên sánh không bằng ba năm của người ta."

Sở Tỏa Tỏa đột nhiên không khống chế được cảm xúc, mắng anh ta: "Sao ngay cả anh cũng hướng về phía cô ta? Anh rốt cuộc là anh ruột em, hay là anh ruột cô ta?"

"Anh nhìn việc không nhìn người, đang giúp em dùng lý trí phân tích." Sở Mặc Trầm bình tĩnh nói.

Sơ Tỏa Tỏa càng khóc to suy sụp.

Bố Sở đứng bên cạnh, ngơ ngác nói: “Mặc Trầm, con bớt nói hai câu đi, tay của em con bị thương nặng tới mức này rồi.”

Cố Bắc Huyền trở về phòng Tô Họa, đẩy cửa, nhưng đẩy không ra.

Cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.

Anh gõ cửa hồi lâu nhưng Tô Họa không chịu mở, cũng không chịu nghe điện thoại.

Anh giơ tay bóp chặt khoảng trống giữa hai lông mày, gọi vệ sĩ tìm cách mở khóa.

Sau vài phút, ổ khóa mở ra.

Cố Bắc Huyền đi vào.

Tô Họa nằm trên giường, quay mặt vào trong, không để ý đến anh.

Cố Bắc Huyền thay bộ đồ ngủ, nằm xuống cạnh cô, ấn cô vào trong lòng.

Tô Họa giãy dụa, giãy không được, hai mắt đỏ hoe, giọng nói lạnh lùng nói: "Thủ tục ly hôn, ngày mai anh phái người đi chuẩn bị đi."

Cố Bắc Huyền nắm chặt tay cô, trầm mặc hồi lâu, yết hầu động hơi di chuyển nói: “Buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.”

Sau khi trời sáng, Cố Bắc Huyền cùng Tô Họ ăn sáng.

Anh đưa tay chạm vào mặt cô, ánh mắt dịu dàng, “Buổi sáng anh có cuộc họp, trưa về ăn cơm với em."

Tô Họa quay đầu né tránh, bình tĩnh nói: "Không cần đâu, đừng quên thỏa thuận ly hôn."

Cố Bắc Huyền sắc mặt tối sầm, "Bà nội gần đây sức khỏe rất tệ, tay của em lại bị thương, chuyện này để nói sau đi."

Anh đứng dậy, thay quần áo và rời đi.

Sau khi bác sĩ tới thay thuốc, Tô Họa lấy một cuốn sách, ngồi trên giường lặng lẽ đọc.

Đến giữa trưa, vệ sĩ gõ cửa nói: "Thiếu phu nhân, mẹ cô Sở đang ở ngoài cửa, muốn vào thăm cô."

Tô Họa im lặng mấy giây mới nói: "Cho bà ấy vào."

Cánh cửa bị đẩy ra, Hoa Thất Nhu với đôi mắt sưng húp bước vào, cô trừng mắt nhìn Tô Họa, nghiến răng nghiến lợi: "Là cô đúng không?"

Tô Họa giật mình, "Cái gì?"

" Tay của Tỏa Tỏa có phải do cô sai người lấy búa đập không?"

Vẻ mặt Tô Họa dừng lại một chút, sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh nói: "Không phải tôi."

Hoa Thất Nhu bước tới túm lấy cổ áo cô, "Con nha đầu độc ác chết tiệt này, tâm mày ác quá! Mày đã cướp người trong lòng của Tỏa Tỏa, còn đập nát tay nó! Tao chỉ có đứa con gái duy nhất, tao chỉ có đứa con gái duy nhát thôi đó, tao cầm nó trong lòng bàn tay vì sợ bị phơi nắng, ngậm vào miệng vì sợ tan, mà mày lại dám đập nát tay của nó! Hôm nay tao liều với mày!”

Dì Liễu nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, kéo Hoa Thất Nhu ra khỏi Tô Họa.

Hoa Thất Nhu bị dì Liễu kéo, bà ta nhảy về phía trước, chửi bới và giơ tay đánh Tô Họa.

“Tiện nhân", "Con nha đầu chết tiệt", "Thứ nhà quê", đủ thứ từ ngữ bẩn thỉu cứ tuôn ra từ miệng bà ta.

Nói không ngoa chính là một mụ đàn bà chanh chua.

Tô Họa yên lặng nghe, nghe được khoảng bảy tám phút, mới nói với dì Liễu: "Dì Liễu, làm phiền dì tránh ra một chút."

Dì Liễu sững sờ một lúc rồi từ từ buông Hoa Thất Nhu ra, bước sang một bên.

Tô Họa chộp lấy chiếc cốc trên bàn cạnh giường ngủ, ném nó vào mặt Hoa Thất Nhu.

"Peng"

Một tiếng động lớn!

Chiếc cốc giữ nhiệt inox đập thẳng vào mũi bà ta.

Máu đột nhiên chảy ra!

Tô Họa chỉ vào cửa, hét lớn: "Cút!"