Chương 12: Quan Trọng Hơn Tính Mạng

“Không sao, tôi vô tình va vào bình hoa.” Tô Họa cúi người, ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ.

"Để anh, em đừng chạm vào, sẽ tổn thương tới tay." Cố Bắc Huyền bước nhanh vào phòng tắm, kéo cô sang một bên, đặt điện thoại lên

bồn rửa, cúi người nhặt lên.

Quên luôn cúp điện thoại.

Tô Họa tìm cái thùng rác, đưa tới, dặn dò anh: "Cẩn thận chút."

“Da anh dày, cắt không đứt.” Cố Bắc Huyền nhặt mấy mảnh sứ vỡ cỡ lớn ném vào thùng rác.

“Nói nhảm, làm sao có loại da cắt không đứt?” Tô Họa ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cùng anh nhặt.

Cố Bắc Huyền chặn lấy cô, không cho chạm vào, "Hai năm đó tính tình anh rất tệ, hở cái là ném đồ đạc, em ngày ngày theo sau anh nhặt, nhất định rất suy sụp chứ."

Nghĩ tới hai năm đau khổ đó, Tô Họa mũi hơi cay, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Cô vội vàng cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không cảm thấy suy sụp, thật đó."

Cố Bắc Huyền nhìn chằm chằm cặp lông mi dài rũ xuống của cô một lúc, nói: "Em đó, tính tình tốt tới mức không giống người thật"

Nhớ tới lời nói của Tiêu Dật, Tô Họa nhẹ giọng hỏi: “Kiểu tính cách như tôi có phải là rất nhàm chán?”

Cố Bắc Huyền nhẹ nhàng cười nói: "Có một chút."

“Đánh anh này.” Tô Họa khẽ đẩy chân anh một chút.

Cố Bắc Huyền mỉm cười nắm lấy tay cô.

Nghe thấy những lời mắng yêu trong điện thoại, Sở Tỏa Tỏa tức giận cúp điện thoại.

Một tiếng "peng" , ném điện thoại xuống ghế xe.

Tức giận cả chặng đường không nói một câu nào.

Về đến Sở gia.

Hoa Thất Nhu nhìn thấy ngón tay bị bọc của cô ta, sắc mặt tái mét, vội hỏi: "Tay bị làm sao? Sao lại tức giận thành ra như này?"

“Tay không sao, một chút vết thương nhỏ thôi.”

"Vậy con tức giận chuyện gì?"

Sở Tỏa Tỏa tức giận nói: “Chỉ là một con nha đầu nhà quê, làm bảo mẫu cho anh Bắc Huyền ba năm, mà anh ấy lại bảo vệ cô ta đến vậy. Con tùy tiện nói cô ta hai câu anh ấy liền không vui, còn muốn cúp máy. Cô ta mảnh vỡ bình hoa, anh ấy còn sợ cô ta đứt tay. Vốn dĩ hôm nay anh ấy đưa con tới bệnh viện rồi, nửa đường nhận cuộc gọi của Tiêu Dật, nói Tô Họa lên xe của đồng nghiệp cô ta, anh ấy lập tức xuống xe, bắt chiếc taxi rồi đi tìm cô ta."

Hoa Thất Nhu cũng thấy khó hiểu, "Hắn quan tâm cô ta đến vậy, tại sao lại muốn ly hôn?"

Sở Tỏa Tỏa giậm đôi giày cao gót trên chân, “Ai biết được. Lần trước anh Bắc Huyền say rượu, nói rằng ly hôn với cô ấy không phải hoàn toàn vì con, anh ấy còn nói nhắc tới con

chỉ là vỏ bọc, cũng không biết lời anh ấy nói là thật, hay là tức giận mà nói vậy."

"Có lẽ chỉ là tức giận mà nói vậy."

Sở Tỏa Tỏa xỏ dép vào, đi đến ghế sofa ngồi xuống, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, càng nghĩ càng tức tối.

Hoa Thất Nhu an ủi cô ta: "Bắc Huyền dựa vào dáng vẻ của con để cưới Tô Họa, thì chứng tỏ trong lòng hắn không thể quên con? Con là sản phẩm chính hãng, so với hàng nhái làm gì? Đừng nóng lòng, cứ từ từ, cho hắn một quá trình tiếp nhận con lại từ đầu.

Sở Tỏa Tỏa cau mày, “Xem quan hệ của bọn họ tốt như thế nào, sao con có thể không nóng lòng?”

"Nóng vội cũng vô ích, Loại chuyện như này không thể vội được, cố gắng nghĩ cách, làm sao cướp hắn lại mới là việc chính." Hoa Thất Nhu lấy một cốc nước đưa cho cô.

Sở Tỏa Tỏa nhận lấy chiếc cốc bĩu môi phàn nàn với bà: “Đều tại mẹ. Một năm trước, anh Bắc Huyền đã có thể đứng dậy rồi, con nói nghỉ học về nước tìm anh ấy, nhưng mẹ không cho, còn nói phải theo dõi một năm nữa rồi nói tiếp. Giờ thì hay rồi, hai người đều có tình cảm rồi, sắp không có việc của con nữa rồi."



Hoa Thất Nhu dịu dàng nhìn cô ta: “Sau tai nạn ô tô có di chứng, không theo dõi kĩ, ngộ nhỡ hắn tái phát, ngồi xe lăn, con có nguyện chăm sóc hắn cả đời không?"

Sở Tỏa Tỏa không lên tiếng nữa, cúi đầu uống nước.

Sau vài giây im lặng, Hoa Thất Nhu hỏi: "Tấm chi phiếu con đưa cho Tô Họa, cô ta có nhận chưa?"

" Chưa nhận"

Hoa Thất Nhu ngạc nhiên: "Hai nghìn vạn mà cô ta còn chê, lòng tham lớn như vậy? Ba năm trước vì một nghìn vạn, ngay cả một người bị liệt nửa thân dưới mà cô ta còn dám lấy, giả vờ giả vịt cái gì chứ?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Sở Tỏa Tỏa tức giận: “Mẹ có biết cô ta kiêu ngạo đến mức nào không? Cô ta ném tờ chi phiếu vào mặt con, nói ba năm trước nếu cô ta không kết hôn với Cố Bắc Huyền,

cô ta chỉ dựa vào đôi tay của mình, vẫn có thể kiếm ra một nghìn vạn.”

"Dựa vào chính bàn tay cô ta?" Hoa Thất Nhu chế nhạo, "Một người phục chế tranh cổ, có gì mà giỏi chứ?"

"Con đã nhờ người điều tra qua, ông ngoại cô ta Tô Văn Mại khi còn sống rất có tiếng trong ngành. Cô ta được truyền nghề từ ông ta."

"Vậy thì sao?" Hoa Thất Nhu chế nhạo, "Nếu bàn tay của cô ta bị phế, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo tới mức nào."

Sở Tỏa Tỏa đột nhiên trợn mắt, nhìn chằm chằm vào bà, "Mẹ, đừng có làm bừa! "

Một tuần sau, vào buổi trưa.

Cố Bảo Trại.

Tô Họa khóa của phòng phục chế, xuống lầu đến nhà hàng gần đó ăn cơm.

Đến một nhà hàng Hồng Kông, cô gọi một phần cơm nhân tôm, tìm một chỗ dựa tường và ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Cô có phong thái dịu dàng và điềm tĩnh, làn da trắng sứ, ngũ quan thanh tú, ngón tay cầm đôi đũa gỗ mun như củ hành, nhai chậm rãi và ăn rất tao

nhã, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác giữa nhà hàng náo nhiệt.

Ăn xong thanh toán, Tô Họa cầm túi xách lên, tao nhã đi tới cửa, giơ tay phải đẩy cửa kính.

Cửa kính hơi khó đẩy, khi đẩy ra một khe hở, cô dùng tay trái giữ mép cửa rồi dùng

lực đẩy ra ngoài.

Đột nhiên, một bóng người từ bên ngoài hùng hổ lao tới , một tiếng "peng" va vào cánh cửa.

Tô Họa muốn thu tay lại, nhưng đã muộn.

Một cơn đau thấu tim truyền tới từ những ngón tay.

Cô sắp ngất đi vì đau đớn.

Hai chân cô run đến mức không đứng vững được, cô ngồi xổm xuống đất, ôm lấy tay trái, nước mắt rơi xuống.

Bốn ngón tay trái của cô ta sưng tấy nhìn thấy rõ gân nổi lên, các đốt ngón tay hình như gãy rồi, máu rỉ ra và nhỏ xuống đất, đỏ tươi và lạnh lẽo.

Trong lúc choáng váng, nghe có tiếng xin lỗi với mình: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.” Giọng người phụ nữ rất cứng rắn, mặc bộ vest màu vàng, đội mũ bảo hiểm xe máy.

Cô ta lấy trong túi ra một xấp tiền đặt dưới chân Tô Họa: "Số tiền này coi như phí thuốc men cho c, tôi còn có việc gấp, quay lại liên hệ sau được không?"

Tô Họa đau tới mức không nói nên lời.

Nước mắt làm nhòe đôi mắt, nhìn vào tay của mình.

Tay của cô, tay của cô, cô thức khuya dậy sớm, cần cù tận tâm, nỗ lực gần hai mươi năm, đôi tay kế thừa tất cả tài nghệ của ông ngoại và tổ tiên năm đời.



Từ nhỏ cô đã coi trọng đôi tay này hơn cả mạng sống.

Cứ thế này mà phế đi.

Cô toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt buồn bã, vô cùng tuyệt vọng.

Khi chủ nhà hàng nghe thấy tiếng động chạy tới thì người làm Tô Họa bị thương đã biến mất.

Chủ nhà hàng chở cô đến bệnh viện.

Sau khi cầm máu và chụp X-quang, Cố Bắc Huyền cũng đã tới.

Thân hình cao ráo chỉnh cà vạt, cuộc họp mới đi tới được một phần ba chặng đường, thì nhận được cuộc gọi nói tay Tô Họa bị thương rồi, anh giao cho cấp dưới xử lý, vội vàng chạy tới.

Tô Họa được chủ nhà hàng dìu, bước ra khỏi khoa X quang.

Cơ thể gầy yếu, đứng còn không vững, đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ, hồn siêu phách lạc.

Ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Cố Bắc Huyền sắc mặt khó coi, tiến lên ôm Tô Họa, đè nén tức giận, hỏi chủ quán: "Là ai hại cô ấy? Người đâu?"

Chủ nhà hàng là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, có chút sợ hãi, giọng hơi run nói: “Tôi nghe khách hàng trong cửa hàng nói là một người giao hàng, đã bỏ chạy rồi.”

Cố Bắc Huyền nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho trợ lý phía sau: "Đi tìm! Đào ba thước đất, cũng phải tìm ra hắn!"

“Được rồi, Cố tổng.” Trợ lý có thể cảm nhận được cảm xúc của anh đã đạt giới hạn, sắp nổ tung.

Anh ta không dám lơ

là, lập tức phái người đi điều tra.

Chủ nhà hàng không dám chậm trễ, vội vàng đi theo trợ lý, quay lại cửa hàng để phối hợp giám sát.

Phải một lúc sau mới có kết quả chụp X-quang, Cố Bắc Huyền dìu Tô Họa tìm một cái ghế ngồi xuống, anh cẩn thận ôm cô, giống như đang ôm em bé vậy.

Tô Họa vẫn còn run rẩy, tay chân lạnh ngắt.

Cố Bắc Huyền dùng một tay cởi cúc áo, cởi ra, mặc vào người cô, ôm thật chặt, tựa cằm vào đầu cô, vẻ mặt nghiêm nghị.

X-quang chụp xong, đưa cho bác sĩ xem.

Bác sĩ cho biết ngón giữa và ngón đeo nhẫn của Tô Họa bị gãy, cần cắt ra, tiến hành phẫu thuật, hồi phục khớp cũ.

Cố Bắc Huyền cử người đi tìm bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất cho Tô Họa, trưởng khoa phẫu thuật Bạch Lão.

Hơn một giờ sau, ca phẫu thuật kết thúc.

Sau thời gian kiểm tra, Tô Họa được chuyển đến phòng bệnh, các ngón tay sưng tấy như củ cà rốt, ngón tay bị đứt lìa phải nẹp và cần truyền dịch.

Tình trạng rất xấu, im lặng không nói, bộ dạng nằm như người gỗ, ánh mắt tuyệt vọng tới nỗi như trời sập.

Cố Bắc Huyền trầm mặc nhìn cô một lúc, lấy khăn mặt nhúng vào nước ấm lau mặt cho mặt, lau xong đút cháo cho cô rồi uống thuốc.

Tô Họa rất nghe lời, ngoan ngoãn ăn cháo uống thuốc, chỉ là không chịu nói chuyện.

Khoảng hơn tám giờ tối, kẻ làm hại Tô Họa đã bị bắt.

Người trợ lý bước tới trước mặt Cố Bắc Huyền, thì thầm điều gì đó với anh ta.

Cố Bắc Huyền càng nghe, vẻ mặt càng lạnh lùng, nghe được chữ cuối cùng, quai hàm trong nháy mắt nghiến chặt, lông mày tức giận co giật mấy lần.

Hít vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Anh nghiêng người nói với Tô Họa: “Anh ra ngoài một chuyến, sẽ quay lại sớm thôi.”